Ái Nhĩ 59 Miễu - Yêu Em 59 Giây


Vũ Hàm Anh rất khuya mới ngủ, kỳ thật chính bản thân cậu cũng không biết đã ngủ thế nào, lật tới lật lui một hồi lâu. Tóm lại một câu, chỉ cần nghĩ đến chủ nhật phải ngồi xe thầy Hạ về trường… một chút buồn ngủ cũng không còn. Không phải cậu rất xúc động, mà thật sự là vô cùng phiền muộn…
Sáng hôm sau vừa mở mắt đã hơn 9 giờ, chẳng qua ở nhà ngốc cũng không có việc gì để làm, laptop không mang theo, trong phòng mình cũng không có máy tính, nhiều nhất xem tivi đọc sách. Thế là người nào đó ở trên giường lộn mấy vòng, trùm đầu tiếp tục ngủ.
Có điều ngủ tiếp cũng không thêm được mấy phút đã thức dậy, bị đánh thức…
Vũ Ninh chân trần ở bên ngoài ‘thịch thịch thịch’ chạy, đạp trên sàn nhà vang lên ‘thùng thùng thùng’, thường thường cổ họng la hét, lại chạy tới ngoài cửa phòng cậu gõ ‘ầm ầm’, gào “Anh dậy! Vẽ tranh với em!”
Vũ Hàm Anh nghĩ cũng may tối qua khóa cửa. Rời giường ra ngoài rửa mặt, cửa phòng ‘bà chủ’ còn đang đóng kín, ba mẹ Vũ Ninh đều là người thích ngủ nướng, chưa tới giữa trưa 12 giờ không thức dậy. Nội ở phòng bếp chuẩn bị cơm trưa, một bên còn dỗ Vũ Ninh.
“Ninh Ninh, anh dậy rồi, ra ngoài chơi với anh đi. Ở trong bếp một hồi lại bỏng cháu. Ấy! Đừng có sờ thịt sống! Đến mang nó ra ngoài, vẽ tranh với nó một lát đi.”
Khóe miệng Vũ Hàm Anh co giật mấy cái, trong tay còn cầm cốc súc miệng và bàn chải đánh răng, ậm ờ trả lời một tiếng, lủi vào WC rửa mặt trước.
Vừa mới bắt đầu đánh răng thì nghe được bên ngoài Vũ Ninh lại đập cửa WC, ‘ầm ầm’, còn rất có lực. Vũ Hàm Anh làm như không nghe thấy, cúi đầu tiếp tục đánh răng.
Bên ngoài Vũ Ninh đập một hồi, cửa không mở, vẫn tiếp tục đập, “Mở cửa mở cửa, vẽ tranh!”
“Anh rửa mặt, em đợi lát nữa.” Đầu Vũ Hàm Anh bị đập đến đau buốt, cách cửa nói một câu. Có điều đối phương hoàn toàn làm như không nghe thấy, tiếp tục đập cửa.
Vũ Hàm Anh chấp nhận số phận nhanh chóng rửa mặt, lau lau liền đi ra. Vũ Ninh ôm một đống giấy vẽ trắng tinh, trên tay cầm mấy hộp bút màu nước, ngoài tay còn kẹp chặt một nắm bút màu không nắp. Thấy cậu đi ra liền toàn bộ dúi qua.
Không kịp nghĩ, Vũ Hàm Anh nhanh chóng vươn tay đỡ lấy đồ, ‘lạch cạch’ vẫn còn rớt mấy cây, thêm vào trên áo mấy vạch đỏ đỏ xanh xanh.
Tìm một bàn trà nhỏ mang giấy a bút a tất cả thả xuống, để nó bắt đầu vẽ . Lại nói tiếp cùng cô em này vẽ tranh cho tới bây giờ đều là công việc khổ sai, chủ yếu vì bạn ở bên cạnh làm cái gì cũng không được. Bạn nói bạn với nó vẽ một bức, nó liền vươn tay gạt rơi cây bút của bạn, nói bạn vẽ lung tung cái gì, bắt bạn ngồi xem nó vẽ. Nếu bạn ngồi bên cạnh nhìn nó vẽ, nó liền nhét cho bạn một cây bút, bảo bạn cùng nó vẽ một bức…
Đơn giản lúc bị nhét qua một cây bút, Vũ Hàm Anh đón lấy, cũng làm bộ mà không vẽ. Thật ra xem Vũ Ninh vẽ tới vẽ lui lại đặc biệt thương tiếc ấy tờ giấy cây bút kia. Một tá giấy vẽ mỹ thuật, đắt tiền muốn chết, người ta một tờ chỉ vạch hai nét, sau đó đẩy ra, ném trên mặt đất không dùng nữa. Bên cạnh một hộp một hộp bút màu nước, đều là hàng chất lượng hơn 100 màu, bên trong mà còn một nửa hộp đã là chuyện tốt rồi, nếu không phải không có nắp thì mất cán.
Nhớ tới trước kia khi còn nhỏ, mình cũng thích vẽ tranh, chỉ là cho tới nay không có một bộ bút nước 100 màu như vậy, nhưng nghĩ đến cũng thấy quá lãng phí.
Vũ Hàm Anh vô cùng buồn chán ngồi trên cái ghế nhỏ, Vũ Ninh hỏi cậu một câu cậu liền ‘Ừ ừ’ ậm ờ đáp một câu. Đợi một hồi đã cảm thấy nhàm chán, lấy di động tùy tiện lướt mấy trang, ngẫu nhiên ấn ấn, đem danh bạ điện thoại quét qua mấy lần, cũng không biết có thể chơi cái gì.
“Làm gì đó!” Vũ Ninh thình lình la lên một tiếng.
Vũ Hàm Anh giật bắn mình, trên tay đột nhiên tê rần, điện thoại đã bị giật đi, để lại mấy vết móng mèo.
“… Trả lại cho anh, chúng ta tiếp tục vẽ.” Vũ Hàm Anh có chút bất đắc dĩ, đứng lên đi qua xin lại di động, nhưng đối phương hiển nhiên không chịu trả, cầm di động trong tay ấn loạn một trận, cũng không biết đang làm gì.
“Không trả!” Vũ Ninh bấm di động màn hình nháy nháy, nhìn Vũ Hàm Anh muốn giật lấy, ngược lại vui vẻ lên, cầm di động ‘cộp cộp cộp’ bỏ chạy, “Không trả! Ai kêu anh không chịu vẽ tranh với em!”
Vũ Hàm Anh mới đầu còn có thể chậm rãi khuyên nó, nói nửa ngày cũng không trả, một lát sau liền nghe một chuỗi chuông di động, có điện thoại gọi đến.
“Có điện thoại, trả lại cho anh, mau lên.”
“Không trả! Điện thoại em em nghe.” Vũ Ninh ôm di động, nói xong liền nhấn lung tung mấy cái, sau đó gác lên tai nghe, “Alô! Alô! Tìm ai a.”
Vũ Hàm Anh cả mặt đều đen, lúc này thật muốn túm nó đến ra sức đánh, Vũ Ninh cầm di động lắc lắc mấy cái, miễn cưỡng thấy trên màn hình hiển thị —— Thầy Hạ.
“Mau trả anh.” Vũ Hàm Anh phát hỏa, vươn tay kéo nó qua muốn giật lấy di động.
“Không trả là không trả!” Vũ Ninh so với cậu còn tức giận hơn, cầm di động mà la hét, dường như cố hết sức mà kêu gào, nói xong dùng sức lấy móng cào tay cậu, buông lỏng liền chạy.
Vũ Hàm Anh hít ngụm khí lạnh, trên tay bị cào hiện lên một đường máu. Có điều chờ cậu đuổi kịp thì không phải là hít khí lạnh nữa. Vũ Ninh chạy đến WC, động tác giơ tay lên cực kỳ tự nhiên, di động xuôi theo quỹ đạo vòng cung ‘tủm’ vào bồn cầu, vốn đang nháy sáng xanh lam, vào nước không đến hai giây liền tắt ngủm.
“Hừ, xem anh còn dám không vẽ tranh với em.”
“Đi ra.” Vũ Hàm Anh giận đến mức phổi đều muốn nổ tung, gầm nhẹ một tiếng, vươn tay kéo nó, đi qua muốn vớt di động.
“Hừ, không vẽ tranh với em còn dám mắng em. Em đi méc bà!” Vũ Ninh bị mắng thì òa khóc nức nở, vừa la vừa gào, chạy ra nhà bếp mách.
Bà chủ nhà có lẽ là bị đánh thức, lập tức liền bắt đầu mắng chửi, “Mới sáng sớm mày lại rên rỉ cái gì! Muốn ăn đòn hả.”
Vũ Hàm Anh rủa một câu, vớt di động lên kéo một đống giấy vệ sinh lau sạch sẽ, nhưng hiển nhiên không có tác dụng, ấn thế nào cũng không có động tĩnh, đành phải gỡ sim ra.
Nhà bếp bên kia có người dỗ dỗ Vũ Ninh, cái gì mà đừng khóc a, buổi chiều ra ngoài chơi a, không dẫn anh đi, cái gì mà lát nữa bà đi đánh anh, dám chọc Ninh Ninh của chúng ta tức giận phải không…
Vũ Hàm Anh cảm thấy phiền muốn chết, dứt khoát đạp cửa trực tiếp ra ngoài, bên trong vô cùng náo nhiệt, cũng không có ai hỏi cậu cái gì.
Sau khi ra ngoài mới cảm thấy mình mặc ít quá, gió lạnh thổi qua liền rùng mình một cái, không nhịn được rụt rụt cổ. Đi chậm ra khỏi tòa lầu, nghĩ muốn tìm một buồng điện thoại công cộng gọi điện cho Hạ Thần, giải thích chuyện mới rồi. Chỉ là khi vừa cầm điện thoại trên tay mới nhớ tới mình căn bản không thuộc số Hạ Thần, tất cả số đều ở trong di động, hỏng hết rồi…
Có chút chán nản, Vũ Hàm Anh cúp điện thoại đi ra, lập tức lại bị lạnh đến run cầm cập. Còn chưa bước xuống bậc thềm, đột nhiên phía trước ‘tin tin’ một hồi còi xe. Cũng không để ý, nhưng ngẩng đầu lên liền choáng váng, Mercedes-Benz màu đen…
“Thầy, thầy… Hạ…” Vũ Hàm Anh hơi trợn tròn mắt, cảm thấy mỗi lần đều thật trùng hợp.
“Đại ca ca!” Cửa kính xe nơi phó lái hạ xuống nhoi ra một cái đầu nhỏ, còn vẫy tay lắc lắc.
Tiểu Thương mở cửa xe nhảy xuống, đôi chân ngắn chạy tới kéo tay cậu, “Đại ca ca sao không nghe điện thoại của em. Em muốn mời ca ca đi vườn bách thú chơi, sau đó đi ăn thịt nướng được không. Tiểu Thần Thần không chịu cùng em xem thú, chúng ta không cần để ý đến chú ấy.”
“Lên xe trước.” Hạ Thần dừng lại đi ra, giơ tay vẫy vẫy, ý bảo hai người lên xe hẳng nói.
“Vâng…” Vũ Hàm Anh bị tiểu Thương kéo vào trong xe. Hai người ngồi ở phía sau, tiểu Thương ngồi bên cạnh cậu, cái chân ngắn không chạm đến gầm xe, đung đưa đung đưa.
“Tiểu Thần Thần mau lái xe, đại ca ca đồng ý đi xem thú với con.” Tiểu Thương đứng lên ôm lấy ghế Hạ Thần, vỗ vỗ phía sau lưng anh, “Sau đó chúng ta tiếp tục đi ăn thịt nướng, chú út nói chỗ thịt nướng cũng có thể ăn bánh bao.”
Hạ Thần có chút bất đắc dĩ, “Con buổi sáng ngủ nướng không chịu dậy, đã sắp 10 giờ, đi vườn bách thú thì nhà hàng đã không còn chỗ. Chỉ có thể chọn một.”
“Chú út nói có thể gọi điện thoại cho nhà hàng, sau đó đặt chỗ.” Tiểu Thương nghiêm túc nói, trên mặt một bộ dáng chú lừa con nít à.
Vũ Hàm Anh cảm thấy có chút buồn cười, cuối cùng vẫn là Hạ Thần đầu hàng, gọi điện cho nhà hàng đặt chỗ.
Cậu cũng không biết Hạ Thần cùng tiểu Thương muốn đi đâu ăn thịt nướng, nghe Hạ Thần đặt chỗ 12 giờ rưỡi, 3 người. Đối phương không biết nói gì đó, trong kính chiếu hậu Hạ Thần nhíu nhíu lông mày.
“Vậy đặt 6 người.” Nói xong chờ một lát thì cúp máy.
“Sao phải đặt 6 người? Chúng ta 3 người a, tiểu Thần Thần không biết đếm số.” Tiểu Thương vẫn nhoài người trên lưng ghế nói.
“Một mình con tính 3.” Hạ Thần thuận miệng nói một câu, chuẩn bị lái xe.
Tiểu Thương ‘Hừ’ một tiếng, “Con một mình tính 3 cũng là 5 chỗ a, tiểu Thần Thần nhất định không biết đếm số.”
Vũ Hàm Anh 囧囧, nghe hai người tranh luận một hồi, nhìn ngoài cửa sổ đường phố rất nhanh lui về phía sau, mới nhớ tới mình đây là muốn đi vườn bách thú ?! Sau đó tiếp tục đi ăn thịt nướng ?!… = 口 = Tại sao lại như vậy…
“Thầy Hạ, vừa rồi lúc điện thoại gọi đến em gái em cầm di động em chơi…” Vũ Hàm Anh thoáng dừng lại, vẫn muốn giải thích một chút, vô duyên vô cớ cúp điện thoại người ta, còn lộn xộn lung tung, tại sao lại không thể nói ra.
“Tôi hiểu.” Hạ Thần hình như theo kính chiếu hậu nhìn cậu một cái, nhẹ gật đầu, trả lời rất đơn giản.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui