“Dĩ Chân, chúng ta hòa hảo rồi.” Chu Tư Viễn mở miệng trước.
“Haiz… Đã nhiều năm rồi, thật ra, em cũng không phải không nghĩ tới chuyện chấp nhận anh một lần nữa.
Em thừa nhận, em vẫn còn yêu anh, đến tận bây giờ.
Từ khoảnh khắc em phải lòng anh cho đến giờ phút này, em vẫn luôn vô cùng vô cùng yêu anh.
Nhưng mà… có một số việc thuộc về vấn đề nguyên tắc, em… không chấp nhận được… A Viễn, em sẽ không tranh cãi ầm ĩ với anh giống như trước đây, càng sẽ không làm ra chuyện xằng bậy như đêm đó nữa.
Nhưng em thật sự vẫn không cách nào tha thứ được, lúc em đối mặt với anh, em lại vô thức nhớ đến quá khứ không dám nhớ lại đó, sẽ mỗi ngày đều sống trong sự nhục nhã.
Anh có biết dựa vào nỗ lực của bản thân để đứng lên khó khăn đến mức nào không? Em gần như không thể gượng dậy nổi…”
Chu Tư Viễn có chút tham lam ngắm nhìn đôi môi Dĩ Chân đang không ngừng chuyển động phát ra những âm thanh êm tai, hầu như không nghe rõ lời Dĩ Chân nói, chỉ muốn hôn anh mà thôi.
“Anh có đang nghe không?” Dĩ Chân dừng lại, phát hiện Chu Tư Viễn không tập trung.
“Dĩ Chân, anh không cầu xin sự tha thứ của em, bởi vì người như anh không đáng được em tha thứ.
Những chuyện đó, ngay cả chính anh cũng không thể tha thứ cho mình.
Giá như có thể, anh ước gì anh được sống lại một lần nữa, sẽ không lãng phí một ngày nào, anh sẽ nâng niu che chở em trong lòng bàn tay, không nỡ để người khác nhìn thấy em.”
Dĩ Chân mỉm cười: “A Viễn, anh vẫn dẻo miệng như vậy, nhưng những lời ngon tiếng ngọt này em không còn tin nữa.
Sở dĩ em đồng ý cùng anh ra ngoài ăn bữa cơm này, là bởi vì trong lòng em cũng có khát vọng, em cũng mong muốn có thể ngồi bên cạnh anh, cùng ăn cơm, tâm sự, em đã mơ về hình ảnh này rất nhiều lần.
Nhưng lúc em thật sự ngồi bên anh rồi, em sẽ lại nghĩ tới những chuyện không vui kia, những cơn ác mộng đó vĩnh viễn không thể xóa bỏ khỏi trí nhớ của em, anh có hiểu không? Em không phải là một người không nghĩ thoáng, lúc ấy bị những người đó… em cũng không tự ti quá lâu, bởi vì đó không phải là lỗi của em, em là người bị hại, em không muốn cứ dằn vặt bản thân bởi sự sai trái của người khác.
Thế nhưng, điều khiến cho em thất vọng đau khổ chính là, là anh đã sai khiến bọn họ, anh lợi dụng tình yêu mà em dành cho anh để lừa dối em.
Em không cần biết là anh có lý do gì, nhưng sự xâm hại đó đã thật sự xảy ra với em rồi.
Cả đời này em không thể nào ở bên anh mà trong lòng không vướng bận gì được.”
“Dĩ Chân… anh… anh không thể không có em… Anh là một thằng khốn nạn, anh nhìn thấy em là lại trở nên xấu xa, anh…” Chu Tư Viễn đứng lên, ôm lấy Dĩ Chân.
Dĩ Chân cũng ôm lấy hắn: “A Viễn, em thích ôm anh, cảm giác ôm anh giống như hai chúng ta là một thể, giá như những chuyện ấy chưa từng xảy ra thì tốt biết bao…”
“Anh rất hối hận… Anh thật lòng ao ước những chuyện đó chưa từng tồn tại… cho dù có xảy ra với anh cũng được.
Bây giờ anh vốn chẳng có cách nào cầu xin sự khoan dung của em, ngay cả mạng sống này của anh cũng là được em ban cho…”
“A Viễn, hai chúng ta kiếp này đã định trước là hữu duyên vô phận, hữu hoa vô quả, từ bỏ đi thôi.”
“Không! Dĩ Chân, anh không muốn từ bỏ! Anh không muốn em rời xa anh…” Chu Tư Viễn bắt đầu làm tới, cả người vùi vào ngực Dĩ Chân, nước mắt làm ướt cả áo anh.
Ăn cơm xong, hai người lái xe về nhà, dọc đường đi không ai nói chuyện.
“Dĩ Chân, vào trong ngồi một chút đi…”
Dĩ Chân nhìn khuôn mặt điển trai trước mắt, nhẹ nhàng gật đầu.
Sao hôm nay Dĩ Chân ngoan vậy? Cứ tưởng phải mất rất nhiều công sức mới có thể làm cho anh trở lại ngôi nhà này, nào ngờ ăn cơm, uống rượu, về nhà, tất cả đều rất thuận lợi.
Đóng cửa xong, Chu Tư Viễn đi rót hai ly đồ uống, đưa cho Dĩ Chân một ly.
“A Viễn, em rất muốn hôn anh.” Chu Tư Viễn bị lời nói của Dĩ Chân làm ngây ra.
“Không chỉ miệng anh, mỗi một tấc trên cơ thể anh em đều muốn, tuy nhiên… chỉ một đêm nay thôi, sau này chúng ta vĩnh viễn không qua lại với nhau nữa, anh thấy thế nào?”
Nước mắt Chu Tư Viễn bỗng chảy ra, một đêm, chỉ có một đêm thôi, sau đêm nay, vĩnh viễn không qua lại nữa… Thế nhưng, nếu như hắn không đồng ý, có lẽ bản thân sẽ không bao giờ có cơ hội được ôm ấp hay hôn Dĩ Chân nữa…
“A Viễn, nếu như anh thấy không được, vậy thì, em đi đây…” Dĩ Chân đứng dậy, đi ra cửa.
“Dĩ Chân! Đừng đi Dĩ Chân, anh… anh đồng ý với em…”
Nhìn bộ dạng khóc lóc đến đáng thương của Chu Tư Viễn, Dĩ Chân dừng bước: “Còn một yêu cầu nữa anh hãy nghe cho kỹ, là em ‘muốn’ anh, chứ không phải anh ‘muốn’ em, anh có chịu không?”
Dĩ Chân muốn làm gì? Em ấy vẫn muốn trả thù mình sao? Trái tim Chu Tư Viễn sợ hãi, trừ những tên côn đồ kia ra, bản thân hắn đã từng cưỡng bức Dĩ Chân hai lần.
Bây giờ em ấy muốn đòi lại ư? Nhớ lại cơn đau đớn tột cùng lần trước, cơ thể Chu Tư Viễn khẽ run lên.
“Em ở lại đây không phải để làm cho anh thoải mái, chẳng qua nếu như anh không đồng ý, em cũng sẽ không ép anh.” Giọng nói của Dĩ Chân không lộ ra chút cảm xúc nào, “Chúng ta tạm biệt nhau từ đây đi.”
“Không… Dĩ Chân… anh… anh đồng ý…”
“Anh cứ khóc mãi như vậy, làm sao em có hứng thú đây? Em thấy, em vẫn nên đi thôi…”
“Không, Dĩ Chân, anh rất vui, rất… vui mà…” Chu Tư Viễn miệng thì nói vậy, nhưng nước mắt lại không ngừng rơi.
“Em không nhìn ra anh đang vui.” Dĩ Chân quay lưng muốn đi đến phía cửa.
“Dĩ Chân…” Chu Tư Viễn ôm chầm lấy Dĩ Chân, từ từ quỳ xuống mở khóa quần Dĩ Chân ra, đôi mắt ngấn lệ.
“Anh miễn cưỡng như vậy thì đừng làm nữa, em nhìn cũng khó chịu.” Dĩ Chân tỏ vẻ muốn đẩy Chu Tư Viễn ra.
“Anh… không phải là anh không thích em… Dù có phải dùng miệng và thân thể để lấy lòng em… anh cũng tình nguyện… Anh chỉ… sợ em thoải mái rồi thì sẽ vứt bỏ anh mà đi, điều anh sợ nhất chính là… vĩnh viễn không qua lại nữa…”
“Vậy thì anh tự cân nhắc đi.
Anh tình nguyện ở bên em, hay là vĩnh viễn không qua lại nữa?”
Chu Tư Viễn thống khổ nhắm hai mắt lại, sau đó ngẩng đầu lên, ngậm dương v*t của Dĩ Chân vào miệng.
Dĩ Chân cúi đầu, nhìn A Viễn vừa rơi nước mắt vừa liếm mút cho mình vô cùng quyến rũ.
Anh khẽ thở dài, sớm biết có ngày này, hà cớ gì lúc đó…
Mặc dù rất khó chịu, nhưng lúc Dĩ Chân bắn ra, Chu Tư Viễn vẫn đẩy dương v*t của Dĩ Chân vào sâu trong yết hầu, dòng chảy nóng bỏng khiến hắn ho khan kịch liệt.
Chu Tư Viễn ngồi ở dưới đất, tóc tai lòa xòa, nướt bọt cùng tinh dịch nhiễu xuống theo khóe miệng.
Dĩ Chân kéo hắn lên, nói: “Chúng ta lên trên giường đi.”
Nằm ở trên giường, Chu Tư Viễn bỗng nhiên thấy căng thẳng, ký ức không tốt của ngày xưa lại kéo tới, lúc này trong lòng hắn đang vô cùng hoảng sợ.
“A Viễn, anh có yêu em không?”
“Yêu…”
“Yêu bao nhiêu?”
“Em muốn bao nhiêu anh đều có.”
“Em không tin.
Bởi vì, anh không tin em…”
“Không… anh… anh tin em…” Chu Tư Viễn vội vàng phân trần.
“Anh đang xấu hổ, bắt một đại nam nhân như anh hầu hạ em, lòng tự tôn đàn ông của anh bị tổn thương.
Anh đang sợ hãi, chuyện em làm với anh lần trước rất đau, cả cơ thể và trong lòng anh đều đang lo lắng.
Hiện tại anh đang cảm thấy vừa thẹn vừa sợ vừa tủi thân, nhưng anh nghĩ anh yêu em, cho nên anh thà chịu đựng những chuyện này để được ở bên em.
Cũng có nghĩa là, anh muốn ở bên cạnh em thì phải chịu đựng những nhục nhã và đau đớn này, em nói có đúng không?”
“Dĩ Chân… chỉ cần em không rời xa anh… cái gì anh… cũng làm… dù có bị em áp cả đời…”
“Em tin anh làm được, nhưng mà, anh sẽ cảm thấy hạnh phúc sao?”
Nước mắt Chu Tư Viễn không ngừng rơi, hắn thừa nhận bản thân thật sự không thể dối lòng nói ra hai chữ hạnh phúc.
“A Viễn… anh đã hiểu chưa… Bao nhiêu năm rồi, cảm xúc của em cũng giống như tâm trạng tuyệt vọng hiện tại của anh vậy.
Em có thể quay về bên anh, nhưng mà, em không thể cảm thấy hạnh phúc…”
Chỉ một câu nói, thông suốt tỏ tường1.
Không phải không tha thứ, cũng không phải không yêu, chỉ là vết thương không thể lành ở trong lòng sẽ vĩnh viễn âm thầm nhức nhối.
Bọn họ cứ ôm lấy nhau như vậy, không có hôn môi, không có hoan ái, chỉ có ôm ấp rơi lệ.
“Anh yêu em, Dĩ Chân…” Cuối cùng, Chu Tư Viễn phá vỡ sự im lặng.
“Em cũng yêu anh, A Viễn… cho nên tối nay, chúng ta hãy cho nhau tất cả.
Sáng ngày mai, đường ai nấy đi…”
Hai đôi môi mềm mại dán chặt lên nhau như thể khao khát đến tận cùng, Dĩ Chân vuốt ve khối thân thể mà mình yêu thương say đắm ở dưới thân, hưởng thụ sự ấm áp của hắn.
Bàn tay của họ trượt trên thân thể đối phương, ái tình tuyệt vọng chỉ một đêm này càng khiến cả hai thêm si mê cuồng dại.
“Chuyện anh hứa với em, anh nhất định làm được.
Anh biết có làm vậy cũng không bù đắp được cho em cái gì, nhưng mà…” Chu Tư Viễn nói xong thì vuốt ve dương v*t của Dĩ Chân, chủ động áp cơ thể mình lên.
“A Viễn, em nói em yêu anh, em sẽ không để anh chịu khổ.
Em chỉ muốn anh nhớ kỹ tình yêu của em…” Dĩ Chân để Chu Tư Viễn nằm xuống, nhẹ nhàng mát xa cho hắn trước, chờ phía sau của hắn đã hoàn toàn thả lỏng mới cầm lấy kem dưỡng trên tủ đầu giường, bôi trơn cơ thể khô khốc của hắn.
Tiến vào, chuyển động… khoái cảm kì lạ nổi lên trong cơ thể, tâm trí Chu Tư Viễn từ từ bị thủy triều kéo tới cướp đi…
“Bảo bối… yêu anh tận xương hận anh tận máu, anh bảo em nên làm sao với anh đây…”
Nghe thấy giọng nói như đang nghẹn ngào của Dĩ Chân, Chu Tư Viễn dần mất đi ý thức…
1Chỗ này cụm từ gốc là ‘Đề hồ quán đỉnh’ (tưới sữa tươi lên đầu): là một thuật ngữ trong Phật học, chỉ việc truyền thụ trí tuệ, giúp người giác ngộ, bỗng nhiên hiểu ra.
Ánh nắng sớm mai chiếu vào cửa sổ, cơ thể bủn rủn không còn chút sức lực, thế nhưng nỗi sợ hãi tình yêu cả đời rời đi lan tràn trong lòng khiến Chu Tư Viễn cố ép mình mau chóng tỉnh dậy…
“Dĩ Chân…” Quả nhiên anh đã đi rồi, từ nay về sau, vĩnh viễn không qua lại nữa…
Cho dù Dĩ Chân nhìn thấy thành công của mình thì sao? Giành được Hạnh Phúc rồi thì sao? Cũng chỉ là một đêm ái tình đã qua mà thôi.
Con đường đến điểm cuối cùng của sinh mệnh vẫn còn rất dài, Chu Tư Viễn bắt đầu hối hận lúc ấy đã không chết.
Cứ tưởng chỉ cần người còn sống là còn có hy vọng, nào ngờ Dĩ Chân lại đoạn tuyệt thế này.
Những tổn thương mà mình gây ra cho em ấy sâu như thế, làm sao có thể coi như mọi chuyện chưa từng xảy ra, làm sao có thể bắt đầu lại lần nữa…
Trong khoảnh khắc, Chu Tư Viễn cảm thấy tâm tàn ý lạnh.
Từ nay về sau, người mà hắn yêu sẽ không quay trở về nữa, rõ ràng bọn họ yêu nhau, nhưng ở giữa lại vắt ngang một rãnh trời, không cách nào hàn gắn được.
“Dĩ Chân…” Nước mắt của Chu Tư Viễn trào ra như đê vỡ.
Cánh cửa mở ra, Dĩ Chân mang điểm tâm bước vào: “Mệt lắm đúng không… Anh sao vậy?”
“Dĩ Chân? Dĩ Chân em về rồi…” Chu Tư Viễn nhào tới ôm chặt Dĩ Chân, “Dĩ Chân… anh cầu xin em, anh thật sự không thể không có em… Anh rất sợ em đi sẽ không bao giờ… trở về nữa… Dĩ Chân…”
“Không phải chứ, anh đã ba mươi tuổi rồi đấy, buồn nôn quá…” Khó khăn trắc trở mấy năm nay khiến Dĩ Chân trưởng thành hơn rất nhiều, nhưng tâm lý lo sợ được mất lại khiến cho Chu Tư Viễn ngày càng yếu đuối.
“Dĩ Chân…”
“A Viễn, em đã cân nhắc rồi…”
“Không… đừng rời bỏ anh…” Chu Tư Viễn đã quá sợ hãi sự cự tuyệt từ Dĩ Chân, hắn gần như đoán được Dĩ Chân lại muốn nói ra những câu nói chia ly lần nữa.
“Đừng khóc nữa, bình tĩnh nghe em nói.” Dĩ Chân ôm A Viễn vào lòng, vỗ nhè nhẹ lên lưng xoa dịu hắn, “Yêu hận tình thù giữa hai chúng ta đã quá phức tạp, em cũng chẳng còn sức lực đâu để bận tâm những chuyện này nữa.
Em chỉ muốn nói với anh, em… em muốn thử bắt đầu một lần nữa.”
“Đừng… Cái gì?” Chu Tư Viễn gần như đáp không chút suy nghĩ, cứ tưởng Dĩ Chân lại muốn từ chối hắn.
Hắn lập tức tỉnh táo lại, mới biết thì ra Dĩ Chân nói bắt đầu một lần nữa.
“Đúng vậy, bắt đầu một lần nữa.
Bởi vì từ cái ngày em rời xa anh, không có ngày nào là em không nhớ về anh cả.
Tuy nhiên, em vẫn chưa tha thứ cho anh đâu, em chỉ muốn tìm một người để bầu bạn, để em không còn cô độc nữa.
A Viễn, hôm qua lúc anh ngủ, em phát hiện khóe mắt của anh có chút nếp nhăn rồi.
Chúng ta đã giày vò nhau nửa cuộc đời, nửa đời sau này, hãy sống với nhau thật tốt đi.
Chúng ta… đã già rồi…”
“Dĩ Chân! Dĩ Chân…” Anh sẽ không rời xa em nữa, sẽ không rời xa em nữa! Nói anh ích kỷ cũng được, nói anh nhu nhược cũng được, nói anh tàn nhẫn cũng được.
Anh thật sự biết sai rồi, anh thật sự muốn thay đổi! Em nói đúng… chúng ta… đều đã già rồi…
Thật sự bắt đầu một lần nữa, cảm giác trân quý này, cảm giác hạnh phúc này luôn khiến cho hai người cảm thấy không biết có phải sự thật không.
Chu Tư Viễn thường xuyên giật mình tỉnh giấc khỏi giấc mơ, xác định Dĩ Chân vẫn đang ngủ yên bình ở bên cạnh mình, hắn mới có thể ngủ tiếp.
Dự án khổng lồ của hệ liệt Hạnh Phúc, Chu Tư Viễn hầu như phải làm hết mọi việc, cố gắng thực hiện hoàn hảo nhất từng chi tiết nhỏ, ngay cả lễ phục hai người mặc cũng do hắn tự đi đặt may.
Thế nhưng điều bất ngờ cuối cùng của Hạnh Phúc, Chu Tư Viễn vẫn chưa tiết lộ với Lâm Dĩ Chân.
Mỗi lần Dĩ Chân dò hỏi, hắn đều đảm bảo nhất định sẽ giúp cho Hạnh Phúc bán chạy.
Cuối cùng, sau khi kế hoạch hợp tác của công ty xuất bản Chân Tâm và công ty quảng cáo Thịnh Thế được thông qua, buổi họp báo ra mắt Hạnh Phúc cũng được tổ chức đúng hạn.
“A Viễn, có phải anh đang lừa em không?”
“Dĩ Chân, em đừng làm anh sợ, anh đâu dám lừa em cái gì…” A Viễn giờ đã thành chim sợ cành cong, bị lời nói của Dĩ Chân dọa hết hồn.
“Vậy sao đến bây giờ anh vẫn không nói cho em biết điều bất ngờ cuối cùng của Hạnh Phúc là gì?” Dĩ Chân vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện này.
“Đây là nguyên tắc, kế hoạch của anh chưa đến thời khắc cuối cùng thì không thể để bất cứ ai biết được.” Chu Tư Viễn ra sức viện cớ.
“Bây giờ anh cứ đắc ý đi, xem tối nay về nhà sẽ chỉnh anh thế nào.” Dĩ Chân giận dỗi bỏ lại một câu, không phát hiện vẻ mặt cười trộm của Chu Tư Viễn.
Buổi họp báo ra mắt của Hạnh Phúc diễn ra vô cùng long trọng, các kênh truyền thông lớn trong vùng đều tập trung đông đủ trong hội trường, ngoài cửa cũng có rất nhiều người hâm mộ Lâm Dĩ Chân chờ đợi để được nhìn thấy phong thái của thần tượng.
Chu Tư Viễn khéo léo sắc sảo, Lâm Dĩ Chân điềm tĩnh dịu dàng, hai người phối hợp rất hoàn hảo, khi thì trao đổi ánh mắt, lúc thì hiểu ý mỉm cười, hoạt động ra mắt Hạnh Phúc diễn ra suôn sẻ đến hồi kết.
Đúng lúc này, Chu Tư Viễn bước lên sân khấu, nói: “Các vị, Hạnh Phúc là thành quả trí tuệ của cả tập thể công ty Chân Tâm, cũng là kì công của chủ tịch công ty Chân Tâm – tác giả trứ danh Lâm Dĩ Chân tâm huyết tạo nên.
Hôm nay, ngoài sự kiện ra mắt của Hạnh Phúc, còn có một sự kiện trọng đại khác, đó chính là buổi lễ đính hôn của ngài Lâm Dĩ Chân cũng sắp được cử hành ở hội trường này!”
“A Viễn, anh làm gì vậy…” Dĩ Chân cơ hồ muốn vọt lên sân khấu.
Cánh nhà báo bỗng chốc náo loạn.
Chuyện Lâm Dĩ Chân luôn giữ mình trong sạch đã trở thành một tâm bệnh lớn của giới truyền thông, bởi vì họ chẳng bao giờ thu thập được tin tức giá trị nào từ anh cả, vậy mà hôm nay anh lại muốn đính hôn ngay tại hội trường này, đây chính là điều chẳng ai ngờ tới.
Mọi người đều nín thở lắng nghe, muốn nhanh chóng đào được tin tức nóng hổi này.
“Vị người yêu này của ngài Lâm Dĩ Chân, lúc trước đã làm rất nhiều chuyện có lỗi, nhưng ngài Lâm lương thiện vẫn bao dung tha thứ cho người đó.
Hiện tại, vì hạnh phúc, họ lại một lần nữa tiến tới với nhau.
Chỉ hy vọng lần này sẽ bạch đầu giai lão, không còn trắc trở nữa… ngài Lâm, xin mời lên sân khấu.”
Sự hốt hoảng lúc đầu qua đi, trong lòng Dĩ Chân len lỏi một tia ngọt ngào.
Đúng vậy, già rồi, có lẽ cũng nên rõ ràng mọi chuyện.
Anh tiếp nhận ánh mắt của mọi người, đi lên sân khấu.
“Dĩ Chân, hãy chấp nhận anh nhé.” Chu Tư Viễn quỳ một chân xuống đất, một chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
“Lần này không phải là thủy tinh chứ? ” Dĩ Chân cố ý muốn hắn quỳ lâu hơn một chút.
“Đương nhiên không phải, lần này, viên kim cương này, giống như trái tim của anh vậy, đều là thật.”
Dĩ Chân cầm nhẫn lên.
Phía dưới lại bắt đầu xôn xao.
“Ngài Lâm, ngài Chu, hai người quảng bá thế này không thấy hơi quá sao? Có sao tác2 thì cũng đâu thể lố lăng như vậy chứ?”
2tạo hiệu ứng cặp đôi
“Đúng vậy, lấy trò cười đi ngược luân lí xã hội này để thu hút sự chú ý, tôi nghĩ kế hoạch lần này của hai người rất không thành công.”
Chu Tư Viễn bắt đầu lo lắng, Dĩ Chân có tức giận không, hắn có chút hối hận vì sự liều lĩnh của mình, vốn định cho anh một bất ngờ lớn, vậy mà…
Dĩ Chân vỗ vỗ A Viễn, bảo hắn đừng sợ, sau đó đi tới trước mặt mọi người: “Các vị đồng nghiệp, xin cho tôi nói hai câu.
Tôi rất biết ơn giới truyền thông và độc giả đã tới tham dự buổi họp báo ngày hôm nay.
Về chuyện đính hôn mà ngài Chu vừa mới nói, tôi…”
Trái tim Chu Tư Viễn lập tức hồi hộp.
“Tôi muốn, cảm ơn các vị khách quý đã tới tham dự buổi lễ đính hôn của tôi.
Tôi và A Viễn đã trải qua rất nhiều đau khổ và dằn vặt, sau nửa đời trắc trở, cuối cùng chúng tôi cũng có thể bước đi cùng nhau.
Ước nguyện ban đầu của chúng tôi khi tạo ra dự án hệ liệt Hạnh Phúc chính là chúc phúc cho những người có tình sẽ trở thành người một nhà, mong cho tất cả mọi người trên thế giới này đều sẽ tìm được hạnh phúc của riêng mình.
Tôi và A Viễn là người đồng tính, nhưng nếu như mọi người biết được những khúc mắc giữa hai chúng tôi, sợ là ngay cả người đá tượng bùn cũng sẽ rơi lệ.
Tôi không muốn cứ tiếp tục lạc lối trong thù hận để rồi mất đi hết thảy những gì mình muốn, tôi càng không quan tâm đến ánh mắt của người đời.
Giờ phút này tôi thừa nhận, tác phẩm chủ đạo trong hệ liệt Hạnh Phúc, cũng là tác phẩm thành công Ai nguyện cùng ta của tôi năm đó, thật ra là tiểu thuyết tự truyện của tôi.
Trong đó ghi lại quá nhiều bi kịch, nhưng cũng ghi lại rất nhiều tình yêu.
Tôi cho rằng những kẻ trộm cướp gian dối người khác mới đáng bị lên án, chúng tôi chỉ là một cặp tình nhân bình thường, hi vọng mọi người hãy cho những người như chúng tôi một chút không gian, và một con đường hạnh phúc…”
“Lâm Dĩ Chân! Chúng tôi vĩnh viễn ủng hộ anh!” Tổng giám đốc mỹ thuật của công ty Chân Tâm chợt hô lớn.
Các độc giả yêu thích Lâm Dĩ Chân cũng nối tiếp reo hò: “Dĩ Chân, anh thật dũng cảm!”
“Dĩ Chân! Chúng tôi yêu anh!”
Chu Tư Viễn rơi nước mắt, người đàn ông đáng tin cậy này chính là người đàn ông của hắn, là hạnh phúc và là chỗ dựa của hắn suốt cuộc đời.
“Dĩ Chân…” Chu Tư Viễn nghẹn ngào đến nói không nên lời.
Truyện Nữ Phụ
“A Viễn, từ nay về sau, anh là tình yêu cả đời của Lâm Dĩ Chân, cũng là anh em, là người bạn, là người thân duy nhất của Lâm Dĩ Chân ở trên đời này.
Đất trời rộng lớn, Dĩ Chân chỉ gắn bó cùng anh.”
“Dĩ Chân! Từ nay về sau, A Viễn là tri kỉ3, là nơi trút giận của Dĩ Chân, một đời bầu bạn, đến chết không rời!”
Tiếng la ó dưới sân khấu đã biến thành niềm xúc động, sau đó có người bắt đầu vỗ tay, tiếng vỗ tay kéo dài không dứt…
3Chỗ này cụm từ gốc là ‘áo bông nhỏ’, là hình ảnh ẩn dụ về một người có mối quan hệ rất gần gũi thân mật và hiểu rõ đối phương, nhưng thường được dùng nhiều để miêu tả về người con gái hiếu thảo ấm áp biết quan tâm cha mẹ.
Hệ liệt Hạnh Phúc bán rất chạy, đầu đường cuối phố đều bàn tán về câu chuyện tình yêu của ông chủ công ty quảng cáo và chủ tịch công ty xuất bản.
Tuy rằng quá khứ tăm tối của Dĩ Chân bị một vài kẻ xấu đem ra thêu dệt, thế nhưng những lời tự truyện đầy máu và nước mắt ở trong sách cùng với ý chí phấn đấu bất khuất của Dĩ Chân càng khiến độc giả tràn đầy ngưỡng mộ và đồng cảm đối với số phận sóng gió của vị tác giả này.
“Dĩ Chân, em có giận anh không?” Nằm ở trong lòng Dĩ Chân, Chu Tư Viễn vẫn còn hơi lo sợ.
“Anh nói xem?” Dĩ Chân lại dùng giọng điệu không chút cảm xúc nói chuyện với A Viễn.
“A Viễn sợ nhất là em như thế này.”
“Thật ra lúc đầu thì có một chút, nhưng mà đến khi… em nhìn thấy anh cố ý mặc lễ phục màu trắng, để cho em bộ màu đen, thì em không còn giận nữa.”
“Dĩ Chân, anh chỉ muốn dùng nửa đời còn lại của anh cho em hạnh phúc.”
“Vậy còn anh?”
“Anh…”
“A Viễn, tốt nhất là anh nên nói thật với em.” Ánh mắt Dĩ Chân trở nên nguy hiểm.
Nhận được tín hiệu, khuôn mặt Chu Tư Viễn nóng lên, lẩm bẩm: “Anh… ổn mà…”
Dĩ Chân cúi người xuống, hai đôi môi như cánh hoa quấn lấy nhau.
Kích tình qua đi, hai người tựa sát vào nhau.
Dĩ Chân nhẹ nhàng nói: “A Viễn, anh có biết vì sao em chọn ở lại không?”
“Vì sao?”
“Bởi vì anh vẫn còn mang bùa hộ mệnh em tặng anh.”
“A…” Chu Tư Viễn vuốt ve bùa hộ mệnh trước ngực, “Cái bùa hộ mệnh này mang đến cho anh quá nhiều may mắn, một giọt máu của em phù hộ anh giữ được mạng, cuối cùng còn tìm được hạnh phúc.
Đúng rồi Dĩ Chân…” Chu Tư Viễn ngồi dậy, cũng không thèm mặc quần áo, lấy một cái hộp từ trên ngăn tủ cao xuống.
“Này, coi chừng lạnh!” Dĩ Chân xót lòng.
Chu Tư Viễn lấy từ trong hộp ra một cái bùa hộ mệnh giống y hệt cái của hắn: “Dĩ Chân, em mang vào đi.
Năm đó em đã trao hết may mắn của mình cho anh, còn bản thân thì chịu nhiều đau khổ như vậy.”
Dĩ Chân bất đắc dĩ lắc đầu, sao da mặt người này dày quá, rõ ràng là anh ấy tự tạo nghiệt lên người mình, lại còn đổ cho bùa hộ mệnh.
Chu Tư Viễn cũng cảm thấy lời này của mình không đúng, hắn lè lưỡi: “Dĩ Chân, là lỗi của A Viễn, anh đã dùng máu của anh để làm ra cái này, ngoài cầu chúc cho Dĩ Chân sống lâu trăm tuổi, còn là… còn là lời xin lỗi A Viễn dành cho Dĩ Chân.”
Xoa xoa mái tóc bù xù của hắn, Dĩ Chân đeo bùa hộ mệnh nhỏ này lên.
Có lẽ ba mươi tuổi vẫn chưa tha thứ được, đến lúc bốn mươi tuổi chắc cũng không thể, năm mươi tuổi luôn là thời điểm đáng trông đợi, nếu như vẫn chưa được… vậy thì tám mươi tuổi thì sao? Đến khi tám mươi tuổi, hai ông lão chống gậy chung quy cũng chẳng còn vướng bận gì nữa nhỉ… Năm tháng còn dài, con đường cũng còn dài, cho dù hạnh phúc có ở một nơi xa xôi, chúng ta cũng sẽ nắm tay nhau bước tiếp…
Cuối cùng, niềm vui sướng mãn nguyện khiến cho Lâm Dĩ Chân mỉm cười từ tận đáy lòng.
Ở bước ngoặt rực rỡ, sinh mệnh đã nứt ra một đóa hoa hạnh phúc.
Chu Tư Viễn áp hai cái bùa hộ mệnh lại, hai người cũng nghiêng đầu hướng về nhau…
˜°Oo Toàn văn hoàn oO°˜.