"Phong làm tòng ngũ phẩm hạ Triều tán đại phu, ban thẻ ngân ngư."
_
Đêm đó, Đông cung Cảnh Linh viên mở tư yến.
Lý Khế nhìn vị trí đặc biệt đến trống bên cạnh mình, thất thần bóc vỏ cam, hỏi Liên Hoa đã đi đâu.
"Bẩm điện hạ, hình như Liên Hoa cùng Châu tư nghiệp ở Quốc từ giám..." Phan Húc ngừng ở đó, cứ lựa từ mãi, cuối cùng đáp, "Ngồi xổm dưới cây nghịch bùn."
Lý Khế nói: "Bảo y về phủ đi, đừng nghịch nữa, cô có việc muôn tuyên bố."
Liên Hoa đi vào Cảnh Linh viên, ngửi thấy mùi hoa quế vừa nở bên trong.
Nhà thuỷ tạ bên hồ truyền ra tiếng tỳ bà.
Đang lúc yến hội rộn ràng, khách khứa trò chuyện rất vui vẻ.
Liên Hoa lén lấy một cái ghế gấp, đặt ở chỗ không người tận cuối bàn dài.
Lý Khế nhìn thấy, mở lời nói: "An Trang tiếp chỉ."
Động tác của Liên Hoa dừng lại, đứng thẳng dậy.
"Hả?"
Người xung quanh mang vẻ mặt tươi cười hữu hảo.
Đôi mắt phượng của Lý Khế lại vẫn như hồ sâu khó nhìn thấy đáy.
Liên Hoa quỳ xuống giữa yến hội.
—— "Môn hạ, thương nhân hương liệu An Trang, khi còn trẻ tham dự vào việc gian lận, thu tiền phi pháp, xử phạt năm mươi vạn quán, nhưng niệm tình biết kịp thời hối cải, lấy công chuộc tội, có cống hiến quan trọng đối với việc Văn Hưng các chủ trì cải cách, lại đưa ra manh mối mấu chối trong vụ án của Tiêu Lập Cương, Đông Thuỵ Quân, Kha Nhuế, phong làm tòng ngũ phẩm hạ Triều tán đại phu, ban thẻ ngân ngư."
Liên Hoa nói: "Thần..."
Thật ra trong lòng y nghĩ, thế này tương đương với việc bỏ ra năm mươi vạn quán mua một chức quan nhàn tản.
"Thần tiếp chỉ, tạ Thánh chủ long ân."
Tỳ bà phía đối diện lại gảy, khúc hoan lạc tiếp tục.
Phan Húc cầm chén rượu lên: "Liên Ngọc còn nhớ những lời đã nói ở sanh Đông không?"
Liê Hoa nói: "Chỉ nhớ ta đã đã mắng các vị hết một lượt thôi."
Phan Húc trầm lặng cắn răng, hai má và cả chòm râu khẽ nhúc nhích, rồi lại cười, không so đo gì: "Ngươi nói chỉ cần công lớn hơn tội thì có thể ở Hạm Uyển được, nay xem ra lời này cũng không phải không có lý, chúng ta xin uống ba ly trước bày tỏ thành ý."
Đám người Hàn Song Hoành, Hoàng Khải Hạc cũng nâng chén.
Liên Hoa cười nói: "Mỹ ngọc cũng đâu thể chưa biết giá đã mua, thầy người ta tươi cười đón chào thì cũng phải biết là tám phần chẳng có ý tốt chứ, Liên Ngọc tuy vụng, nhưng cũng biết lý lẽ đó."
Chén rượu chạm nhau, quỳnh tương sóng sánh tràn ra.
Mấy người vì kì khảo hạch Quốc tử giám này mà tiêu tán hiềm khích, hẹn ước cùng đi hết con đường phía trước.
Yến hội kết thúc, con hát mang tỳ bà đi.
Lý Khế mời Liên Hoa đến Quế viên tản bộ.
Liên Hoa ngồi xuống dưới cây hoa quế, duỗi thẳng chân ra, nhìn về phía thành lâu hoàng thành ở phía bắc.
Từ toà tháp hình mũi tên chớp động ánh lửa, thu hết gió động cỏ lay chốn Đông cung vào mắt.
Lý Khế nói: "Ngươi uống rượu rồi, trước khi quay về đã uống, không phải rượu của cô, là Trạng Nguyên Hồng của Phong lâu."
Liên Hoa kéo vạt áo ra ngửi thử, cười nói: "Cả cây hoa quế đây mà vẫn không che giấu được mũi của điện hạ."
"Cô biết ngươi không để ý đến quan chức phẩm cấp." Lý Khế tìm được một chỗ sạch sẽ, ngồi xuống bên cạnh Liên Hoa, thở dài một hơi, "Nhưng cô là Thái tử, người bên cạnh cô không thể không có danh phận, nếu không cha sẽ hỏi."
Liên Hoa dịch sang bên cạnh, ngược lại dùng ngữ khí an ủi nói: "Điện hạ mở lời nói điều này vì thần cũng không dễ, ít nhất Tiêu trụ quốc sẽ không nói thần là kẻ ngoại lưu trước mặt người khác nữa, đúng không? Thần rất cảm kích."
Lý Khế nói: "Ngươi cũng không cần lấy lòng cô, chuyện cô đã hứa, vốn nhất định sẽ phải làm được."
Liên Hoa cười cười.
Đây là lần đầu tiên y nghe thấy Lý Khế dùng cách xưng hô như người thân để nhắc đến Đương kim Thánh thượng.
Ba bước mưu lược mà y nói trong Cảnh Linh viên nay đã đi được bước đầu tiên, độ đầu thu, bọn họ muốn rèn sắt khi còn nóng, tiếp tục thi hành hạng mục cải cách thứ hai, tức thành lập chế độ trung chuyển luân phiên giữa địa phương và kinh thành.
"Điện hạ." Liên Hoa nói: "Quốc tử giám không chỉ là quan sở, mà còn là nơi hội tụ học thuật, cần phải tỏ rõ thái độ cởi mở với các học thuyết trong thiên hạ, bất kể là người đông hay ít, quyền lớn hay nhỏ, trong giới học vẫn nên cổ vũ cho bách gia tranh minh."
Lý Khế nói: "Tiên sinh nói có lý, cô muốn đích thân đến địa phương khảo sát."
Liên Hoa nói: "Việc này không nên chậm trễ, khi trước nghe nói trong kinh thành có vài vị thạc nho tài sĩ, có điện hạ ra mặt mời bọn họ về các địa phương tuần giảng, thần cũng có đôi chút hiểu biết về châu học địa phương, để tăng cao hiệu suất, thần và những người khác còn lại ở Văn Hưng các sẽ chia nhau về địa phương mời gọi tân học, như thế thì có thể kịp thực hiện chế độ luân tuần trước cuối năm."
Lý Khế nói: "Vào đông rồi thì sức khoẻ của ngươi có chịu nổi không?"
Liên Hoa đang mượn rượu hứng thú nói đến sự nghiệp to lớn, đột nhiên bị hỏi như thế, không trả lời được.
Hoa quế nhỏ vụn rơi xuống, như mang theo bụi trần thoảng hương triền miên cuộn trong ánh trăng.
Lý Khế lấy quạt của mình, chạm vào tua quạt của Liên Hoa.
"Thần không sao." Liên Hoa lấy lại tinh thần nói, "Khi trước điện hạ mời y quan điều dưỡng sức khoẻ cho thần đã ổn lắm rồi."
Lý Khế nói: "Không phải cô làm tiên sinh mất hứng, thật sự là cô đã thấy sắc mặt này của tiên sinh rồi, trông cứ như nói thêm mấy câu nữa là ngất ngay ấy."
Liên Hoa cười một tiếng, mở quạt đón gió: "Điện hạ muốn đến địa phương mua chuộc nhân tài, sợ thần vội quá, thế nên dùng chiêu này làm kế hoãn binh chứ gì."
Lý Khế nói: "Tiên sinh không cho cô mua chuộc nhân tài sao?"
Liên Hoa nói: "Thế không được."
Mũi quạt tránh đi, như tim bị thứ gì làm cho ngứa ngáy.
"Cải cách là kế lâu dài, cô có suy tính của mình." Lý Khế nói, "Hai mùa thu đông này cứ sắp xếp nhóm người đầu tiên của Quốc tử giám về địa phương tuần giảng trước đã, đợi đến xuân năm sau, cô lại đích thân đến các lộ khảo sát, mời tiên sinh đi cùng."
Liên Hoa nghe vậy, đang muốn sắp xếp từ ngữ cãi lại, chợt thấy men say bốc lên.
Y lại ngất đi một lần nữa.
Ngày hôm sau tỉnh rượu, người đã ở Hạm Uyển.
"A Duyệt!"
Liên Hoa đột nhiên ngồi dậy từ trên giường.
A Duyệt vội vội vàng vàng chạy tới: "Công tử tỉnh rồi ạ?"
Liên Hoa nói: "Tối hôm qua ta về kiểu gì vậy?"
A Duyệt nói: "Điện hạ đưa ngài về."
Dưới cây quế, Lý Khế đỡ được chiếc quạt đàn hương rơi xuống, để Liên Hoa dựa vào lồng ngực mình.
Hắn vốn định ngồi xổm xuống bế Liên Hoa lên, nhưng vừa mới kéo được cánh tay, đã nghe thấy Liên Hoa gọi trong mơ màng một tiếng "cha, mẹ"... Hắn tự nhận không dám làm cha mẹ y, vì thế đổi tư thế khác, khiêng Liên Hoa lên vai, đi về phía Hạm Uyển.
Một đường không người, đi thẳng đến cửa.
A Duyệt nhìn thấy cảnh này thì sợ hết hôn.
—— Đây là Đương triều Thái tử, là bậc chí tôn tương lai đấy.
Lý Khế chẳng nói gì, đặt Liên Hoa vào giường, ngồi ở mép giường không đi.
A Duyệt bưng nước ấm đến, khăn vải vừa vắt khô, không ngờ lại bị Lý Khế vươn tay ra tự nhiên mà nhận lấy.
Tiếng nước tí tách tí tách.
A Duyệt quỳ gối bên cạnh, nhận lấy khăn vài đổi nước, mãi đến lúc kết thúc.
Trước khi rời đi, Lý Khế mở lư hương ra, đổ bụi bặm đi, rồi lại đốt hương mới lên, đậy nắp rồi rời đi.
A Duyệt nói: "Nếu như không tận mắt nhìn thấy thì ta nhất định sẽ cảm thấy mình mơ đấy công tử."
Liên Hoa hít sâu một hơi, vươn tay ra bám lấy bình phong, kéo cả xiêm y của mình.
A Duyệt nói: "Công tử, ngài còn bệnh, điện hạ chăm sóc ngài như thế, để hai ngày nữa đi cảm ơn cũng không sao."
Liên Hoa nói: "Ta không đi cảm ơn hắn, ta muốn đến tiệm hương một chuyến, năm mươi vạn quán tiền đâu dễ lấy ra thế, phải nghĩ cách xoay vòng đã, không thì là kháng chỉ đấy."