Ái Nhĩ 59 Miễu

Hai người đi một đêm thả một đêm pháo, khắp nơi đều là đèn đuốc sáng trưng, thời tiết rất lạnh, rét đến sắp thành đá cây.

Buổi sáng tuyết vẫn không ngừng, lưa thưa lớt thớt rơi xuống. Vũ Hàm Anh
cùng Hạ Thần lúc này mới tìm một quán ăn nhỏ đã mở cửa ăn sáng. Nhưng từ từ ăn xong cũng mới chưa đến 7 giờ, đơn giản chạy đến Địa Đàn dạo hội
chùa.

8 giờ hội chùa mới chính thức bắt đầu, vậy nên trước 8 giờ
vé vào cổng vẫn là vé vào công viên. Hai người may mắn mua được vé công
viên liền trực tiếp đi vào.

Thời gian quá sớm, trong công
viên rất ít người, hàng ăn hai bên lối đi cũng chưa mở, chỉ có một ít
khai trương sớm. Hạ Thần kéo cậu ngồi xuống ghế dài bên lối nhỏ nghỉ
ngơi. Cả đêm đi 6, 7 tiếng, tuy chậm rãi tản bộ nhưng cũng rất mệt.

“Mệt chết được.” Vũ Hàm Anh bày trên ghế, vừa rồi lúc ăn sáng còn chưa cảm
thấy mệt, có điều đã ngồi xuống lại đứng lên đi bộ mấy bước thì không
chịu nổi.

“Có thể nghỉ ngơi một tiếng, sau đó thừa dịp ít người đi dạo hội chùa, hơn 10 giờ trong hội chùa mới đông.”

“Cũng đã lâu lắm em không tới hội chùa, thoạt nhìn anh rất rành a.”

Hạ Thần một hồi không nói, “Mỗi lần đều bị tiểu Thương bắt đến dạo, không quen không được.”

Vũ Hàm Anh nghĩ đến bánh bao nhỏ kia kéo Hạ Thần vẻ mặt bất đắc dĩ chen
chúc hội chùa, tay trái cầm nào là kẹo hồ lô a, kẹo bông a, tay phải lấy thêm xâu thịt dê… không phúc hậu cười.

“Chắc đã mở rồi, đi thôi.” Hạ Thần vỗ vỗ đầu cậu, kéo người đứng lên, theo lối nhỏ đi vào bên trong.

Đêm ba mươi mọi người ngủ say sưa, nếu gác đêm phải thức suốt cả buổi, vì
vậy sáng mùng một liền vô cùng yên tĩnh. 8 giờ hơn, trong hội chùa gần
như không có ai, hai bên lối đi đều là tuyết quét thành đống.

Thật ra hội chùa hằng năm căn bản đều như nhau, bán mấy thứ đồ chơi, còn có
chút đồ ăn vặt các loại, ở giữa có con đường làm khu trò chơi, quăng
vòng ném rổ phóng phi tiêu vân vân, phần thưởng đều là mấy món lông
nhung thật lớn.

Vũ Hàm Anh đã lâu không tới hội chùa, chủ yếu do
không ai đi cùng. Năm mới chú thím đương nhiên sẽ đi, nhưng chỉ dẫn theo một mình Vũ Ninh, mang về ít đồ chơi kẹo hồ lô hoặc bươm bướm nhỏ, mặc
dù đều là mấy món trẻ con chơi nhưng ngẫu nhiên cũng khiến người ao ước.

Hạ Thần đụng đụng tay Vũ Hàm Anh, thấy em ấy nhìn quầy hàng bên cạnh hai
mắt sáng lấp lánh, có chút buồn cười, “Em thích thì mua một cái, nhưng
phải tự cầm.”

Vũ Hàm Anh lắc đầu, “Không cần, em lớn như vậy còn
cầm mấy thứ này, rất dọa người.” Có điều nói xong vẫn nhìn thêm mấy lần. Kẹo hồ lô giả, loại siêu bự, từng quả từng quả màu đỏ hồng tròn căng
sáng long lanh, nhìn rất đẹp. Bên cạnh còn có quầy chong chóng lớn…

“Năm mới mọi người đều mua, không ai nhìn em.” Hạ Thần cười cười, kéo cậu
qua, trực tiếp mua kẹo hồ lô đồ chơi siêu cấp bự, trả tiền rồi đưa cho
Vũ Hàm Anh.

Vũ Hàm Anh nhìn xâu kẹo hồ lô siêu cấp bự trong tay,
có chút xấu hổ, cậu đã hơn hai mươi, quả thực hơi con nít. Nhưng trong
lòng lại vui sướng nói không nên lời. Lại nói màu đỏ au sáng long lanh
này thật khiến người thích, muốn cắn một cái, không biết cảm giác gì.

Có điều nhựa dẻo đương nhiên không thể ăn, Vũ Hàm Anh cầm dán dán lên mặt, kéo theo bông tuyết lạnh lẽo, “Em cũng mua cho anh một cái nhé, anh
muốn chong chóng hay bươm bướm kia?” Nói xong cười rộ lên, chỉ vào con
bướm hồng nhạt treo trên quầy hàng bên cạnh.

“Anh cảm thấy cái tai thỏ kia khá hợp với em, màu hồng nhạt không tệ.” Hạ Thần nhíu mày.

“…” Hoàn toàn bị đánh bại…

Vũ Hàm Anh cảm thấy mình vẫn không theo kịp đạo hạnh của Hạ Thần, không
nói gì tiếp tục kéo người đi. Chạy đến chỗ bán đồ ăn vặt đi giải thèm.

Đồ ăn ở hội chùa đều rất đắt, xâu thịt dê gì đó cũng 10 đồng một xâu, chè
bột mì, lạp xưởng chiên, chao, đủ các loại món ăn vặt, giá cứ lên trời.
Có điều mỗi lần hội chùa nơi náo nhiệt nhất cũng là chỗ bán đồ ăn vặt.

Vũ Hàm Anh tay trái giơ xâu kẹo hồ lô siêu bự, tay phải giơ xây thịt dê.
Không nói trên đó có bao nhiêu thịt, riêng cái que đã là loại rất rất
dài.

Cắn một miếng, vị cũng không tệ lắm, Vũ Hàm Anh đưa que đến trước mặt Hạ Thần quơ quơ, “Cũng không tệ lắm, nếm một miếng.”

“…” Lúc này đến phiên Hạ Thần hết lời, tay trái giúp em ấy cầm dĩa lạp xưởng chiên, tay phải nâng dĩa chao, “Em ăn đi.”

Đợi nhét hết đồ ăn, lau lau cái miệng sáng bóng, hai người lúc này mới tiếp tục đi dạo. Đến lúc 9 giờ hơn, người đã nhiều hơn một chút, chung quanh vô cùng ồn ào.

Vũ Hàm Anh cùng Hạ Thần đi dạo cũng không sai
biệt lắm, chuẩn bị ra ngoài. Tiện đường quẹo vào khu vui chơi ở giữa,
cũng mua một nắm xu trò chơi, chuẩn bị chơi.

Tuy đều là ít trò
nhỏ quăng vòng ném rổ, nhìn không khó, cũng không dễ. Vũ Hàm Anh đứng
một bên nghĩ chơi cái nào đây, thấy người khác ném rổ. Đám rổ rất nhỏ,
nằm kề nhau. Một cậu trai ném quả bóng đầu tiên vừa đụng trúng trên giá
đỡ, bật ra chạy vào rổ của người ta.

Vũ Hàm Anh trộm cười nửa ngày, có điều đến phiên mình ném liền buồn bực… một cái cũng không vào.

Kết quả đổi trò, kéo Hạ Thần đi phóng phi tiêu đâm bong bóng. Kết quả có
thể tưởng tượng, 10 lần đâm tới 2 cái bong bóng, buồn bực cực kỳ. Phi
tiêu là loại đầu nặng gốc nhẹ, đừng nói đâm bóng, giữa đường đã trở
mình, sửa đường bay.

Hạ Thần lại mua mười xu trò chơi, “Lấy cho em con gấu bự đó thế nào? Lấy được em phải cõng nó.”

Vũ Hàm Anh nhìn nhìn gấu bự treo trên quầy, loại cao 2 mét, cõng trên lưng chắc cũng không nhìn thấy mình, “Được.”

Vốn cậu chỉ cho là Hạ Thần nói giỡn, chờ lúc thật sự ôm gấu đi ra ngoài
phải nói một đầu đầy hắc tuyến, “Em nói anh là Tiểu Lý Phi Đao sao…”

Hạ Thần cười cười, “Em có lẽ nên ôm nó đi, cõng thế phần chân gấu bị kéo lê dưới đất.”

Vũ Hàm Anh há miệng nhe răng, vốn hai tên trưởng thành cùng đi hội chùa đã có điểm kỳ quái… lúc này thì hay rồi, cậu còn cõng theo con gấu bự màu
hồng còn cao hơn cậu, đáng yêu thì đáng yêu cực, nhưng là… cái này cũng
quá gây chú ý… quá sức quỷ dị.

Mặc dù há miệng nhe răng nhưng Vũ
Hàm Anh vẫn đem gấu trên lưng chuyển thành ôm, lại nghiêng đầu nhìn hai
chân ngắn của bé gấu, hoàn hảo không kéo lê dưới đất.

“Chúng ta mang về nhà.” Nhanh chóng đem gấu tống về nhà đi, ôm nó căn bản không có cách nào đi đường.

“Được.” Hạ Thần gật đầu, “Ra hội chùa gọi taxi.”

“Yo, con gấu lớn quá, là giải thưởng ở hội chùa?”

Vũ Hàm Anh cùng Hạ Thần đều ngồi phía sau, tài xế là một trung niên dẻo
miệng, vừa lên xe đã bắt đầu liên miên nói chuyện phiếm với bọn họ.

“Con gái bây giờ đều thích mấy món đồ chơi lông nhung, cái này tốn bao nhiêu tiền mới được một phần thưởng như vậy a.” Blablabla…

“Làm bạn trai cũng không dễ dàng a.” Blablabla…

“Gấu lớn như vậy, mang về nhà giặt cũng đủ tốn sức.” Blablabla…

Chú tài xế một bên lái một bên phối hợp nói. Khiến tiểu Vũ mới đầu có chút
mơ hồ, sau đó thì 囧 muốn chết, chú ấy tưởng cậu là con gái… sao… ?!

Vũ Hàm Anh ngồi ghế sau, gấu bự ôm trong ngực, đương nhiên không nhìn tới
mặt… Bị mở miệng một hơi cái gì ‘con gái’ a, ‘bạn trai cháu’ a khiến cho quẫn bách vô cùng. Bên cạnh Hạ Thần còn dám khóe miệng mỉm cười thỉnh
thoảng đáp một câu, thật không biết từ khi nào trở nên hiền dịu như vậy, cũng không giúp cậu giải vây. Vũ Hàm Anh dứt khoát ôm chặt thắt lưng
bạn học gấu, cậu gì cũng không nghe thấy, chôn sau gấu bự giả chết.

Đợi xuống xe Vũ Hàm Anh liền choáng, nhìn biệt thự lớn trước mặt, đầu lưỡi
bắt đầu thắt nút, “Đây, đây đây là nơi nào a.” Trong lòng có dự cảm
chẳng lành…

“Nhà anh, không phải đã nói mùng một đến nhà anh sao.” Hạ Thần trả lời vô cùng tự nhiên.

Vũ Hàm Anh làm cái trạng thái ‘=口=’, hóa đá. Cậu có đồng ý mùng một đến a, nhưng không phải là nói sau cơm tối sao, hiện tại mới buổi trưa 10 giờ
hơn a! Hơn nữa… cậu trên tay còn cầm kẹo hồ lô, ôm gấu bự… đây tính là
chuyện gì…

“Em…” Vũ Hàm Anh lập tức muốn tìm lý do bỏ chạy, cậu cả đêm không ngủ, chắc chắn rất nhếch nhác a, “…chưa chuẩn bị tốt mà.”

“Đừng lo.” Hạ Thần vươn tay nhẹ ôm eo cậu, “Có anh ở đây.”

“Chúng ta buổi chiều lại đến đi…” Không thể không lo lắng a, Vũ Hàm Anh mặt đau khổ, cậu tâm muốn khóc đều có.

“Đại ca ca!”

Không đợi Vũ Hàm Anh đánh xong trống lui đường đã thấy một quả cầu nhỏ lăn tới, thoáng nhào lên trên thân gấu bự cậu đang ôm.

Tiểu Thương nhào tới trên thân gấu bự, vươn tay ôm ôm, “Thật mềm nha, gấu
thật đáng yêu, lớn hơn em nữa!” Nói xong kéo góc áo Vũ Hàm Anh, “Chúng
ta vào đi, mẹ mới làm bánh trứng, nóng hôi hổi, có thể ăn.”


Hàm Anh muốn nói không đi, có điều đánh không lại tiểu Thương trước mặt
lôi đi, Hạ Thần phía sau ôm tới. Kiên trì đi về phía trước, vào cửa nhà.

“Ái ô, anh đại đã về.”

Quân Triết bắt chéo hai chân ngồi trên sô pha phòng khách xem TV, quay đầu
một cái, nhìn thấy Hạ Thần cùng Vũ Hàm Anh, quả thật chính là hai mắt
tỏa sáng.

“Anh đã về…” Hạ Ngạn nghe tiếng động mới nhìn đến, chợt nghe sàn nhà gỗ chỗ cầu thang lầu hai vang lên ‘cộc cộc’.

“Còn biết trở về! Hôm qua mới mấy giờ đã chạy ra ngoài lêu lổng, cũng không
đợi cơm nước xong. Gác đêm năm mới cũng không ở trong nhà, cánh cứng rồi à? Trở về một lần đã làm càn như vậy, thế thì đừng về!”

Vũ Hàm
Anh bị dọa nhảy dựng, nhìn thấy một người đàn ông khoảng 60 tuổi mặc áo
kiểu Tôn Trung Sơn, từ trên lầu đi xuống, chắc là ba của Hạ Thần đi? Chỉ nghe giọng đã biết còn rất khỏe mạnh. Không nhịn được rụt cổ một cái,
nghĩ đến hôm qua Hạ Thần là ra tìm cậu, có chút chột dạ.

Ông Hạ
tức giận bất bình nói, giọng như chuông lớn, có điều Hạ Ngạn bên này nên làm gì cứ làm gì, tự đút một cái bánh trứng vào miệng, thấy cảnh dầu
sôi không sợ, mỗi lần đều nói như vậy, không có ý tưởng mới… Anh trai
mình với ba đều cùng một tính, so bướng bỉnh chỉ có hơn.

“Được
rồi, ba.” Dưới lầu nghe giọng một phụ nữ, rất đẹp, nhìn qua khoảng 30
tuổi, “Rót trà cho ngài. Ngài nói xong chỉ ngài tức giận, tiểu Thần nếu
không về ngài lại tự dỗi.”

Ông Hạ hừ một tiếng, cầm tách trà bắt đầu thưởng thức. Ánh mắt nhìn lướt qua, rơi xuống trên người Vũ Hàm Anh.

Vũ Hàm Anh nhất thời cảm thấy trên người đâm một cây kim thép, tóc gáy sau lưng dựng thẳng, đã sắp không dám ngẩng đầu. Trong tay còn ôm gấu bự
còn cầm kẹo hồ lô, cũng không biết nên để mấy thứ này ở đâu mới được.

“Tiểu Vũ sao, thả đồ chỗ này đi. Buổi sáng cùng tiểu Thần đi hội chùa nhỉ? Đồ chơi lớn như vậy, ôm về đến đủ mệt.” Người phụ nữ vỗ vỗ sô pha, vẫy tay kêu cậu qua, “Chị là chị hai của tiểu Thần, Hạ Minh, ngồi đây, không
cần câu nệ.”

“Mama, muốn ăn bánh trứng.” Tiểu Thương bộp bộp bộp chạy tới.

“Cám ơn.” Vũ Hàm Anh gật đầu cảm ơn, Hạ Thần kéo cậu qua, cũng ngồi bên cạnh.

Ông Hạ còn đang không ngừng giương mắt dò xét Vũ Hàm Anh, từ lúc nhìn vẫn
chưa nói gì, khiến Vũ Hàm Anh thấp thỏm, quy quy củ củ ngồi.

Qua
nửa ngày ông cụ đột nhiên mở miệng, quay đầu nhìn Hạ Thần liếc mắt, “Đứa nhỏ này có 15 sao? Anh sẽ không phải là dâm loạn vị thành niên chứ?”

Vũ Hàm Anh ngã ngửa, thiếu chút bị nước miếng của mình sặc chết.

Chỉ nghe ông cụ bắt đầu nói, “Hiện tại công ty bên kia đã dưới tên cậu ta,
tôi cũng sẽ không nói gì. Đợi đến ngày nào đó xoay sở không được, đừng
trách tôi không cảnh báo trước.” Nói xong nhấc mông lại đi lên lầu.

Đi đến cầu thang đột nhiên lại đứng lại, “Tuy trong nước không thể kết
hôn, nhưng nghi thức không thể không làm, chọn một ngày đi, thiệp mời
còn cần thời gian đưa. Đừng có im im lặng lặng, để người ta cho rằng họ
Hạ tôi keo kiệt như thế.” Nói lại chỉ Hạ Thần, “Còn cái phòng kia của
anh, đã sắp lập gia đình, cái nơi rách nát chỉ có 50 mét vuông đó, chỗ
đó xoay người nổi không, để người ta chê cười. Nhanh chóng mua căn khác, trang trí đàng hoàng. Nhớ rõ chọn nơi gần nhà chút.” Dông dông dài dài
xong, lúc này mới lên lầu.

Quân Triết cười híp hai mắt, đợi ông
cụ đi lên rồi mới ha ha rộ lên, “Ông cụ thật không tự nhiên. Anh đại
nghe chưa, ông nói anh mua nhà gần đây chút.”

Vũ Hàm Anh gần như hoa mắt, vốn nghĩ ông Hạ không thích mình.

Hạ Minh để tiểu Thương tự chơi, “Ba nói đúng đó, ba đã nhận thua rồi, tiểu Thần em sau này cũng thường về thế này đi, dẫn theo tiểu Vũ cùng về.
Còn chuyện kết hôn, cũng không cần sốt ruột, ba nói gió chính là mưa,
tiểu Vũ còn đang đến trường đúng không. Nhưng chuyện đồng ý là thật.”

Vũ Hàm Anh nghe mà trợn mắt há mồm, Hạ Thần gật đầu, “Tiểu Vũ còn chưa tốt nghiệp, em cũng muốn chờ em ấy tốt nghiệp rồi nói sau.”

“Bên nhà tiểu Vũ em gặp chưa?” Hạ Minh nói tiếp.

Sống lưng Vũ Hàm Anh cứng đờ, nói không nên lời. Hạ Thần không chút dấu vết cau mày, “Cái này còn chưa có.”

“Sao thế?” Hạ Minh cẩn thận quan sát, “Là không đồng ý hay sao? Tính cách
ba, chắc chắn sẽ không tự mình đi thăm hỏi, chị đi ngược lại không thành vấn đề.”

“Không cần.” Hạ Thần lắc đầu, “Em tới là được.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui