(33)
Ái Nhĩ thoáng giật mình, cô xoay người lại đối diện với Trịnh Minh Hạo, trong đáy mắt lóe qua một tia khó hiểu.
“Anh, anh nói gì thế?”
Trịnh Minh Hạo nheo mắt, quan sát thật rõ nhất cử nhất động của cô, nhưng anh lại nhận ra một điều rằng, mình không tài nào nhìn thấu được con người này.
Ẩn đằng sau vẻ mặt khó hiểu cùng nghi hoặc đó chứa những thứ gì, Trịnh Minh Hạo anh không thể nào đoán được.
Ái Nhĩ là mất trí nhớ thật sự, hay là vì nguyên nhân khác mà trở nên thay đổi? Đến tận bây giờ, anh cũng đã không tìm được một chút cảm giác quen thuộc nào từ trên người cô ấy.
Giống như người anh yêu, người từng là của anh, đã vĩnh viễn biến mất ngay trong cái ngày cô ấy chạy đi tìm một người tên là Thuần Khanh.
Niềm hạnh phúc trong quá khứ cứ như thế vội tan biến, không còn để lại một chút dấu vết nào.
Người ở trước mặt anh, vẫn là Trịnh Ái Nhĩ với hình dáng hệt như trong trí nhớ, thế nhưng cũng thật quá đổi xa lạ.
Trịnh Minh Hạo mấp máy môi, muốn nói rồi lại thôi, tay nắm vô lăng siết chặt hơn một chút, khẽ cười.
“Không có gì, có lẽ anh hơi nghĩ nhiều rồi.”
Ái Nhĩ thấy Trịnh Minh Hạo không muốn nói tiếp liền nhún vai, bĩu môi ngả đầu vào ghế dựa.
Trịnh Minh Hạo đương nhiên là thấy thái độ thờ ơ mà không phải là lo lắng hay sợ hãi của cô, dường như có cảm giác là do mình suy nghĩ quá sâu rồi, Ái Nhĩ cũng chỉ vì mất trí nhớ nên thay đổi tính nết một chút thôi, không thể nào có việc giả danh như trong tưởng tượng của anh được.
Cô ấy, vẫn là Trịnh Ái Nhĩ, sẽ không thay đổi.
Trịnh Minh Hạo yên lặng lái xe, khi đến đoạn đường dừng chờ đèn đỏ, anh vội nghiêng người, thấy Ái Nhĩ vừa ngủ vừa rụt cổ lại vì lạnh, bèn vội mang áo khoát của mình đắp cho cô.
Ái Nhĩ khẽ nhúc nhích, vùi mặt thật sâu vào chiếc áo của anh ngủ ngon lành.
Trịnh Minh Hạo thấy thế liền cười khẽ, cảm thấy bộ dáng của Ái Nhĩ lúc này quả thực vô cùng đáng yêu, vì thế mà suy nghĩ kì lạ mà anh vừa mới để ý đến liền bị một hành động ngây thơ này đập tan.
Trịnh Minh Hạo nhìn thấy đèn chuyển sang xanh, bàn tay xoa đầu cô liền vội rút về, tiếp tục một đường lái xe về nhà.
Ái Nhĩ hé một bên mắt nhìn Trịnh Minh Hạo đang tập trung lái xe, vẻ mặt lo lắng thoáng buông lỏng, cô thở phào trong lòng, tự nhắc mình phải cẩn thận hơn một chút, đồng thời nói với lòng rằng việc thuê người theo dõi Hoắc Thuần Khanh không được phép để lộ cho Trịnh Minh Hạo biết.
[……]
Xe dừng lại ngay trước cổng, Trịnh Minh Hạo vừa mở cửa xuống xe, liền nhìn thấy Hoắc Thuần Khanh ôm một bó hoa bách hợp đứng chéo chân phía đối diện.
Hoắc Thuần Khanh nhàm chán tựa lưng vào tường, vừa nhìn thấy xe của Trịnh Minh Hạo liền hào hứng đứng thẳng người lên, một bộ dáng vui vẻ ra mặt.
“Chào anh, tôi muốn gặp Ái Nhĩ.”
Hoắc Thuần Khanh đi đến trước mặt Trịnh Minh Hạo, vừa muốn vòng qua mở cửa xe cho Ái Nhĩ, liền bị anh ngăn lại.
“Ái Nhĩ đang ngủ, đừng làm phiền cô ấy.”
Trịnh Minh Hạo không đợi Hoắc Thuần Khanh phản ứng lại liền đi trước một bước, anh mở cửa xe, cúi người bế Ái Nhĩ lên, Ái Nhĩ trong lúc mơ màng đã nhìn thấy Hoắc Thuần Khanh, hận ý trong nháy mắt tuôn ra không ngừng, cô giả vờ ngủ mơ, hai cánh tay trắng noãn liền vòng quanh cổ Trịnh Minh Hạo, trong ánh mắt ghen tức của Hoắc Thuần Khanh, Ái Nhĩ gục đầu vào hõm vai của anh, chiếc áo khoác đắp trên người vô tình che đi nụ cười giễu cợt của Ái Nhĩ.
Hoắc Thuần Khanh, anh là đang ghen tỵ sao? Chẳng phải tôi lúc trước là thứ anh quơ tay một cái là đến, phẩy tay một cái là liền đi cơ mà? Thế bây giờ anh lại giả vờ trân trọng cho ai xem?
Ái Nhĩ khép mi mắt lại, không cần nhìn cũng biết Hoắc Thuần Khanh đang cau mày khó chịu.
Con người hắn ta vĩnh viễn là như thế, mất đi mới biết trân trọng, lỡ lầm mới biết hối hận là như thế nào, còn luôn luôn muốn chiếm đoạt mọi thứ đã nhắm đến bằng cách thức cực đoan nhất.
Nếu không đạt được, hắn sẽ cứ thế tàn nhẫn huỷ hoại.
Ái Nhĩ siết lấy lớp vải mịn trên áo, khẽ cự quậy, như muốn Trịnh Minh Hạo nhanh chóng đem cô vào trong càng nhanh càng tốt.
Nếu cứ để cô đối diện với Hoắc Thuần Khanh như thế này, có thể cô sẽ nhảy xuống bóp chết hắn ta ngay lập tức mất thôi.
“Hoắc Tổng, cậu có thể về nhà được rồi, chỗ chúng tôi không dám phiền cậu ghé đến.”
Hoắc Thuần Khanh nhìn tư thế thân mật của hai người, bên môi dâng lên mùi vị chua chát khó chịu, hắn nhếch môi, cười một tiếng, ra vẻ sảng khoái đáp ứng.
“Thôi được rồi, tôi sẽ về.
Nhưng lúc Ái Nhĩ thức giấc, tôi nhất định quay trở lại.”
Hoắc Thuần Khanh đi đến gần Ái Nhĩ, khẽ đặt bó hoa lên cánh tay của cô, thanh âm kìm nén tránh cho người nọ thức giấc.
“Tặng em.”
Trịnh Minh Hạo nhìn Hoắc Thuần Khanh tao nhã rời đi, hàng mày nhíu chặt mới khẽ giãn ra, nhìn thấy người trong ngực vươn tay, liền mỉm cười, nỉ non vài tiếng.
“Ngủ đi, anh đưa em vào nhà.”
Ái Nhĩ vẫn nhắm chặt mắt, nhưng khi Trịnh Minh Hạo vừa sải bước, cô liền nhúc nhích cánh tay, bó hoa của Hoắc Thuần Khanh lập tức trượt khỏi người cô, rơi phịch xuống đất.
Mà Trịnh Minh Hạo vì tình huống này có chút bất ngờ, chân vẫn như cũ theo quán tính đi về phía trước, bó hoa bách hợp trắng cứ thế bị giẫm dưới gót giày da bóng loáng, trở thành một thứ phế phẩm giập nát, không ai thèm đoái hoài đến.
“Sao vậy?”
Ái Nhĩ mở đôi mắt nhập nhèm nước của mình, ngơ ngác hỏi.
“Không, không có gì…”
Trịnh Minh Hạo vuốt ve tóc cô, lại nhớ đến việc nào đó, buột miệng hỏi.
“Hai tuần nữa có một buổi tiệc khánh thành chi nhánh mới của Hoa Thần ở thành phố A, nếu bay đến đó thì mất khoảng hai ngày anh mới có thể về, mà anh thì không yên tâm khi để em ở đây một mình, cho nên tuần sau em có thể cùng anh đi đến đó được không ?”
______
Anh Trịnh à, anh tránh vỏ dưa cũng sẽ gặp vỏ dừa thôi, anh đem Ái Nhĩ xa khỏi tầm tay Hoắc Thuần Khanh chính là đem cô ấy lại gần hơn với Tần Dụ ấy =)))