Ái Nhân Của Quái Vật


Trương Tĩnh Xu đúng giờ đi tới công ty.

Trụ sở của công ty Liên Châu dặt ở Thành phố Thanh Thành.

Đây là thành phố gần biển, phía tây là đại dương mênh mông, trong đó có vùng hải dương mỹ lệ được mệnh danh là “ biển dạ quang ”.

Biển dạ quang thuộc quyền sở hữu của công ty Liên Châu.

Công ty Liên Châu kinh doanh vòng cổ ngọc trai.

Sản phẩm cho ra mắt thị trường thu hút rất nhiều vị thiên kim tới mua.

Cô đẩy cửa ban công ra, văn phòng không có một ai, trừ cô ra có rất ít người sẽ tới công ty đúng giờ, thời gian này phần lớn mọi người đều đang ngủ trong chăn.
"Tĩnh Xu, có thể giúp tôi 1 chuyện không?"

Chương Ninh là nhân viên lâu năm của công ty, bằng chính thực lực bản thân tiến vào đây làm việc.

Nhân viên lâu năm như bọn họ từ trước đến nay đều tiến vào bằng cửa sau ham ăn lười làm cùng một số thành viên không thích công ty.

Nhưng ngoại trừ.Trương Tĩnh Xu.

Chương Ninh rất thích Trương Tĩnh Xu ngoại hình xinh đẹp, tính cách hiền hoà dễ kết giao, đến nỗi sự chán ghét đối với công ty đều giảm bớt.

"Chương tỷ, chuyện gì?" Trương Tĩnh Xu đi qua.

Chương Ninh gọi Trương Tĩnh Xu đi tới bàn làm việc của cô nàng, bật màn hình máy tính lên cho cô nhìn: “Là liên quan tới sản phẩm mớ[ của công ty chúng ta về, đây là mấy bộ sản phẩm mẫu làm bằng đồ vật thật.

do chị thiết kế”

Trương Tĩnh Xu tiến tới: “Rất dễ nhìn.

.

.

A.”

Chương Ninh ý vị thâm trường liếc mắt cô: “Thế nào?”

Trương Tĩnh Xu phóng to hình ảnh hoa văn trên sản phẩm mẫu, thành thật nói: “Hàng mẫu rất dễ nhìn, thiết kế hoa nhỏ vừa vặn làm nổi bật lên ánh sáng ngọc trai lộng lẫy, nhưng vấn đề quyết định là.

.

.


ngọc trai thật tựa hồ không bắt mắt mắt như vậy, hay nguyên nhân là do ảnh chụp?”

Chương Ninh lắc đầu: “Cái nhìn của em cùng chị hoàn toàn giống nhau, chị đã hỏi qua những người khác trong công ty, bọn họ chỉ vuốt mông ngựa là nhanh, chị căn bản không có cách nào nói ra ý tưởng chân thật của mình, nếu không bọn họ sẽ nghĩ rằng chị tự luyến.

Hàng mẫu này là chị rất lâu mới quyết định, thế nhưng là.

.

.

Em chú ý có tới không, mấy năm ở công ty chất lượng ngọc trai ngày càng thấp, cùng ngọc trai mấy năm trước hoàn toàn không cách nào so sánh được.”

Chương Ninh nhớ đến sản phẩm mới của mấy năm trước.

Ngọc trai tròn trịa lộ ra ánh sáng màu hồng lộng lẫy.

Trương Tĩnh Xu như có điều suy nghĩ nói: “Có phải hay không nguyên nhân là do ô nhiễm môi trường? Không riêng gì màu sắc ngọc trai không bằng từ trước, hương vị đồ hải sản cũng thay đổi, em đã rất lâu chưa ăn qua đồ hải sản, nghe nói có người ở biển dạ quang phát hiện qua mấy bộ thi thể.

.

.”

Chương Ninh buồn cười nói: "Lại nhìn thấy tin đồn lung tung gì sao” 
Trương Tĩnh Xu: “Ban đêm không ngủ được, nhìn thấy mấy nơi có chuyện cũ kinh dị.”

Trương Tĩnh Xu mặc trên người bộ đồ màu sữa ngà, mang giày da màu đen nhỏ, tóc đen uốn lượn mềm mại xõa ở sau lưng, tựa như em gái dịu dàng dễ thương ở nhà bên, giọng nói chuyện nhẹ nhàng ấm áp.

Chương Ninh chú ý tới bóng dáng cô ở trên kính, người trước mặt đôi mắt màu xanh đen, làn da trắng nhợt có thể nhìn ra trong người đang có vấn đề.

“Gần đây xảy ra chuyện gì sao? Nhìn em như người mất hồn mất vía.”

Chương Ninh biết chuyện Trương Tĩnh Xu tham gia nhóm cứu trợ động vật, cô cũng là thành viên trong nhóm, nhưng không tham dự hoạt động cứu trợ, chỉ là tham gia quyên góp tiền mỗi tháng.

Trương Tĩnh Xu: “Không có việc gì.”

“Em nói như vậy, khẳng định chính là có việc, kể cả Chương tỷ cũng không thể nói sao? Cùng nhóm cứu trợ động vật có quan hệ sao?”

Trương Tĩnh Xu gật đầu lại lắc đầu: “.

.

.

Xem như thế đi.”


Chương Ninh rất ít khi nhìn thấy Trương

Tĩnh Xu khó xử như vậy, suy đoán nói: ".

.

.

Là có động vật sinh bệnh, không trị liệu tốt? Nét mặt của em thoạt nhìn rất khó chịu."

Trương Tĩnh Xu đã sớm quyết định không cần xen nhiều vào chuyện bao đồng, chỉ hàm hồ nói: “Cũng không tính là không trị liệu tốt, chính là gặp loài động vật bị thương rất nặng.

.

.

Ừ.

.

., tương đối khó giải quyết, khả năng không có cách nào trợ giúp nó.”

Chương Ninh tự động đem việc này hiểu thành: Trương Tĩnh Xu nhặt được một loài động vật bị thương rất nặng, mang đến bệnh viện thú cưng nhưng không có chữa trị xong.

Chương Ninh an ủi cô nàng: “Chí ít em đã cố gắng không phải sao? Đối với những con vật lang thang không nhà để về, em tồn tại vốn chính là hi vọng duy nhất của bọn chúng.

Vô luận kết quả là như thế nào, vào thời khắc ấy em đều đã tận lực, bọn chúng sẽ cảm kích em.”

Trương Tĩnh Xu không nói gì trợn to hai mắt.

Chương Ninh mỉm cười: "Thoải mái tinh thần đi, em đã làm rất tốt."
Không, cô không tốt.

Trương Tĩnh Xu ở trong lòng phản bác.

Trương Tĩnh Xu cả buổi sáng đều đang xem tin tức trong nhóm động vật cứu trợ.

Cô cũng nói không rõ trong nội tâm mình đến cùng là nghĩ thế nào.

Một mặt hi vọng có thành viên trong nhóm có thể phát hiện ra nhà kho vứt bỏ, sau đó n tiến hành cứu trợ.

Một mặt lại không hi vọng có người phát hiện, nhân ngư bị phát hiện lúc sau sẽ dấy lên 1 nhóm người rung động, kết quả cuối cùng có khả năng rất lớn bị đưa vào viện nghiên cứu, mà không phải thả anh trở về biển cả.


Nhóm cứu trợ lại phát hiện mấy con động vật nhỏ, phần lớn là thân thể có tật bệnh nên bị chủ ném bỏ, còn có con chó nhỏ bị người ta đánh nát hai chân, trưởng nhóm liền khởi xướng việc quyên tiền.

Trương Tĩnh Xu liếc nhìn khoản tiền cần góp là 6000 tệ, bên trong nhóm đã có khoảng 3000 tệ, cô trực tiếp điểm mở khung chat nhóm trưởng bổ sung thêm 3000 tệ còn thiếu.

Nhóm trưởng gửi cho cô biểu cảm cảm động rơi nước mắt.

Trương Tĩnh Xu gửi lại cho cô nàng hình con gấu nhỏ.

Nhóm trưởng: “Tĩnh Xu, tôi thay mặt nhóm tiểu động vật cảm ơn cô.

Cứu trợ động vật lang thang là công việc khó khăn, tôi biết rất nhiều nhóm cứu trợ về sau đều bởi vì gom góp không đủ tài chính bị ép đình chỉ hoạt động.

Từ khi biết cô, cô thật sự giúp chúng tôi rất nhiều.

Lời thừa thãi liền không nói.

Nhóm chúng ta cố gắng, tranh thủ cứu trợ càng nhiều động vật nhỏ, cho chúng nó thấy vẫn trên thế gian này vẫn có người quan tâm chúng nó, cho chúng cuộc sống tốt đẹp.”

Rất nhanh liền đến lúc tan việc, nhóm trưởng gửi video chú chó nhỏ nằm ở bệnh viện thú cưng.

Chó con 2 mắt đen bóng sáng chứa đựng sự cảm kích cùng yêu thích đều muốn từ bên trong tràn ra ngoài.

Trương Tĩnh Xu kìm lòng không được lộ ra bộ dáng tươi cười.

Trong đầu đột ngột nhớ đến câu nói của Chương Ninh "Đối với bọn chúng, em là hi vọng duy nhất".

Trương Tĩnh Xu chưa về nhà, cô đến siêu thị mua rất nhiều đồ ăn.

Thịt tươi, rau, hoa quả, đồ ăn vặt hết thảy đều có, còn có mấy hộp thịt có giá trị dinh dưỡng cao.

Rời đi siêu thị, cô lái xe đi sang nhà bạn.

Cố Lâm Uyên nóng lòng đi du lịch thám hiểm, trong nhà cất giữ nhiều thứ kỳ quái gì đó, trên thị trường không thể bán những vật phẩm anh ta cất giữ, phần lớn là ở nước ngoài thám hiểm tiện tay thu thập.

“Cậu muốn thuốc mê làm cái gì?”

“Cái kia.

.

.

Tớ không phải gia nhập nhóm cứu trợ sao, sẽ có một ít động vật đối với con người có tính công kích rất mạnh tính, cần thuốc mê trợ giúp, nếu không rất khó bắt lấy bọn chúng.

.

.

Cậu đến cùng có hay không?”

“Có.

Tớ đưa cho cậu.


cậu một đứa con gái làm những việc này này quá nguy hiểm.”

“Chẳng lẽ việc cậu làm là không nguy hiểm sao?”

Cổ Lâm Uyên liếc mắt cô: "Cũng thế."
Trương Tĩnh Xu thành công bắt được thuốc mê: “Cậu còn có đồ vật nào khác nữa không?”

Cổ Lâm Uyên ôm lấy hai tay: “Cậu đến cùng muốn làm gì.”

Trương Tĩnh Xu buông tay, ánh mắt sáng ngời mang theo ý cười: “Cậu thấy đó, tớ xinh đẹp như vậy, cũng nên đề phòng một số người có ý đồ không tốt.”

Cổ Lâm Uyên cưng chiều mà nhìn cô, đưa tay xoa xoa mái tóc của cô, đem tóc đen nhu thuận vò xù lông, Trương Tĩnh Xu dùng tay đẩy ra, cậu ta giơ mu bàn tay đỏ lên đến trước mắt cô: “Tĩnh Xu à, cậu làm sao lại nhẫn tâm đánh tớ!”

Trương Tĩnh Xu hừ cười.

Hai người bọn họ quen biết từ tiểu học, hay đùa giỡn nhau.
Cổ Lâm Uyên mang theo Trương Tĩnh Xu đi đến phòng chứa đồ: “Chỗ này của tớ rất nhiều thứ ở trong nước không cho phép bán, bất quá tớ gần đây mới vừa mua ở công ty sinh vật Trí Hòa một sản phẩm mới, bọn họ nghiên cứu viên khói sương mù, nghe nói thả ra khói sương mù có thể trong thời gian ngắn ngủi làm tê liệt thần kinh, cùng thuốc mê có hiệu quả giống nhau.”

Viên sương mù chỉ lớn chừng ngón tay cái, một bình có bốn viên.

Trương Tĩnh Xu lấy được đồ vật liền muốn rời khỏi, Cổ Lâm Uyên cười nhìn nàng: “Sử dụng xong liền ném?”

Trương Tĩnh Xu hướng cậu ta phất phất tay: “Hôm nào liên lạc lại với cậu!”

Lần nữa đi tới khu Túc Hàn, Trương Tĩnh Xu đem xe dừng ở vị trí bí ẩn, đem đồ ăn bỏ vào ba lô.

Trương Tĩnh Xu lo lắng còn chưa cứu ra nhân ngư, liền bị người trông coi ở cửa nhà kho bắt lấy.

Tâm trạng sầu lo khiến cô muốn từ bỏ, thế nhưng ngày đó nhìn thấy ánh mắt tuyệt vọng của nhân ngư làm cô ăn ngủ không yên, cô thực sự là không cách nào làm được, biết rất rõ nhân ngư ở đó gặp cực khổ lại khoanh tay đứng nhìn.

Cô vuốt viên sương mù trong túi nhằm làm dịu nhịp tim đang loạn xạ.

Nếu như sự tình một khi trở thành tình trạng không thể khống chế, ít nhất cô còn có khả năng tự vệ cho bản thân. Điều này khiến Trương Tĩnh Xu hơi thở một phào.

Trương Tĩnh Xu chỉ có ngày hôm qua đi vào nơi này, cũng may cô không phải là dân mù đường, lần theo ký ức đại não ngồi chờ trong bụi cỏ hôm qua.

Đúng như dự liệu, cửa lớn nhà kho vẫn mở rộng như cũ, cửa nhà kho cũng không có chiếc xe nào đỗ, thậm chí đến camera đều không có.

Có lẽ bọn chúng cũng không muốn bại lộ tin tức nhân ngư tồn tại, cho nên camera cảnh giác cung không lắp đặt.

Người giam giữ nhân ngư tựa hồ không ngờ đến, nhóm người trông coi nhà kho vừa lười biếng lại tham ăn.

Cũng không có nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ phía trên giao phó một tấc cũng không rời, mà lại thường xuyên đi tới phụ cận nhà hàng sống phóng túng, nhiều lần cả đêm không về.

Vừa vặn cho Trương Tĩnh Xu 1 cơ hội.
Trương Tĩnh Xu đi vào nhà kho.

Căn này nhà kho này thời gian trước hẳn là cất giữ đồ hải sản, mùi hôi thối toả ra từ bên trong góc hẻo lánh nơi có tôm cá chất thàng đống, mùi vị nhà kho cực kì khó ngửi, cô đi đến mặt sau mở cái cửa sổ nhỏ, do diện tích không lớn, căn bản thông gió khôngđược hiệu quả.

Trương Tĩnh Xu đi đến tận cùng phía trong, nhìn thấy nhân ngư cuộn tròn trong góc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận