(27)
Ái Nhĩ gỡ tay Thuần Khanh đang ôm hông mình ra, khuôn mặt nhăn nhó dữ tợn vừa xoay người đối diện với hắn, liền vội treo một bộ mặt nhu hòa đến ngây thơ, ánh mắt trong veo như mặt nước mùa thu kia khẽ chớp chớp vài cái, cô nhoẻn miệng cười.
“Tất nhiên là như vậy rồi, em sẽ ở bên cạnh anh.”
Cho đến khi Hoắc thuần Khanh anh nhận lấy cái giá thật đắc bởi việc làm tàn nhẫn của chính mình, cho đến khi anh mất hết tất cả, thân bại danh liệt, đến đường lui cũng không có, tôi nhất định sẽ ở bên cạnh anh, chiếu cố anh thật tốt.
Cho đến ngày đó, đứng ở thật gần anh, nhìn anh từ trên cao ngã xuống, cho anh biết thế nào là thống khổ tột cùng.
Như thế, tôi mới đủ thỏa mãn mà rời đi!
Sắc mặt thuần Khanh hòa hoãn lại đôi chút, như được sự kiên định của Ái nhĩ làm cho an tâm, liền vội giúp Ái Nhĩ mở cổng nhà, sau đó từ ngoài cổng đứng nhìn Ái Nhĩ đi vào trong mới nhẹ nhõm mà rời đi.
Ái Nhĩ lên phòng, lúc đi ngang qua phòng của Trịnh Minh Hạo liền nhìn thấy của phòng vẫn đóng chặt, thư phòng ở góc phía Đông cũng tối om, liền biết Trịnh Minh Hạo vẫn còn bận việc công ty, chưa thể về nhà ngay lúc này.
Ái Nhĩ cẩn thận khóa cửa phòng mình, sau đó đi đến ngăn tủ, dựa vào trí nhớ mơ hồ của Trịnh Ái Nhĩ, liền lấy ra một chiếc laptop mới toanh để lên bàn.
Cô ngồi xuống, nhanh tay khởi động máy, tiếp theo là đăng nhập mạng.
Bàn tay Ái Nhĩ bấm nhanh thoăn thoắt, kết quả trong tích tắc được tra ra, mà đầu đề của những phần kết quả này đều liên quan đến hai công ty, một là Tinh Hải, hai là Triệu Thượng.
Khi còn sống ở trong căn nhà kia, Ái Nhĩ nghe được rất nhiều việc Thuần Khanh nói đều có liên quan đến Triệu Thượng.
Lúc trước Ái Nhĩ mơ mơ hồ không rõ, nhưng bây giờ cũng biết được mình đã nghe được những chuyện tài trời này là như thế nào.
Ái Nhĩ từ lúc nhớ ra hết thảy sự việc liên quan đến Hoắc Thuần Khanh, cộng thêm một số tin tức ít ỏi mà mình vừa thu thập được, liên rơi vào trầm ngâm suy nghĩ.
Cô tiếp tục tra thêm một lúc nữa, khi nhìn thấy bản số liệu của Tinh Hải, kể cả những biểu đồ chằng chịt dấu xanh đỏ kia liền thoáng giật mình.
Thật kì lạ là những phần tài liệu dài loằng ngoằng này, cô đều có thể xem hiểu mà không hề cảm thấy khó khăn một chút nào.
Trong tiềm thức, Ái Nhĩ giống như đã làm những việc này vô cùng thuần thục, từ đọc tài liệu, cho đến nhận định cùng xử lý chúng, hoàn toàn không có trở ngại.
Ái Nhĩ khẽ híp mắt lại, suy đoán rằng rất có thể trước năm 17 tuổi, cô đã từng làm công việc liên quan đến những thứ này, sau đó trong đâu liền hiện lên một loạt tin tức viết về Tinh Hải cùng tài liệu ít đến thảm thương liên quan đến Triệu Thượng, các manh mối thu thập được liền chấp nối lại với nhau.
Cô nhíu mày suy nghĩ, cô gắng phân tích đánh giá thật cặn kẽ, chắc chắn là mình chưa từng bỏ sót chi tiết nào, trong đầu liền hiện ra một chuối thanh âm kì lạ trong qua khứ.
“Mấy hôm nay bọn hải quan kiểm soát thật chặt, cả hàng của tôi cứ trì trệ ở bên ngoài cảng mãi.”
“Cứ đợi như vậy cũng không phải là cách, nếu lỡ bị bọn tuần tra trên biển kiểm ra, thì lô hàng kia coi như xong.”
“Không thể nào cứ nằm chờ chết như vậy, lô hàng lần này có giá trị rất cao, bằng mọi giá phải đưa chúng vào bờ an toàn.”
Lúc đó Ái Nhĩ dán mặt vào của phòng của Thuần Khanh, xuyên qua khe hở nhỏ nhoi, cô liền thấy khuôn mặt của người đang trò chuyện cùng hắn.
Là thủ trưởng địa phương Kim Bá Lưu, người hay xuất hiện trên thời sự địa phương vào cuối tuần.
Ánh mắt Ái Nhĩ lóe qua một tia sáng, cô nở nụ cười, tựa hồ như tất cả manh mối đã đi đúng về một hướng.
Nếu cô đoán không lầm, Tinh Hải là nơi rửa tiền hợp pháp cho Triệu Thượng, còn Hoắc Thuần Khanh cùng Kim Bá Lưu, họ là đang hợp tác cùng nhau buôn bán hàng cấm!
Hóa ra hết thảy thành công cùng địa vị rộng lớn khắp thành phố Z của Hoắc Thuần Khanh, chính là được xây nên từ những đồng tiền dơ bẩn này.
Ái Nhĩ suy nghĩ một lúc liền phì cười, cô đóng máy, lưng tựa vào thành giường, hận ý trong đáy mắt tuôn ra, bắt đầu vạch ra một bản kế hoạch tỉ mỉ dành riêng cho Hoắc Thuần Khanh.
Nếu bí mật của hắn ngay từ đầu đã rơi vào tay cô, thì trò chơi này, cô không thể nào phụ lòng hắn mà thua được rồi.
Nhưng dù gì thì thời gian vẫn còn dài, cứ như thế đùa giỡn hắn như vậy, đó cũng không không phải là chủ ý quá tồi!
[……]
Phòng khám khoa chỉnh hình, bệnh viện tư nhân Lưu Phong.
Vị bác sĩ trẻ tuổi ngồi đối diện với Tần Dụ, lật mở bện án trên tay, giọng nói thoáng qua chút sửng sốt.
“Cậu nói gì, không muốn điều trị nữa?”
Tàn dụ ngã lưng về phía thành xe lăn, ánh mắt dừng lại nơi đôi chân gần như không còn cảm giác của mình, sau đó nhanh chóng dời đi, lơ đễnh nói.
“Không hứng thú nữa!”
Vị bác sĩ trẻ tuổi kia tháo kính chống ánh xạ xuống bàn, trông giống như vô cùng tức giận, đi đến bên cạnh Tần Dụ, hỏi y.
“Tại sao?”
Tần Dụ giống như đang lười quan tâm, chỉ hướng ánh mắt về phía của phòng, nhìn những ngọn cây xác xơ lá kia, mà vị bác sĩ nọ cũng vô cùng kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của y, cả hai im lặng trong giằng co, mãi đến một lúc lâu sau, Tần Dụ khẽ thở dài, trầm mặc nói.
“Lưu Vũ, tôi không muốn làm phẫu thuật, không muốn chịu đau đớn nữa.”
“Tại sao? Không phải lần chữa trước còn rất tốt hay sao? Một tháng trước anh đã có thể lấy lại khả năng đi lại, chỉ còn một đợt phẫu thuật này nữa thôi, anh có thể hoàn toàn trở lại giống như người bình thường.
Tại sao anh lại có thể bỏ mặc bản thân ngay trong thời kì chữa trị quan trọng như vậy, việc làm này của anh không hề giống với Tần Dụ mà tôi quen biết.
”
Tần Dụ lắc đầu, tự giễu bảo.
“Không còn ý nghĩa nữa, có chữa hay không cũng đã không quan trọng.”
Lưu Vũ bị thái độ thản nhiên của Tần Dụ chọc cho tức giận, anh liền nghiêng người, tay xách cổ áo y lên, quát lớn.
“Sao lại không có ý nghĩa, anh quên những gì anh đã nói với tôi rồi sao? Không phải anh muốn mau chóng bình phục để tìm Tiểu Ái của anh sao? Anh còn nói cả cuộc đời này chỉ yêu mình cô ấy, chỉ muốn cưới cô ấy, cho nên anh không thể trở thành một tên tàn phế, trở thành một gánh nặng của cô ấy, anh nói muốn che chở cho cô ấy suốt đời, thế vì sao anh lại muốn buông xuôi, anh rốt cuộc là vì cái gì mà chán nản đến mức không muốn tiếp tục cố gắng nữa?”
Mắt Tần Dụ tối lại, khẽ đáp.
“Lưu Vũ, tôi đã tìm được cô ấy rồi, tôi đã tìm được Tiểu Ái của tôi rồi.”
Lưu Vũ kinh ngạc, bàn tay nắm lấy cổ áo của anh liền buông xuống, sau đó liền hỏi tiếp.
“Vậy tại sao anh còn…?”
Còn không muốn chữa trị, vì sao vẫn muốn buông bỏ?
Chỉ nghe giọng nói người bên cạnh khẽ trầm xuống, nghe như nỗi bất lực xót xa, lại giống như đang chìm sâu vào sự thống khổ vô hạn.
Như đang cố cười, lại hệt như đang khóc nức nở thành từng tiếng.
“Nhưng tôi…đã đến trễ một bước, cô ấy chết rồi!”
________________
Like + cmt để tuôi có động lực ra chap mới hen.