Ai Nha, Bảo Bối!!!

Tác giả: Angelina

Người chuyển ngữ: Liêu Phong

Kỳ nghỉ đông gần tới, khí hậu cũng càng lúc càng trở nên lạnh, khiến cho
rất nhiều học sinh núp trong phòng ngủ và phòng học không chịu đi ra
ngoài. Quả Tri dậm chân ở dưới bàn. Cậu chỉ mang theo có hai chiếc áo.
Mấy bộ đồ khác cậu cũng đã giặt hết vào ngày hôm qua rồi. Cậu mặc quần
áo thật kín, cơ thể cóng đến run người. Nếu như có một ly sữa nóng thì
thật là tốt. Nhà Thời Tây cái gì cũng không có. Hay là mua một cái bếp
điện đi. Cậu quyết định chủ ý, bấm số điện thoại của Thời Tây.

“Thời Tây ~~ chúng ta ~~ mua một ~~ cái bếp điện đi.” Tiếng nói chuyện của cậu đầy run rẩy.

“Giọng nói của cậu bị gì vậy?”

“Có ~~ sao ~~ giọng nói của tớ ~~ đang rất ~~ bình thường mà.” Bình thường chỗ nào?

“Bây giờ đi ra ngoài đi, tôi chờ cậu ở trước cổng trường.”

“Nhưng mà…” Cậu còn chưa nói xong, Thời Tây đã cúp điện thoại. Cậu nhìn chằm
chằm không khí lạnh giá bên ngoài khiến cho người ta sợ hãi. Thật không
muốn đi ra bên ngoài, nhưng vừa nghĩ tới Thời Tây đang chờ mình, cậu
đứng lên.

Mới vừa đến cổng trường, Thời Tây cau mày, quan sát dáng vẻ từ đầu đến chân của Quả Tri, ngón tay đưa ra chuẩn bị cởi áo khoác
của mình: “Tôi không ngờ rằng cậu đã ngu xuẩn đến mức không phân biệt
được mùa.”

“Tớ không có đần như vậy. Chỉ là tớ đã giặt chiếc áo khoác rồi.”


“Thông minh cấp thấp.”

“Cái gì cũng có thể trở thành lí do để nhục mạ tớ sao?”

“Tôi cũng hy vọng cậu làm những chuyện khiến cho tôi không thể nhục mạ
được.” Thời Tây lạnh lùng nói, cởi áo khoác ra khoác lên người Quả Tri.
Trên chiếc áo còn lưu lại nhiệt độ của hắn, vây quanh Quả Tri.

“Đi thôi.” Thời Tây hướng bên ngoài trường học mà đi

“Đi đâu? Một hồi tớ còn có tiết, sợ cậu một mực chờ ở trước cổng trường mới ra đây nói cho cậu biết.”

Thời Tây phảng phất không nghe được lời của Quả Tri, không có dừng bước lại. Quả Tri không có lựa chọn, chỉ đành phải đi theo. Bọn họ đi vào một
tiệm bán quần áo. Thời Tây cầm một chiếc áo khoác ném tới trong ngực Quả Tri: “Mau đổi.”

“Áo của tớ sẽ mau khô lắm, hơn nữa sắp tới kỳ
nghỉ đông rồi, sẽ về nhà, mua thêm đồ làm gì chứ.” Quả Tri không muốn
tiêu xài tiền hoang phí như vậy. Ở trong mắt cậu, dùng tiền để mua cái
gì đó cho mình đều là lãng phí, còn mua cho Thời Tây thì đều hợp lí.

“Tôi bảo cậu thay.”

“Tớ mặc áo của cậu là được rồi.”

Thời Tây khẽ cắn răng, tiến lên mạnh bạo cởi áo khoác của Quả Tri ra. Quả
Tri giữ lại chiếc áo thật chặt: “Để tớ mặc thêm một lúc đi.”

Nhân
viên bán hàng ở một bên lúng túng nhìn hai người, muốn ngăn cản nhưng

không cách nào chen miệng vào. Thời Tây không có tiêu hao bao nhiêu sức
lực đã có thể cởi áo khoác trên người Quả Tri ra. Chuyện như vậy, Quả
Tri cũng đã quá quen thuộc. Quả Tri không cam tâm tình nguyện mặc áo
khoác mới vào, soi gương: “Không đẹp như chiếc áo của cậu.”

“Cậu chính là phù hợp mới mấy loại như vậy.” Thời Tây cũng nhìn Quả Tri ở trong gương.

“Những lời này là đang chửi tớ sao?”

“Nghe không hiểu?”

“Tớ không muốn hiểu.”

Thời Tây đi tới quầy tính tiền, Quả Tri cuống quýt lấy tiền ra cùng trả, lại bị tay của Thời Tây đẩy ra: “Nhanh chóng đi sang một bên.”

“Để
cậu trả tiền hoài không tốt.” Cậu hạ thấp âm lương: “Giống như là được
cậu nuôi vậy. Tớ hẹn hò với cậu, không phải là vì muốn để cho cậu nuôi.”

“Tiền của cậu không phải là muốn để dành mua nhà sao?” Thời Tây trả tiền
xong. Quả Tri nhìn hắn. Thì ra Thời Tây còn nhớ rõ lời hứa của mình.

[ Chúng ta cần phải dành dụm tiền, mua một ngôi nhà lớn ở một thành phố
xinh đẹp. Mỗi căn phòng sẽ dùng một màu sắc khác nhau để trang trí. Một
căn phòng lớn sẽ dành cho cậu, để cho cậu an tĩnh viết tiểu thuyết. Sẽ
mua một cái tủ sách thật lớn, trang bị cho cậu tất cả sách. Tớ chỉ cần
một gian phòng nhỏ, trưng bày những tấm ảnh tớ chụp. Sau này, còn phải
mua rất nhiều vật dụng gia đình, sau này còn phải giúp cậu xuất bản

sách, sau này nếu như có người nguyện ý mua một quyển tiểu thuyết của
cậu, tớ sẽ rất cảm tạ người đó. Nơi đó chính là nhà, nhà của chúng ta. ]

Tay của hắn đẩy cửa kính của tiệm bán quần áo ra, để cho Quả Tri đi ra
ngoài trước. Gió rét tận tình thổi qua người bọn họ. Thời Tây cầm chiếc
nón của cái áo khoác sau lưng Quả Tri úp lên đầu của Quả Tri. Khóe miệng Quả Tri nhẹ nhàng cong lên, thân thể được chiếc áo khoác thật dày bao
bọc lại đầy ấm áp.

“Khi đó không phải là tớ nói giỡn. Sau khi tốt
nghiệp, tớ sẽ cố gắng làm việc. Nói không chừng vài năm sau là tớ có thể để dành đủ tiền để mua nhà.” Lạc quan của cậu lại xuất hiện. Nên nói
cho Quả Tri biết thực tế thật sự là như thế nào. Có rất nhiều người nổ
lực nửa đời người vẫn chưa có khả năng mua được một căn nhà. Đó không
phải là một món đồ chơi. Nhưng lời nói và suy nghĩ của Thời Tây không
nhất quán với nhau. Hắn nhìn đường phố tịch liêu: “Vậy cậu cố gắng lên.”

“Được!” Quả Tri tràn đầy nhiệt huyết đáp ứng. Bọn họ không có rảnh rỗi để đi dạo, lại tiếp tục trở về trường học.

Khóa học của ngày hôm nay cũng kết thúc, Quả Tri vội vàng đi đến siêu thị
mua bếp điện, hăng hái bừng bừng trở lại nơi của của Thời Tây. Cậu mở
cái hộp ra, phủi phủi cái bếp điện một chút liền không kịp chờ đợi dùng
nó. Cậu cho sữa tươi vào, không bao lâu, chất lỏng màu trắng nồng sôi
trào, mùi sữa thơm truyền tới. Quả Tri cầm cái ly rót đầy sữa tươi lên,
muốn bưng ra để trên bàn. Nhiệt độ nóng làm ngón tay của cậu bỏng, cậu
không cầm được nữa, cái ly rớt xuống, rơi trên bàn phím của máy vi tính
xách tay. Màn hình laptop trong nháy mắt đen thui, dòng sữa tươi màu
trắng chảy đầy trên bàn phím. Quả Tri có thể nghe được tiếng kêu thảm
thiết của máy móc.

Cậu kinh hoảng dùng vạt áo lau, biểu cảm khó
coi. Máy vi tính bị hỏng, tài liệu trong máy laptop có thể bị hỏng theo
hay không? Đây chính là những thứ mà Thời Tây tốn rất nhiều thời gian
viết. Mình rốt cục đang làm gì vậy? Thời Tây đem quần áo dơ ném vào máy
giặt, sau khi trở lại liền thấy cảnh này. Quả Tri liều mạng lau, quay
đầu lại: “Thời Tây, thật xin lỗi, đều tại tớ không cẩn thận, thật xin
lỗi.”


Thời Tây cầm ngón tay đỏ rát của Quả Tri lên, kéo cách ra xa máy vi tính: “Được rồi.”

“Sau này tớ cũng không muốn uống nước nữa. Tớ thật không phải là người, tớ
nên bị treo cổ ở trước cổng trường.” Quả Tri không ngừng mắng mình.

“Không cần gấp gáp.” Thời Tây nhàn nhạt nói. Hắn dùng khăn giấy lau ngón tay
và ống tay áo của Quả Tri. Quả Tri nhìn chằm chằm máy laptop: “Đầu tiên
phải tháo nguồn điện, sau đó lấy pin ra, nói không chừng còn có thể sử
dụng được.” Cậu nghĩ như vậy, Thời Tây lại nắm tay của cậu không buông
ra: “Đừng nhúc nhích. Không phải tôi đã nói là không cần gấp gáp rồi
sao?”

“Làm sao có thể không cần gấp gáp, máy laptop…”

“Tay
có đau không?” Vào lúc này mà hắn vẫn hỏi câu hỏi này. Bình thường chỉ
một chút chuyện nhỏ mà hắn mắng mình, không để ý tới mình. Còn lúc thật
sự phạm sai lầm, hắn lại chỉ nói với mình không cần gấp gáp. Đã không
phải là lần đầu tiên.

“Tôi đang hỏi cậu.”

Quả Tri lắc đầu
một cái, đầu đụng vào trong ngực của Thời Tây: “Cậu sẽ khiến tớ cảm thấy mơ hồ. Rốt cục là chê tớ hay là quá cưng chiều tớ đây?”

“Đương nhiên là chê cậu.”

“Tớ mới không tin.” Quả Tri khẽ đẩy Thời Tây.

Kết quả cuối cùng, bất kể Quả Tri dùng máy sấy tóc sấy khô pin bao nhiêu
lần, máy laptop vẫn không thể nào mở lên được. May mắn, khi đem đến
trung tâm sữa chữa, những tài liệu trong ổ đĩa cứng vẫn có thể khôi phục lại. Thời Tây cũng không định sữa nó, mua hẳn máy laptop mới. Vì thế
Quả Tri tự trách mình rất lâu. Kỳ nghỉ đông cũng sắp tới, mình vẫn không thể lưu lại kỉ niệm tốt đẹp với Thời Tây trước lúc tạm cách xa nhau.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận