Ái Nhĩ 59 Miễu

Tắt đèn, Vũ Hàm Anh tắm rửa đi ngủ, nằm trên giường còn gửi một tin nhắn cho Hạ Thần, ngủ ngon.

Khổ thân Hạ Thần, vừa muốn logout đã bị hai người phiền toái bắt được. Không phải Nho nho nhỏ cùng Ô ô ố thì còn ai vào đây.

Cũng không biết hai đứa đó thế nào thay đổi đi chơi, vừa đúng lúc đụng trúng Yêu em 59 giây và Anh Hàm ngọt ngọt ngào ngào cùng tọa Tê Ngưu dạo bản
đồ.

Vì vậy hai cô bé không rõ nguyên nhân nổi giận đùng đùng chạy tới.

Nho nho nhỏ xông lên, ở trước mặt Yêu em 59 giây gọi tới gọi lui.

.

[Lân cận] [Nho nho nhỏ~]: !! Anh đại !! Anh Hàm kia là ai!

[Lân cận] [Ô ô ố~]: Anh đại bọn em bắt được anh trèo tường!

[Lân cận] [Nho nho nhỏ~]: Chị dâu bận thi anh lại dám trèo tường!

[Lân cận] [Ô ô ố~]:

.

Hạ Thần bị bọn họ làm cho dở khóc dở cười, cả công phu giải thích cũng không có.

.

[Bang hội] [Nho nho nhỏ~]: Tớ thấy anh đại trèo trường!

[Bang hội] [Nhìn về bên trái]: Không thể nào

[Bang hội] [Nhìn về bên trái]: Tôi cảm thấy không thể tin

[Bang hội] [Hàng ngàn nấm]: Vừa lên đã nghe thấy một tin giật gân

[Bang hội] [Nho nho nhỏ~]: Hừ, anh đại ra đây đi!

[Bang hội] [Nho nho nhỏ~]: Anh đại cùng một acc nữ tên là Anh Hàm cưỡi Tê Ngưu dạo bản đồ!

[Bang hội] [Ô ô ố~]:

[Bang hội] [Nhìn về bên trái]: Ừm, được rồi, đủ giật gân…

[Bang hội] [Hàng ngàn nấm]: Giật gân…

[Bang hội] [Nhìn về bên trái]: Mấy tên sao hỏa, chị dâu tên gì mấy bà không biết à?

[Bang hội] [Nho nho nhỏ~]: ???

[Bang hội] [Yêu em 59 giây]: Tụ hội thứ bảy, mấy đứa rảnh không?

[Bang hội] [Nhìn về bên trái]: Đương nhiên rảnh!

[Bang hội] [Hàng ngàn nấm]: Chị dâu đồng ý đi?

[Bang hội] [Yêu em 59 giây]: Ừ

.

Hạ Thần vừa xuất hiện liền dễ dàng đẩy chủ đề đi.

.

[Bang hội] [Nho nho nhỏ~]: Tụ hội cái chi ?! Các các các các người muốn tụ hội!

[Bang hội] [Nhìn về bên trái]: Ái da thật tốt quá, hâm mộ đi, ghen ghét đi, bọn tôi đi xem chị dâu đấy

[Bang hội] [Ô ô ố~]:

[Bang hội] [Nho nho nhỏ~]: Tớ cũng muốn đi! Chúng ta làm một buổi offline đi!

[Bang hội] [Ô ô ố~]: Ý kiến hay! Offline đi! Tất cả mọi người đã cùng chơi với nhau rất lâu rồi! Gặp mặt đi

[Bang hội] [Hàng ngàn nấm]: Ha ha ha, bọn tớ thứ bảy tuần này tụ hội, các cậu tới hay không? Nhưng sợ là không kịp.

[Bang hội] [Ô ô ố~]: Mấy người đều là người xấu

[Bang hội] [Nho nho nhỏ~]: Đúng đó, mấy người đều ở Bắc Kinh, thứ bảy tuần này tớ chắc chắn không kịp tới!

[Bang hội] [Nho nho nhỏ~]: Tuần sau đi, tuần sau tớ nghỉ rồi, có thể đi chơi

[Bang hội] [Ô ô ố~]: Tuy tớ đã nghỉ đông, nhưng cũng không có khả năng tới kịp a, ít nhất cũng phải thứ hai thứ ba

[Bang hội] [Nhìn về bên trái]: Thiệt đáng tiếc

[Bang hội] [Nho nho nhỏ~]: Tớ biết rồi! Các cậu thứ bảy đi tụ, có thể tái tụ mà!

[Bang hội] [Ô ô ố~]: Đúng đúng! Vậy thứ ba tuần sau thế nào ?! Nho Nhỏ cậu được không?

[Bang hội] [Yêu em 59 giây]: …

[Bang hội] [Nhìn về bên trái]: Tôi cũng không phải đi làm

[Bang hội] [Hàng ngàn nấm]: Ha ha ha, các cậu nhiệt tình vậy, tớ cũng có thể trốn làm

[Bang hội] [Nho nho nhỏ~]: Cứ quyết định vậy đi a! Mai đợi trong bang nhiều người, tớ hỏi lại xem có ai đi nữa.

.

Sáng hôm sau thức dậy Vũ Hàm Anh thi môn cuối cùng, bữa sáng lại là sữa đậu
nành nóng lại là bánh quẩy, bánh nướng kẹp trứng gà. Hạ Thần đương nhiên sớm đã dậy mua đồ ăn sáng.

Đợi đến giữa trưa thi xong cho dù
được thả lỏng nhưng buổi sáng, mấy tên cùng phòng đều dậy sớm 15 phút,
thu dọn quà cáp, định thi xong trực tiếp về nhà, kì nghỉ đông tốt đẹp
hướng mọi người vẫy tay a, thật sự là nước mắt nước mũi khiến người ta
cảm động.

Kỳ thi xem như thuận lợi, Vũ Hàm Anh ở trường ăn cơm trưa, chờ Hạ Thần buổi chiều cùng nhau về nhà, không cần đi chen chúc xe.

Giữa trưa cậu một mình ở ký túc không có chuyện gì, lên mạng chơi game. Vừa
login vào giao diện TLBB, lơ đãng đảo qua, bên cạnh khung thường dùng
nói chuyện phiếm một tin “[Bang hội] [XXX]:….” chạy lên.

Vũ Hàm
Anh chỉ nghĩ mình nhìn lầm, tiểu nữ Anh Hàm này còn chưa có vào bang
hội. Nhưng đầy mắt [Bang hội] …., thế nào cũng không phải ảo giác…

.

[Bang hội] [Nho nho nhỏ~]: Chị dâu Bị bọn em bắt được nha!

[Bang hội] [Anh Hàm]: Ha ha

.

Vũ Hàm Anh đầu đầy hắc tuyến, cắn răng nghiến lợi, không cần phải nói,
bang hội nhất định là Hạ Thần thêm cậu, tại sao nhanh vậy đã đem cậu bán rẻ.

.

[Bang hội] [Đại Toán]: Chậc chậc chậc, cậu đây cũng không nhìn ra

[Bang hội] [Nho nho nhỏ~]: Cần ông nói?

[Bang hội] [Ô ô ố~]: Chị dâu chị đến rồi! Thứ ba tụ hội Đại Toán với Ngu Ngu cũng tới nha!

[Bang hội] [Anh Hàm]: A a a ?? Thứ ba tụ hội ?!

[Bang hội] [Nhìn về bên trái]: Anh còn chưa nói với chị dâu a, chúng ta thứ
bảy tụ hội, thứ ba bọn Nho nho nhỏ mới có thể tới kịp, cho nên thứ ba
xem như offline. Có điều chúng ta đều đi.

[Bang hội] [Anh Hàm]: Tôi đi học

.

Vũ Hàm Anh không chút do dự nhấn enter gửi đi. Chỉ thứ bảy tụ hội cũng sắp muốn mạng cậu, thế nào thứ ba còn muốn tụ a.

.

[Bang hội] [Hàng ngàn nấm]: Ha ha ha, anh đại đã nói chị dâu từ chiều nay bắt đầu nghỉ đông

[Bang hội] [Nho nho nhỏ~]: Chị dâu chị có phải xí hổ không, đừng sợ a

[Bang hội] [Anh Hàm]: ==

.

Vũ Hàm Anh hoàn toàn hết chỗ nói, nhưng nghĩ đến offline… có lẽ có chút
chút chờ mong. Dù sao đây cũng là lần đầu cậu chơi game, cũng là lần đầu được offline. Chỉ là quan hệ của cậu và Hạ Thần trong game có lẽ mọi
người có thể tiếp nhận, không biết nếu gặp, lại thành vẻ mặt gì.

Mấy người Nho Nhỏ ngược lại rất hưng phấn, ở trong bang ríu rít thảo luận
đến Bắc Kinh như thế nào, phải mang cái gì theo, đặt khách sạn nào… May
mắn chỗ ở mọi người cách thành thị không xa lắm.

Vũ Hàm Anh buổi
chiều phải đợi Hạ Thần, may mà có mọi người cùng tán dóc, đầu tiên nói
đặt nhà hàng khách sạn nào tốt, còn nói nơi nào có cảnh đẹp. Cuối cùng
ngoặt đến ‘ăn’.

Mấy người mỗi người một câu, mang đồ ăn Bắc Kinh
nói đến biên giới, Vũ Hàm Anh lốc cốc gõ chữ, cảm thấy trong bụng kêu
loạn ục ục, nước miếng chảy dài.

Lúc bốn năm giờ Hạ Thần mới hết
việc lái xe đưa Vũ Hàm Anh về nhà. Trên đường không kẹt xe đi rất nhanh, tới dưới lầu còn mới chưa đến 7 giờ.

Trong ngõ nhỏ có chút tối,
nương theo đèn xe mới có thể thấy rõ địa phương phía trước không xa. Hạ
Thần dừng xe lại, nhưng không mở cửa xe.

Vũ Hàm Anh nghiêng đầu
nhìn anh ấy, Hạ Thần tự nhiên cũng đang nhìn cậu, không hiểu sao trong
ngực lỗi hai nhịp, không được tự nhiên, “… Em về nhà.”

“Ừ”, Hạ
Thần chỉ gật đầu, cũng không mở khóa xe, Vũ Hàm Anh đương nhiên không
thể xuống, “Muốn tới ăn cơm không, lần trước mua mấy thứ kia còn chưa
dùng hết.” Nói rồi chỉ chỉ.

“Không được, nhà gọi điện nói về ăn
cơm.” Vũ Hàm Anh có chút động tâm, có điều giữa trưa bà nội gọi điện
tới, nói sẽ chuẩn bị cơm cho cậu, bảo cậu về ăn.

“Anh tiễn em.”

Vũ Hàm Anh vừa định nói không cần, xuống xe không tới hai bước là vào
cổng, tiễn cái gì. Nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng, đột nhiên bị kéo
tay.

“Sao…” Một câu không được đầy đủ, dĩ nhiên bị nụ hôn đè lên ngăn chặn.

Vũ Hàm Anh bị dọa nhảy dựng, cảm giác được đầu lưỡi đối phương trượt vào
miệng, toàn thân cứng ngắc, nhanh chóng gắt gao nhắm mắt lại. Cảm nhận
được hơi thở người trước mắt, tim đập thình thịch, dường như muốn chấn
điếc lỗ tai.

Lúc nụ hôn kết thúc, Vũ Hàm Anh đã sớm không phân
biệt được phương hướng, thở phì phò, khóe mắt có chút hồng, nửa ngày mới chậm chạp hồi hồn. Lúc này mới xấu hổ, Hạ Thần đè cậu trên ghế phó lái, một tay giữ chặt cánh tay cậu, một tay ôm thắt lưng cậu.

Vũ Hàm Anh có chút không tự nhiên giật giật, cái tay trên eo còn không thành thật trượt lên trượt xuống.

“Sáng mai thức dậy gọi điện cho anh, anh đưa em đi tụ hội.”

“…Ừm.”

Khoảng cách hai người vô cùng gần, lúc Hạ Thần nói chuyện, hơi thở quét bên
tai Vũ Hàm Anh ngưa ngứa, không nén nổi rụt rụt. Cách nửa ngày, “Em nghỉ ở nhà buồn chán gọi điện cho anh, anh dẫn em ra ngoài đi chơi.”

“Ừm.” Vũ Hàm Anh nghe xong chớp chớp mắt nhìn, đột nhiên cười rộ lên. Hóa ra
Hạ Thần sợ nghỉ đông hai người không thể gặp nhau thường xuyên sao?

“Em lại không phải con nít phải ngoan ngoan ngốc trong nhà, đương nhiên có
thể thường xuyên ra ngoài. Có lẽ ở ngoài mấy ngày cũng được.”

“Vậy anh dẫn em ra ngoài chơi mấy ngày thế nào? Muốn đi đâu?” Hạ Thần nghe xong lập tức mắt sáng ngời.

“Đâu cũng được a, nhưng đừng đi xa, không quá mấy ngày là tết âm lịch, không trở về ăn tết không tốt.”

“Vậy chờ bọn Nho Nhỏ đến tụ hội rồi đi, kịp trở về trước tết âm lịch.” Hạ Thần lúc này mới mở cửa xe, cùng cậu xuống.

Ngoài xe rất lạnh, Vũ Hàm Anh rùng mình một cái mới cảm thấy nhiệt khí trên
mặt dịu đi một ít, nghĩ đến hai người sắp ra ngoài du lịch, trong lòng
một trận vui vẻ, lại có chút quẫn bách. Cậu vừa rồi nghe Hạ Thần đề
nghị, quá vui mừng, không nghĩ nhiều liền đồng ý, lúc này mới nghĩ đến
hai người ra ngoài đương nhiên là phải ở chung một chỗ…

Hạ Thần
đóng cửa xe, đi tới kéo cậu, xem ra thật muốn tiễn cậu vào cổng lầu. Vũ
Hàm Anh lạnh lại rùng mình. Người bên cạnh mặc so với cậu còn ít hơn, áo sơmi thêm một áo khoác dài, nhưng hình như không biết lạnh.


Hàm Anh bị nắm tay trở tay nắm chặt lại tay đối phương, nhắm chạy vào
cổng lầu, lúc này mới dừng lại, “Lần sau ra ngoài mặc nhiều chút, trời
lạnh mà mặc ít vậy.”

“Ừ.” Hạ Thần đưa tay sờ mặt cậu, quả nhiên lạnh lạnh, “Lên đi, trong hành lang cũng lạnh.”

Vũ Hàm Anh chỉ cảm thấy tay anh ấy so với mình còn lạnh hơn, nhưng bị chạm vào mặt lại nóng nóng lên. Nhớ tới vừa rồi ở trên xe hôn, đột nhiên có
chút ảo não. Hai người hôn môi cũng chỉ hai lần, dường như đều là Hạ
Thần chủ động, mặc dù nói mình không có kinh nghiệm gì, nhưng dù gì cũng là một đại nam nhân.

“Sao vậy?” Hạ Thần nhìn em ấy cau mày, mới vừa hỏi đã bị kéo thiếu chút nữa lắc lư.

Vũ Hàm Anh hung hăng kéo anh ấy một phen, một chút ưu thế chiều cao cũng
không có, vịn bả vai người nọ ở trên môi anh ấy bay nhanh cắn một cái,
một khắc không dừng xoay người chạy lên lầu.

“Em đi!”

Hạ
Thần hồi thần lại, sớm đã không thấy bóng người, không nhịn được cười
một tiếng, nhưng ngoài miệng bị cắn thật đúng có chút đau, đây nào gọi
là hôn gì, quả thực như ‘thâm cừu đại hận’. Bỏ tay vào túi áo đứng mấy
giây ở hành lang tối như mực, lúc này mới ra ngoài, lái xe về nhà.

Vũ Hàm Anh ăn xong cơm, vọt đi tắm rửa, trở về phòng mình, nghĩ Hạ Thần
cũng đã sớm về đến nhà, mở máy tính vào game nhìn một cái.

Thời
gian còn sớm, Kỳ Cuộc chắc mới bắt đầu, Vũ Hàm Anh nhìn nhìn tiểu Vũ
Đương của mình, cấp bậc còn rất thấp, nhưng đánh cờ chắc có thể, nhân
tiện kéo bảo bảo.

.

[Nói thầm] các hạ nói với [Yêu em 59 giây]: Chúng ta đi đánh cờ đi

[Nói thầm] [Yêu em 59 giây] nói với các hạ: Ừ

.

Tiểu Vũ Đương tạo một đội ném qua Yêu em 59 giây, sau đó lại nhìn nhìn người đang online trong bang hội, phát cái tin hỏi có ai muốn đi không.

.

[Đội ngũ] [Nhìn về bên trái]: Đây hẳn là đánh cờ đi a, sao em nghe có người vừa rồi nói, đánh ngán không thú vị, không muốn đi a

[Đội ngũ] [Nho nho nhỏ~]: Anh đại, em muốn đối với anh tỏ một rừng khinh bỉ

[Đội ngũ] [hàng ngàn nấm]:

[Đội ngũ] [Ô ô ố~]: == Chị dâu tổ đội đánh cờ anh đại liền không thấy chán…

[Đội ngũ] [Yêu em 59 giây]: Anh không phải đi đánh cờ

[Đội ngũ] [Yêu em 59 giây]: Phải là đi theo vợ

[Đội ngũ] [Anh Hàm]: =口=

[Đội ngũ] [Anh Hàm]: Theo cái rắm!

[Đội ngũ] [Ô ô ố~]: Chói mù mắt chó em a, làm trò ân ái đi qua một bên

[Đội ngũ] [Nho nho nhỏ~]: Đúng đúng, hai người các anh mời cút ra ngoài ngọt ngào!

[Đội ngũ] [Anh Hàm]: Khụ khụ, Lạc Dương cờ tập hợp

[Đội ngũ] [hàng ngàn nấm]: Em tới rồi

[Đội ngũ] [nhìn về bên trái]: Ẩy! Anh, anh 92 ?! Thăng cấp khi nào? Anh không phải không thăng cấp sao?

[Đội ngũ] [Nho nho nhỏ~]: Kinh! Thiệt kinh!

[Đội ngũ] [Yêu em 59 giây]: Ừ, kéo bảo bảo

.

Tiểu Vũ Đương mang mọi người vào phòng nghỉ, rất nhanh truyền tống đến phó
bản Kỳ Cuộc. Vừa tiến vào liền thấy đội tán gẫu của Yêu em 59 giây. Xoay góc nhìn, quả nhiên thấy bên cạnh Yêu em 59 giây thêm một con trân thú.

.

[Đội ngũ] [Nho nho nhỏ~]: A a a a a a !!!! Tinh Linh Thỏ! Oa oa, thật đáng yêu!

[Đội ngũ] [Ô ô ố~]: Khỉ a! Quá mẹ nó đi! Cái này là biến dị cấp bao nhiêu!

[Đội ngũ] [nhìn về bên trái]: Tôi cũng muốn a, thật đáng yêu, bước đi còn ánh sáng nữa

[Đội ngũ] [hàng ngàn nấm]: Không sao không sao, anh cũng có một Thố bảo bảo, đợi sinh xong đưa tiểu Ngạn, không cần hâm mộ không cần hâm mộ

[Đội ngũ] [nhìn về bên trái]: ! Cậu có, nhanh sinh a, tôi thích màu này!

[Đội ngũ] [Nho nho nhỏ~]: == Hai người…

[Đội ngũ] [Anh Hàm]: Thật sự rất đáng yêu a

[Đội ngũ] [Yêu em 59 giây]: Anh dẫn theo thăng cấp, chờ em 92 có thể mang

[Đội ngũ] [Anh Hàm]: … Phải 92 mới có thể mang

[Đội ngũ] [Anh Hàm]: Nhưng không sao, anh mang là được rồi, ha ha ha

[Đội ngũ] [nhìn về bên trái]: Đây là không phân biệt anh em trong truyền thuyết sao


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui