Ai Nha, Bảo Bối!!!

Ánh sáng từ bên ngoài rèm cửa sổ chui vào, chiếu vào đôi mắt của Thời Tây, Thời Tây mở mắt ra. Hắn nằm ở trên giường nhìn trần nhà trắng bệch. Bên trong thân thể của hắn không chứa tình cảm. Đối với tương lai, hắn không ôm mong đợi, đối với quá khứ hắn cũng không có hối hận, chẳng qua là âm thầm nhìn người khác sống mà thôi.

Hồi lâu hắn mới rời giường, lúc cởi áo ra, hắn đột nhiên nhớ tới lời của Quả Tri cùng gương mặt xấu hổ của cậu ấy: "Thời Tây, sau này đừng cởi quần áo ở trước mặt tớ, vì như thế sẽ ảnh hưởng tới suy nghĩ của tớ." Hắn đi vào phòng tắm. Mặc dù dòng nước ấm áp chảy khắp người nhưng sâu trong cơ thể của hắn vẫn là lạnh như băng như cũ.

Từ khi nào thì mình bắt đầu nhớ đến những lời của Quả Tri vậy? Đây chính là thích sao?

Loại tình cảm vừa lãng phí thời gian vừa không có chút ý nghĩa nào như vậy, không phải nó cũng giống như những loại tình cảm dư thừa khác sao?

Tắm xong, Thời Tây để khăn lông lên trên đầu, hắn ngồi ở trước bàn, mở máy laptop lên. Một phong thư được gấp lại thật chỉnh tề nằm ở trên bàn phím, bên ngoài phong thư viết: "Thời Tây!"

Thời Tây bỏ phong thư vào trong túi quần, một tay lau đầu, một tay khác thì đặt ở trên con chuột. Hắn đọc lại một đoạn tiểu thuyết mà hắn đã viết tối hôm qua, sau đó xóa toàn bộ đoạn tiểu thuyết đó. Mặc dù thường được Quả Tri khích lệ, hắn vẫn như cũ, cảm giác những thứ mình viết ra không thể nào làm cho mình hài lòng. Hắn viết được bao nhiêu lại xóa hết bấy nhiêu.

Hắn khép máy vi tính xách tay lại, ném khăn lông lên giường, liền bước ra khỏi cửa. Người đi đường đều mang theo biểu cảm chết lặng mà đi lướt qua hắn. Có người thì đeo tai phone nghe nhạc, có người thì cúi đầu chỉ lo chăm chú nhìn vào điện thoại di động. Xã hội này vô cùng mâu thuẫn. Lúc trước thì khích lệ mọi người tín nhiệm lẫn nhau, trao đổi lẫn nhau; vậy mà chỉ sau khi sự việc hai nữ sinh đại học bị giết hại cách đây không lâu liền đề xướng mọi người không nên tùy tiện tín nhiệm người khác. Đây là một giới hạn mơ hồ. Rốt cuộc muốn làm gì cũng phải lo lắng đề phòng, không làm gì hết có khi còn tốt hơn.

Thời Tây ngồi ở trong đám người, lạnh lùng nhìn đám người. Một người mặc quần ngắn chưa tới đầu gối, vừa nghe điện thoại vừa hướng Thời Tây đi tới. Giọng nói của cô ta thô nhọn khó nghe, lớn tiếng nói chuyện điện thoại: "Anh biết khi nãy em đã thấy cái gì không? Một tên nam sinh đang đút một nam sinh khác ăn cái gì ấy. Lúc thấy, em đã cảm thấy thật ghê tởm, ha ha ha. Đúng không?" Lúc nữ sinh đi ngang qua Thời Tây, Thời Tây đưa chân ra, nữ sinh bị vấp chân té. Cô ta trợn tròn ánh mắt quay đầu lại, sau khi thấy mặt của Thời Tây liền sửng sốt một giây. Thời Tây hơi khom người, một cái tay chống gối, một cái tay khác thì nắm cổ áo của nữ sinh, kéo cô ta lại gần mình: "Tôi cũng thích nam sinh, thế nào?"

"Sao? Còn không cho phép người khác nói sao?"

"Cô có thể nói xấu người khác, tôi cũng có thể thấy cô không vừa mắt, chúng ta cũng không ai xen vào chuyện của ai, đúng không?" Biểu lộ của Thời Tây cũng không có thay đổi, vẫn là lạnh như băng như cũ. Hắn buông cổ áo của nữ sinh ra, nữ sinh ngớ người ngồi tại chỗ nhìn chầm chầm Thời Tây. Thời Tây vẫn như cũ nhìn đám người: "Còn không biến mất, hay là muốn bị đánh?"

"Cậu...!" Nữ sinh lần nữa trợn tròn ánh mắt, nhưng không dám nói gì, đứng lên phủi phủi quần áo, hùng hùng hổ hổ đi khỏi đây.

Ban đêm, Thời Tây ngồi ở trước máy laptop, ánh sáng màn hình đánh vào trên mặt của hắn. Một tay của hắn đặt ở trên bàn phím không nhúc nhích, hắn nhận điện thoại đặt ở bên tai: "Chuyện gì?"

"Không có gì. Tớ về đến nhà rồi. Cậu có về nhà chưa?"

"Ngày mai mới về nhà."

"Vậy, cậu đang làm gì thế?"

Thời Tây nghe giọng nói của Quả Tri, tình cảm của cậu ấy thậm chí từ bên đầu kia điện thoại vọt tới nơi này. Thời Tây có thể đoán ra nét mặt bây giờ và nụ cười của Quả Tri. Bàn tay của Thời Tây đặt trên bàn phím từ nãy giờ bỗng nhiên nhúc nhích, gõ ra hai chữ: Quả Tri.

"Trễ như thế mà cậu chưa ngủ, còn làm gì nữa vậy?"

"Tớ không ngủ được. Cậu có thể kể chuyện cổ tích cho tớ nghe hay không? Lần trước tớ có đưa cậu một quyển truyện cổ tích."

"Cậu cho rằng tôi rất rỗi rãnh?"

"Sao cũng được."

Nghe được bên kia không hề lên tiếng nữa, Thời Tây từ trước máy laptop đứng lên, bàn tay của hắn cầm đống sách để dưới đất lên. Hắn ngồi ở mép giường tiện tay lật sách. Quả Tri có chút ngu ngốc. Ở trong tiềm thức của mình, Quả Tri luôn cho rằng câu truyện cổ tích nào cũng đều có một kết cục tốt đẹp, nhưng sự thật không phải là vậy. Nên đâm rách tư tưởng này của cậu ấy, nên cho cậu ấy biết, bản chất của cuộc sống chính là tàn nhẫn. Nhưng suy nghĩ và hành động của Thời Tây lại không giống nhau. Thời Tây lướt qua câu chuyện hai cô gái mang giày đỏ bị chém đứt chân, lướt qua câu chuyện mỹ nhân ngư vì tình yêu mà đánh đổi giọng nói, nhưng kết cục vừa không có được tình yêu lại còn bị tan biến thành bọt sóng. Cuối cùng, hắn dừng lại ở một câu chuyện có kết thúc hạnh phúc.

Đây chỉ là chuyện của hai người, cho dù người khác cho là tàn nhẫn, nhưng Thời Tây cho là tốt đẹp, như vậy là đủ rồi.

Hắn đứng lên, chậm rãi đọc. Không bao lâu, Thời Tây liền nghe được tiếng hít thở từ đầu bên kia truyền tới: "Ngủ thật ngon, thật sâu nhé, Quả Tri." Hắn khép điện thoại di động lại.

Ngày kế tiếp, Thời Tây cầm theo hai quyển sách và máy vi tính xách tay mà rời đi. Máy bay bắt đầu di chuyển trên mặt đất, sau đó ngẩng đầu bay lên bầu trời. Thời Tây lấy phong thư của Quả Tri viết để trong túi quần ra. Trên tờ giấy chính là chữ viết chỉnh tề của Quả Tri. Hắn vừa chống càm vừa đọc nội dung bức thư.

【 Thời Tây!

Khoan đã, để cho tớ nghĩ trước tiên nên nói gì với cậu cái đi. Cậu có thể đáp ứng một yêu cầu của tớ không? Đó là phải đọc hết phong thư này, nếu không, nếu không cậu không phải là một người tốt!

Tớ biết cậu bận rộn, vội vàng viết tiểu thuyết, vội vàng đọc sách, vội vàng xem DVD, vội vàng chơi trò chơi. Nhưng mà, những lúc viết tiểu thuyết, những lúc đọc sách, những lúc xem DVD, những lúc chơi trò chơi, thật ra thì cậu có thể nghĩ đến tớ một chút. Tớ đột nhiên phát hiện một chuyện, lúc viết những câu ở trên, tớ quả thực rất không biết xấu hổ!

Thời Tây à, tớ mua rất nhiều viết bỏ vào trong ngăn bàn của cậu, cũng thay cậu khóa cửa sổ thật kĩ. Tớ mua cuốn sách《 Kỷ xảo chụp hình 》, gần đây đang nghiên cứu. Trong kì nghỉ đông, tớ sẽ thu thập thật nhiều tư liệu cho cậu. Cậu có thể yên tâm về nhà đón năm mới. Tớ ở chỗ này thành tâm chúc phúc cậu lên đường xuôi gió, phúc như Đông hải, thọ tỷ Nam sơn.

Đúng rồi, đúng rồi, kì nghỉ đông năm nay tớ phải đi làm thêm rồi.

Tớ rốt cuộc đang viết cái gì vậy? Tại sao thoạt nhìn lại thấy rất ngốc nghếch? Hay là viết lại trên tờ giấy khác đi.

Hay là, dùng tờ giấy này để viết đi. Tờ giấy có vẽ ngoằn nghèo ở trước mặt, cậu không nên mở ra xem.

Cậu luôn nói cái thế giới này rất xấu xa, tớ lại cảm thấy cái thế giới này có ánh mặt trời ấm áp, có đóa hoa xinh đẹp, có bầu trời xanh thẳm, có trung tâm mua sắm chất đầy thực phẩm cùng quần áo xinh đẹp, có người hiền lành, giống như thiếu nữ, Hoa nhi, Đường tỷ, bạn cùng phòng của tớ cũng khá tốt, vậy thế giới này xấu ở chỗ nào? Thời Tây, không nên quá căm ghét cái thế giới này, bởi vì tớ cũng đang sống trong cái thế giới này.

Cuối cùng, cám ơn cậu, cảm ơn cậu đã sống cho tới hôm nay, để tớ có thể quen biết được một người tên là Thời Tây.

Làm sao bây giờ, rõ ràng nói là cuối cùng, nhưng tớ còn muốn viết nữa. Tớ sẽ ngồi đây viết cho đến khi cậu tỉnh ngủ luôn sao? Tớ thật muốn kết thúc, gặp lại sau.

Tớ lại muốn viết, vậy thì nói một câu thật ý nghĩa để làm kết thúc nha.

Ai nha, không nghĩ ra được, làm sao bây giờ, bảo bối. 】

Hai chữ bảo bối cuối cùng được viết chèn lên những hình trang trí trên tờ giấy nhưng vẫn có thể đọc được bình thường. Tay cầm tờ giấy của Thời Tây rũ xuống, hắn quay đầu nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ. Lúc này, tình cảm không có báo trước chút nào đã trở lại trong cơ thể hắn. Khóe miệng đẹp mắt của hắn nhẹ nhàng cong lên.

Thích, thứ tình cảm này đúng là lãng phí thời gian, lãng phí tinh lực.

Nhưng mà có thể vứt bỏ sao? Cứ để cho nó tiếp tục lãng phí đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui