Ai Nha, Bảo Bối!!!

Tác giả: Angelina

Người chuyển ngữ: Liêu Phong

Facebook: Phong Phong ( http://facebook.com/tg.lieuphong )

Instagram: typhoon_1210

Quả Tri cũng thật xui xẻo, một ngày trước lễ nhà giáo, cậu bị thương ở chân một cách lãng xẹt. Đừng nói là làm chuyện gì khác, ngay cả đi cậu cũng
gặp khó khăn. Cậu nằm ở trên giường, không cam tâm lăn lộn: “Tối nay tớ
muốn xem buổi tiệc chúc mừng ngày nhà giáo mà…”

“Chơi bóng rỗ thì bị trái bóng đập vào mặt, khuân đồ thì bị đồ đập lên chân, cậu thật đúng là phế vật.” Thời Tây lạnh lùng nói.

“Cậu nhất định phải mắng tớ như vậy mới vừa lòng sao?”

“Ừ.”

Quả Tri cầm gối ném tới: “Vậy cậu cứ mắng nữa đi!” Cậu tiếp tục lăn lộn.

“Chớ có lộn xộn.” Thời Tây trách cứ. Quả Tri bất động, giống như một người
chết nằm lỳ ở trên giường, muốn đi xem buổi tiệc, muốn đi xem Hoa nhi
diễn kịch, còn muốn giúp Thời Tây thu thập tư liệu. Đột nhiên cậu ngẩng
đầu lên nói: “Đúng rồi, tớ có thể đi bằng một chân, nhảy lò cò một chân
đi cũng được.”

“Sao cậu không lăn luôn cho rồi.”

“Lăn trên đất có thể sẽ rất đau.” Quả Tri nghiêm túc trả lời câu hỏi đầy châm chọc của Thời Tây.

Cậu đứng lên, dùng một chân nhảy tới nhảy lui trước mặt Thời Tây, rất hài
lòng nói: “Tớ làm được đây này, cậu xem. Cơ thể tớ thật là linh hoạt,
mặc dù bình thường không có rèn luyện thường xuyên nhưng cũng không tệ
lắm.”


“Cậu còn lộn xộn nữa, cắt đứt chân còn lại của cậu, có tin hay không?”

Nghe được lời đe dọa của Thời Tây, Quả Tri không tình nguyện ngồi ở trên ghế sa lon nhìn vết máu ứ đọng trên bàn chân: “Nói không chừng tối nay sẽ
ổn.” Thời Tây tiến lên ngồi ở bàn trà, cầm chân đau của Quả Tri lên đặt
lên trên chân của mình: “Tôi khuyên cậu đừng nằm mơ.”

“Nhưng tớ muốn đi.”

“Ở nhà cho tôi. Chẳng qua chỉ là một đám khỉ nháo nhào như điên có gì hay đâu mà xem.”

“Khó khăn lắm trong trường mới tổ chức tiệc, làm sao tớ có thể vì chút khó khăn nhỏ này mà khuất phục?”

“Tôi làm cho cậu khuất phục.” Sự phản đối của Thời Tây có chút mạnh bạo,
khiến cho Quả Tri không hiểu: “Tớ cũng chỉ đi dự tiệc thôi mà, đâu phải
là đi vụng trộm đâu.” Thời Tây để chân của Quả Tri xuống: “Quá nhiều
người.”

“Không thành vấn đề. Cậu không cần phải đi. Tớ sẽ mang tin vui về cho cậu.” Quả Tri vỗ vỗ ngực bảo đảm.

“Rốt cục cậu đang nói gì vậy?”

“Vậy khi nãy cậu muốn nói gì?”

“Quá nhiều người, như vậy sẽ rất dễ đụng vào vết thương. Tiểu tử cậu bây giờ không phải đang tàn tật sao?” Thời Tây nói. Hắn lúc nào cũng có thể dễ
dàng nói ra những lời ân cần như vậy, nhưng mà trong mắt hắn không hề có một sự ân cần nào.

“Chẳng qua chỉ là bị thương, cậu đừng nguyền
rủa tớ!” Cho dù là đang bĩu môi nhưng mà Quả Tri vẫn không kiềm được cảm giác rung động, vừa định ôm lấy Thời Tây, Thời Tây đã đứng lên, động
tác này rõ ràng là cố ý làm cho Quả Tri không vui: “Cậu thật là nhanh.
Làm sao cậu biết tôi muốn ôm cậu? Tớ chẳng qua là muốn cầm ly nước lên
uống thôi.”

“Cái mặt phát tình rõ ràng như vậy rồi kìa.”


“Làm gì có!” Quả Tri hoài nghi sờ mặt của mình. Thời Tây ném chai thuốc và
băng vải tới trong ngực Quả Tri: “Mau băng bó vết thương đi.”

“Chẳng qua chỉ bị dập chân thôi, không cần phải khoa trương như vậy đâu. Hơn
nữa, trong hoàn cảnh này cậu phải giúp tớ băng bó mới đúng chứ.”

“Cậu không có tay?”

“Tớ thích dùng tay của cậu.”

“Tay của tôi chỉ dùng để sờ mông của cậu, không dùng để làm những chuyện
này.” Thời Tây nói những lời hạ lưu một cách rất đứng đắn, giống như một người nghệ sĩ piano đang nói tay của hắn chỉ dùng để đánh đàn, không sử dụng vào những việc tầm thường. Quả Tri thiếu chút nữa bị vẻ mặt của
hắn lừa gạt. Cậu không thể tin nhìn chằm chằm Thời Tây: “Làm cách nào mà cậu có thể nói ra mấy lời như vậy chứ!”

“Vậy làm cách nào cậu có thể nói ra khỏi miệng những lời sến súa?”

“Tớ nói xuất phát từ tận đáy lòng.”

“Tôi thì xuất phát từ.” Thời Tây không nói hết câu mà cúi đầu nhìn bên dưới
của mình. Quả Tri bị rơi vào hoàn cảnh không biết làm thế nào cho phải,
chỉ đành cầm chai thuốc lên không ngừng bôi lên chân. Thời Tây đã ngồi
trước máy tính. Quả Tri mở ti vi lên, nhàm chán cầm băng vải quấn lên
chân của mình một vòng lại một vòng. Đến lúc băng bó xong, chân của cậu
đã giống như một ổ bánh mì. Cậu dựa vào ghế sa long, giơ chân lên, nhìn
bên phải một chút bên trái một chút, tựa hồ rất hài lòng với tay nghệ
của mình. Ngay sau đó cậu cầm tập lên, an tĩnh đọc bài. Không có biện
pháp gì, Thời Tây cũng đã nói như vậy, vậy thì mình sẽ không đi. Có chút tiếc nuối cũng không quan trọng. Bởi vì là được ở cạnh Thời Tây, cho
nên có nuối tiếc nhiều thế nào cũng không quan trọng. Đọc một lúc, mí
mắt của cậu nặng nề, chậm rãi nhắm mắt. Cậu mơ hồ nghe được tiếng mở
cửa. Thời Tây muốn đi đâu? Nghĩ xong cậu liền chìm vào giấc ngủ. Chờ khi cậu tỉnh lại, sắc trời đã sầm xuống. Thời Tây vẫn ngồi ở trước máy vi
tính như cũ. Mới khi nãy là mình nằm mơ sao? Cậu nhìn ra ngoài trời,
chắc buổi tiệc cũng sắp bắt đầu rồi.


Lúc này, Thời Tây đi tới ngồi ở trên ghế sa lon: “Cậu rất phiền.”

“Tớ không trêu chọc cậu, cậu lại đột nhiên chê trách tớ!!” Quả Tri ngủ ở
trên ghế sa lon, không có làm chuyện gì, vô duyên vô cớ lại bị mắng.

“Nhảy lên.” Thời Tây không để ý tới lời chỉ trích của Quả Tri, khom lưng
xuống, ý bảo Quả Tri nhảy lên lưng hắn. Quả Tri run sợ mấy giây, ngoan
ngoãn trèo lên lưng của Thời Tây: “Tớ đã làm sai điều gì? Cậu muốn đem
bán tớ ở chỗ nào?”

“Đừng tự mình cảm giác mình tốt. Cậu cho rằng mình đáng giá lắm sao?” Thời Tây cõng Quả Tri lên, đi ra phía ngoài.

“Vậy cậu…”

“Không phải cậu muốn đi xem buổi tiệc sao?” Nghe được Thời Tây nói, Quả Tri
liền cười khẽ. Cậu đặt càm lên trên vai của Thời Tây, hai tay vòng lấy
cổ của Thời Tây: “Cho nên cậu muốn dẫn tớ đi xem sao?”

“Cậu có thể đừng động đậy và câm miệng hay không?”

“Hình như không thể.”

Bọn họ đi con đường tắt vắng vẻ nên rất nhanh đã đến trường. Quả Tri buông
Thời Tây ra. Nếu để hắn cõng mình vào trường thì sẽ có rất nhiều người
thấy: “Có thể không? Như vậy…”

“Chân bị như vậy, người khác cũng chỉ nghĩ là tôi đang giúp đỡ người gặp nạn.”

“Vậy tớ có nên giả bộ mình rất đau khổ không?”

“Không cần làm mấy chuyện ngu ngốc.”

“Thật là may, bởi vì bây giờ hình như tớ không có cách nào làm bộ mình rất
đau khổ.” Vẻ mặt của cậu đừng nói là làm bộ đau khổ, ngay cả hạnh phúc
cũng sắp thể hiện ra gò má hết cả rồi. Cậu đung đưa hai chân, hai tay
nắm chặt áo của Thời Tây. Nhiệt độ của Thời Tây lấp đầy Quả Tri.

“Khoan đã, tớ phải về phòng ngủ của mình lấy máy chụp hình.” Quả Tri nói yêu
cầu, Thời Tây điều chuyển phương hướng đi về phía phòng ngủ. Trong kí
túc xá bây giờ cũng không có nhiều người. Đại đa số bọn họ đều đi xem

buổi tiệc cả rồi. Hai người nghe được tiếng nhạc và tiếng vỗ tay trong
sân trường truyền tới. Thời Tây từng bước đi lên cầu thang, Quả Tri nhỏ
giọng nói: “Cậu dễ dàng đồng ý như vậy, không mắng tớ một trận hay sao?”

“Tôi chẳng qua là lười để ý cậu.”

“Mỏi không? Hay là để tớ xuống đi, tớ đi được.”

“Tôi đã nhìn đủ tư thế xấu xí của cậu rồi.” Thời Tây nói với Quả Tri trên lưng của mình, tiếp tục lên lầu.

Sau khi lấy được máy chụp hình, Thời Tây cũng không cõng Quả Tri tới sân
trường mà là đi lên dãy phòng học, vào một gian phòng xa lạ. Đèn bên
trong phòng đã tắt. Ánh trăng và ánh đèn từ bên ngoài đi vào, làm cho
phòng học hiện ra phong mạo đa tình. Thời Tây đặt Quả Tri ngồi lên bàn
gần vị trí cửa sổ. Quả Tri nhìn ra bên ngoài cửa sổ, sân khấu ở sân
trường hiện rõ trong tầm mắt. Cậu không chỉ thấy được nhất thanh nhị sở
trên sân khấu, còn thấy được những hình ảnh hăng say của bọn học sinh
bên dưới. Khi nãy Thời Tây ra ngoài chính là để tìm chỗ này sao?

Thời Tây đứng ở bên cửa sổ, hai tay hắn xuôi theo bên người, nhìn sân khấu
lung linh bên dưới. Ánh trăng và ánh đèn bên ngoài tranh đấu muốn dựa
vào gần Thời Tây. Mặt của hắn so với sân khấu kia còn làm cho người khác cuốn vào trầm mê hơn. Quả Tri giơ máy chụp hình lên, đưa ống kính nhắm
ngay Thời Tây. Cậu chuẩn bị nhấn nút chụp thì bị Thời Tây đưa tay ra
chặn ống kính lại. Bị phát hiện, Quả Tri chỉ đành phải buông máy chụp
hình xuống.

Bọn họ nhìn bên ngoài, an tĩnh, thỉnh thoảng sẽ ngắn
ngủi nói chuyện với nhau mấy câu. Bên ngoài huyên náo và đông đúc, nơi
này yên tĩnh là vắng lạnh. Ngọn gió giá rét thổi tới, mặt bàn hổn loạn
cũng lạnh như băng, chỉ có Quả Tri cảm thấy rất ấm áp.

Theo tiếng
vang và tiếng hoan hô, pháo hoa bắn lên bầu trời tạo thành hình ảnh đẹp
ngắn ngủi trong mắt mọi người rồi nhanh chóng mất đi. Quả Tri lần nữa
giơ máy chụp hình lên: “Góc độ này như thế nào? Cậu xem giúp tớ một
chút.” Thời Tây đi tới phía sau lưng cậu, hai tay của hắn bao trùm lên
hai tay của Quả Tri, nâng máy chụp hình lên cao một chút, nhắm ngay pháo hoa sáng lạng, nhất nút chụp.

Mùa hè đã đến rồi sao? Quá ấm áp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận