Ái Nhĩ 59 Miễu

Mấy ngày đầu năm
này Hạ Thần dẫn Vũ Hàm Anh ra ngoài chơi, đương nhiên thỉnh thoảng tiểu
Thương muốn đi theo cũng không có biện pháp, hai người hẹn hò mang theo
cái bóng đèn, nhưng Hạ Thần nên làm gì vẫn làm đó, hoàn toàn xem nhẹ cậu nhóc.

Qua mười lăm tết nguyên tiêu, mọi người cũng đều bắt đầu
đi làm, Hạ Thần nói cũng để Vũ Hàm Anh đến công ty thích ứng một chút.
Vũ Hàm Anh tuy không hiểu gì nhưng nghĩ nghĩ vẫn đồng ý. Ông Hạ thật vất vả mới đồng ý cậu và Hạ Thần ở cùng nhau, như thế nào cũng không thể
ngồi ăn cơm trắng.

Tối mười lăm Vũ Hàm Anh về nhà, hẹn sáng hôm sau Hạ Thần đón cậu cùng đến công ty.

Vũ Hàm Anh lên lầu, tiện tay gửi tin nhắn cho Hạ Thần, bảo anh ấy nhanh về nhà đi, bên ngoài trời lạnh lắm. Từ sau mùng một, căn nhà nhỏ kia của
Hạ Thần xem như không sử dụng, cuốn gói chuyển đến nhà mới ở. Ông Hạ đã
sớm tìm được chỗ tốt, lắp đặt mấy thứ đồ gia dụng cũng không ít, hơn nữa cách Hạ gia rất gần. Đương nhiên, cách nơi Vũ Hàm Anh ở hiện tại có
chút xa.

Hạ Thần trả lời rất nhanh, bảo ngày mai không cần dậy sớm, rời giường gọi điện cho anh ấy.

Vũ Hàm Anh trả lời một cái, gửi đi. Không nén nổi cảm thán, dạo này tiền điện thoại hình như hơi nhiều…

Vào cửa chợt nghe đến thím bên trong lớn tiếng ‘bà la bà lô’ đang nói gì
đó, giọng đặc biệt lớn, như có phần tức giận, nhưng lại dường như có
phần hời hợt. Còn có giọng của chú, “Được rồi được rồi, mai anh sẽ xem
xem bên tiểu Lý có cần người không.”

“Hừ, sếp các anh cũng quá ức hiếp người, rõ ràng sợ anh leo đến trên đầu ông ta đi. Có chuyện ức
hiếp người vậy sao ?! Nhà chúng ta cũng không phải chỉ trông vào chỗ đó
kiếm tiền, không cần thì khỏi làm. Lát nữa tôi hỏi em họ tôi, anh đến
công ty nó đi, còn nhàn rỗi hơn… Ninh Ninh mày qua một bên chơi, không
thấy người lớn đang nói chuyện à, khóc cái gì khóc, có phải muốn quậy
không.”

“Được rồi được rồi, đừng mắng con. Đến Ninh Ninh, qua bên này chơi. Từ chức thì từ chức, mai lại tìm việc khác, cũng không phải
nghỉ làm mai liền chết đói.” Bà nội dỗ trẻ.

Vũ Hàm Anh nghe thấy
có vẻ còn đang rất náo nhiệt, có điều không muốn qua góp vui. Vừa muốn
về phòng, chợt nghe thím gọi mình, đành phải dừng bước.

“Thím nói này Hàm Anh a, cháu giờ đã sắp tốt nghiệp đại học, nghỉ cũng không đi
kiếm cái việc làm. Người ta sinh viên không phải đều làm giáo viên dạy
kèm tại nhà gì đó sao, hai tiếng cũng kiếm được một trăm đấy. Còn chú
của cháu hôm nay đã bỏ việc, trong nhà eo hẹp a, đừng có ngày ngày ra
ngoài chơi nữa, cũng nên biết tiết kiệm tiền đi. Bộ âu phục lần trước
cháu mặc bao nhiêu tiền vậy, còn chưa đi làm đã mua thứ xa xỉ như vậy,
mỗi tháng lại phải cho cháu thêm bao nhiêu a.”

Thím cứ thế
blablabla phun liên tục, Vũ Hàm Anh đã mặc kệ, đơn giản cả nghe tai trái qua tai phải cũng không thèm, trực tiếp làm lơ. Có lệ gật gật đầu đi
ra. Ngày mai cậu sẽ phải đi làm, vốn cũng muốn nói với nội một tiếng,
nhưng nghĩ tới Hạ Thần nói công ty bên kia hiện tại dưới tên cậu, nếu
nói với nội, chẳng khác nào để thím bọn họ biết. Đến lúc đó lại blabla
nói một đống, trong sáng trong tối tất cả đều lôi ra, thứ Hạ Thần vất vả cực nhọc kiếm được, Vũ Hàm Anh không nghĩ cho người khác.

Suốt
đêm Vũ Hàm Anh đều cùng mọi người chơi game, có điều cho dù đã đóng cửa
vẫn có thể nghe bên ngoài thím lải nhải không dứt. Không nén nổi khịt
mũi, nói nhiều như vậy, chẳng qua là đang than nghèo với nội, lương hưu
bên nội cũng chỉ hơn hai mươi ngàn một chút.

Buổi tối chơi game
đến hơn 1 giờ, sáng hôm sau đương nhiên dậy trễ. Vũ Hàm Anh mơ mơ màng
màng tỉnh, cầm di động đã thấy sắp 9 giờ, thuận tay gửi cái tin nhắn cho Hạ Thần, nói anh ấy biết mình sắp rời giường. Sau đó ngồi trên giường
chuẩn bị đứng dậy rửa mặt, nhưng vẫn ngây ngốc ngồi nửa ngày.

Không đợi cậu xuống giường, chợt nghe bên ngoài chuông cửa vang lên. Phòng
nhỏ của cậu cách cửa khá gần, nghe rất rõ ràng. Hình như là thím mở cửa, còn có Vũ Ninh ồn ào “Tìm ai a.”

Vũ Hàm Anh lạnh đến run rẩy,
vẫn còn cuộn trong ổ chăn ấm áp. Vừa muốn mở cửa, chợt nghe đến một
giọng nói có chút quen thuộc, nói cái gì “Vũ Hàm Anh có nhà không?”

Vũ Hàm Anh lặng đi chốc lát, thấy Quân Triết đứng ở cửa nhà, toàn thân âu
phục giày da đeo cà vạt, mùa đông còn mang cái kính đen…

“Sếp trẻ!”

Vũ Hàm Anh bị anh ta gọi mà thẳng trợn mắt, sau đó mới nhớ tới bản thân
hiện tại… mặc áo ngủ tóc rối bời, thật nhếch nhác… hơn nữa trên áo ngủ
còn có một cái đầu mèo hoạt hình thật thật to, là lần trước ra ngoài
tiểu Thương chọn cho, Hạ Thần còn nói cũng được. Vốn nghĩ dù sao cũng
không ai thấy, con nít thì có chút con nít, nhưng là…

“Anh đại bảo em đưa sếp đến công ty.” Quân Triết nhìn một thân ăn mặc của Vũ Hàm Anh cười tủm tỉm.

“Em lập tức xong.” Vũ Hàm Anh vội chạy đi, thay quần áo…

Quân Triết phất tay, “Sếp nhỏ, không cần vội vàng thế.”

“Vào ngồi đi.” Thím kéo Vũ Ninh, không để nó chắn cửa, nhanh chóng muốn mời
người vào. Quân Triết một bộ mắt cười, khách khí một phen, nhưng cuối
cùng vẫn đứng ở cửa, “Không sao không sao, nơi đây được rồi. Hơn nữa
nhiều người như vậy mà vào thì rất chật chội.”

Vũ Hàm Anh mặc
quần áo chỉnh tề, nghe anh ta nói mà kỳ quái nhưng đang gấp cũng không
lo lắng. Lúc ra cửa hoàn toàn hóa đá… trong hành lang tại sao còn có
người a, tới không chỉ mình Quân Triết, cả một đoàn như xã hội đen…

Xuống dưới lầu, lại càng hết chỗ nói, một chiếc Limousine màu đen. Cậu cả tên xe cũng không đọc ra được… Cái xe dài đến phô trương như vậy, cậu cũng
không biết phải thế nào để quay đầu trong ngõ nhỏ này!

“Thế nào, xe không tồi chứ.” Quân Triết cầm kính đen đeo lên, cười đặc biệt đắc ý.

Vũ Hàm Anh 囧, “Lần sau lái cái xe thường thôi, dài như vậy…”

“Sếp trẻ em thật sự là gần son thì đỏ gần mực thì đen a, học tập anh đại a,
thật sự là càng ngày càng tổn thương người a.” Quân Triết vẫn còn cười
ha ha, “Mấy cái này tuy là ý kiến của anh, nhưng anh đại đã ngầm đồng ý
a, thế nào, được cái mặt không.”

Vũ Hàm Anh đầu đầy hắc tuyến đi
theo Quân Triết lên xe, đến bãi đỗ công ty mới nhìn thấy chiếc
Mercedes-Benz màu đen rất quen thuộc .

Hạ Thần ở bãi đỗ xe chờ
cậu, hai người cùng lên lầu. Người dư thùa bị đuổi đi, theo Quân Triết
nói, hai người kia thiệt không biết ngượng ngùng, dùng xong liền ném a.

Lúc tối về nhà bản thân không thể bị gặng hỏi, thím bên kia bắt đầu nói,
cái gì mà xảy ra chuyện gì a, buổi sáng người đến tìm là ai a, như thế
nào lại âm thầm làm ông chủ a.

Vũ Hàm Anh chỉ nói công ty kia vốn của thầy giáo mình, vừa lúc cùng chuyên môn, liền qua đó làm, khó tránh được người chiếu cố.

Chú và thím đương nhiên không tin, lại tiếp tục hỏi a hỏi. Vũ Hàm Anh cũng
không nhiều lời, ngược lại nội nghe xong rất vui vẻ, nói cậu có tiền đồ, phải đi theo thầy làm cho tốt, chịu chút khổ cũng không sao, tạo quan
hệ tốt với đồng sự.

Sau đó Vũ Hàm Anh dựa vào danh nghĩa xoay
vòng vốn cho công ty muốn cầm lại tài sản của mình. Chú và thím đương
nhiên không đồng ý, tuy ba mẹ cậu trước kia cũng không có nhiều tiền,
nhưng giá nhà Bắc Kinh tăng rất nhanh, chỉ cần một căn không đến 80 mét
vuông hiện tại cũng phải hơn ba trăm ngàn, sao có thể thoải mái mà trả
lại, hơn nữa lại vừa bỏ việc. Ồn ào một trận, có điều Hạ Thần bên kia đã có chuẩn bị, luật sư và nguồn người như nhau không thiếu, đương nhiên
không để yên cho bọn họ lấy không.

Vũ Hàm Anh không hiểu chuyện
này lắm, nhưng có Hạ Thần cũng không cần lo lắng. Mặc dù mới đầu cãi đến kịch liệt, nhưng không quá nửa tháng tài sản đã lấy lại được.

Chủ nhật sau đó Hạ Thần cùng Vũ Hàm Anh trở về ngôi nhà cậu trước kia khi
bé ở cùng ba mẹ. Khu này tuy tốt nhưng đã là tòa nhà rất cũ, bị những
căn nhà hình tháp gần đó che mất, thật sự có vẻ cũ nát.

Cậu nghĩ, mình đã quên mất có bao nhiêu năm không bước vào ngôi nhà này. Từ khi
đến nhà bà nội, nơi này bị thúc và thím lấy cho thuê.

Chờ qua mấy ngày, kỳ nghỉ kết thúc, Vũ Hàm Anh lại đến trường bắt đầu đi học. Thứ
bảy còn phải theo Hạ Thần đến xem công ty, cách một hai tuần phải đến Hạ gia ăn tối vân vân vân, vô cùng bận rộn. Chỉ có điều bất kể là trường
học, công ty hay biệt thự thật to của Hạ gia, nơi nào cũng có Hạ Thần.

Vũ Hàm Anh thường nghĩ cậu rốt cuộc là có bao nhiêu may mắn, bao nhiêu
hạnh phúc. Lúc bận rộn người nọ theo bên cạnh, lúc rảnh rỗi người nọ
cùng tán gẫu.

……

Tốt nghiệp hôm đó chính là ngày mừng thọ
nội. Vũ Hàm Anh có chút chán nản, nếu không phải trong lúc vô tình lật
ra xem hộ khẩu, cậu căn bản không nhớ tới ngày sinh của nội. Trong trí
nhớ không có ai làm mừng thọ cho nội, chỉ có lúc sinh nhật con cháu, nội sẽ làm rất nhiều đồ ăn, lại nhét cho rất nhiều tiền tiêu vặt.

Buổi tối Hạ Thần đặt nhà hàng, Vũ Hàm Anh lái xe đến đón nội đi. Một chiếc ô tô nhỏ màu lam, số tự động, là loại khá rẻ, Hạ Thần tặng cậu làm quà
tốt nghiệp. Vốn nói muốn mua thứ tốt chút, nhưng Vũ Hàm Anh bảo quá lãng phí, muốn một cái rẻ rẻ là tốt rồi, chủ yếu là phải số tự động!

“Rất tốt rất tốt.” Nội ngồi trong xe, sờ sờ đệm ghế, “Rẻ cũng rất tốt. Trước kia nội nghĩ, mình cũng không được bao nhiêu năm, muốn nhìn thấy nhất
là cháu trai lái xe đến đón nội, có tiền đồ thì tốt rồi.”

Vũ Hàm Anh cười cười, “Nói xui xẻo gì vậy a nội, sắp tới rồi. Hạ Thần đặt một bàn đồ ăn, chờ chúng ta đó.”

“Được được.”

Sau khi đến nơi nội cố ý theo Vũ Hàm Anh tới bãi đỗ xe. Vũ Hàm Anh đậu xe
xong đi xuống cũng không thấy nội mở cửa xe đi ra, tưởng nội không mở
được, mở giúp, nhưng lại thấy bà ngồi phía sau rơi nước mắt.

“Sao vậy ạ…” Vũ Hàm Anh vội hỏi.

“Không có việc gì không có việc gì.” Nội xua xua tay, giữ chặt tay Vũ Hàm Anh
nhưng vẫn rơi nước mắt, nửa ngày đột nhiên hỏi cậu, có phải thật sự rất
thích ông thầy kia của cậu không.

Vũ Hàm Anh lúc ấy liền ngốc,
tuy trong nhà Hạ Thần đã biết chuyện bọn họ, nhưng Hạ Thần nói chờ cậu
tốt nghiệp rồi, thu xếp ổn thỏa sẽ nói với người nhà cậu, vậy nên mãi
vẫn chưa nói…

Ngốc nửa ngày, Vũ Hàm Anh gật đầu, “Con thích Hạ Thần. Vô cùng vô cùng… Nội, nội…” Nhất thời không biết nói thế nào.

Nội vẫn còn xua tay, tay kia vẫn còn nắm tay cậu không buông, “Không sao
không sao, nội biết, nội không phản đối, nội biết cậu ấy đối với con
cũng tốt. Chỉ là, chỉ là hỏi con nghĩ thế nào. Con nếu cũng thích, vậy
cứ thích đi… Mới đầu nội biết trong lòng cũng khó chấp nhận, vốn cho
rằng cậu ấy ép con, nhưng nhìn thấy con ở cùng cậu ấy rất vui vẻ. Chỉ là trong lòng nội khó chấp nhận a, như thế nào lại… Những ngày đó buổi tối ngủ không được, nghĩ đến lại khó chịu, nghĩ đến lại khóc. Nhưng… hiện
tại con đã tốt nghiệp, đã hai năm rồi, nội cũng nhìn ra được cái gì thật sự tốt…”

Lúc đến phòng Hạ Thần bị dọa sợ, mắt Vũ Hàm Anh cùng
nội đều đỏ đỏ. Nhưng lúc ăn không khí vẫn rất tốt, không có không thoải
mái. Nội cười cầm tay Vũ Hàm Anh nói với Hạ Thần, Vũ Hàm Anh là tâm can
của nội, phải đối xử thật tốt, nếu có một ngày đối với nó không tốt,
tuyệt đối không buông tha anh. Nói xong lời cuối lại khóc, khiến Vũ Hàm
Anh cũng khóc theo.

Đợi đến tối Vũ Hàm Anh đưa nội trở về nhà,
xuống đến lầu đã thấy Hạ Thần đứng dưới đợi cậu. Thời tiết đầu hạ vẫn
rất nóng, bên cạnh còn có hai cái cây rất to rất thô, lá um tùm, Hạ Thần đứng bên cây, từ chỗ cổng tò vò vừa lúc có thể thấy được.

Hạ Thần dường như cũng thấy cậu, vươn tay hướng cậu vẫy vẫy.

Vũ Hàm Anh nghĩ, dường như Hạ Thần mỗi lần đều đứng nơi đó đợi cậu, chỉ là trên cành cây bên cạnh lá đã mọc, chỉ là trên cành cây bên cạnh không
còn đọng tuyết…

~Toàn văn hoàn~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui