(34)
Ái Nhĩ nhìn khuôn mặt lộ rõ vẻ chờ mong của Trịnh Minh Hạo, trong lòng trăn trở suy nghĩ.
Cô không muốn ở bên cạnh con người này quá gần, cũng không muốn đối mặt với anh quá lâu, bởi ánh mắt chứa đầy dung túng cùng yêu thương kia từ anh, chúng khiến cô cảm thấy vô cùng khó xử và ái náy.
Cô không thể đáp trả lại phần tình cảm sâu đậm từ người đàn ông này, cho dù là vì bất cứ lí do gì, tâm hồn cô cũng không thể rung động khi đứng trước Trịnh Minh Hạo..
Tình cảm, chính là sự tự nguyện xuất phát từ hai phía, không phải vì anh ta có ơn với cô, cô liền như thế dùng cách thức này đáp ứng phần tình cảm kia.
Việc làm như vậy, không hề công bằng cho anh, và cho cả cô nữa.
“Em không muốn đi với anh? Em muốn ở nhà cùng cái tên Hoắc Thuần Khanh kia hay sao?”
Trịnh Minh Hạo không thể nghe được câu trả lời mình mong muốn, ánh mắt thoáng qua tia mất mác, giọng nói cũng trở nên lạnh lẽo.
Ái Nhĩ nhận thấy thái độ của Trịnh Minh Hạo, vẫn một mực im lặng suy nghĩ, nghe được tiếng thở dài trên đỉnh đầu, cô vội khép mắt lại.
Trịnh Minh Hạo mím môi, đáy lòng chất chứa quá nhiều nỗi thất vọng liền trở nên nặng trịch, chúng ra sức chèn ép từng thớ thịt trên cơ thể, khiến mỗi cử động của anh trở nên cứng ngắc như đeo chì.
Ái Nhĩ không muốn đi cùng anh, cô ấy chỉ muốn ở cạnh tên Hoắc Thuần Khanh kia, chỉ cần nghĩ đến đấy, Trịnh Minh Hạo lại căm ghét Thuần Khanh nhiều hơn một chút, cả thêm một chút không cam lòng.
Trịnh Minh Hạo nhẹ nhàng mở của phòng, sau đó liền đi đến phía giường, cẩn trọng đặt Ái Nhĩ xuống.
Anh thả tay đang quấn cổ mình của Ái Nhĩ nhét ngay vào chăn, vừa xoay lưng, bàn tay đã bị Ái Nhĩ nắm chặt.
Cô núp trong chăn, chỉ lộ ra một con ngươi đen bóng, khe khẽ trả lời.
“Anh, em đi cùng anh.”
Nội tâm Trịnh Minh Hạo vì một câu nói kia liền biến từ mùa đông sang mùa xuân ngay tức khắc, anh mỉm cười sung sướng, thanh âm trong giọng nói vì thế kéo cao hơn.
“Được, vậy cứ quyết định như thế.
Em hiện tại có đói bụng không, để anh đi xuống nhà nhờ người hâm lại cơm.”
Ái Nhĩ lắc lắc đầu, khẽ đáp.
“Không cần đâu, em chỉ muốn ngủ một chút, anh có đói thì ăn trước đi.”
“Vậy em nghỉ ngơi cho khỏe, một lát nữa anh sẽ gọi em xuống ăn cơm tối.”
Trịnh Minh Hạo đắp lại chăn cho cô, ngón tay khẽ điểm lên sóng mũi thẳng tắp xinh đẹp kia, vui vẻ đóng cửa rời đi.
Ái Nhĩ giả vờ nhắm mắt ngủ, vừa nghe được bước chân của Trịnh Minh Hạo xa dần, ngay từ trong chăn bật ngồi dậy.
“Hoa Thần, Hoa Thần sao?”
Ái Nhĩ xoa đầu mình, vội lầm bầm vài tiếng.
Cô ngồi ngây ngốc một lúc, liền dứt khoát xuống giường, lấy chiếc laptop từ trong tủ ra, tìm kiếm tư liệu liên quan đến Hoa Thần.
Con chuột màu trắng nho nhỏ tìm giữa hàng nghìn dòng chữ khác nhau, sau đó dừng lại ở đúng một cái tên – Tần Dụ.
Ái Nhĩ khẽ mỉm cười, từ lúc Tần Dụ nói ra tên của y, Ái Nhĩ cũng đã lờ mờ cảm giác được người này có lai lịch không tầm thường, cho đến khi Trịnh Minh Hạo nhắc đến buổi tiệc cùng với cái tên Hoa Thần kia, trí nhớ trong đại não liền hiện lên rõ ràng, ngày hôm qua, khi cô nhàm chán xem tạp chí, thì đầu đề của quyển tạp chí kia, chính là viết về tập đoàn Hoa Thần cùng người mới nhậm chức chủ tịch – Tần Dụ.
Ái Nhĩ đóng laptop lại, hiểu biết của cô về Tần Dụ sau lần tra này cũng trở nên có chút rõ ràng, cô tựa lưng vào thành giường, xoa đi đôi mắt hơi đỏ của mình, suy tính trong lòng dần dần đổ về theo một hướng.
Tính đến hiện tại, người có thể khống chế Hoắc Thuần Khanh, người có đủ năng lực, và cả người có khả năng hợp tác với cô, cũng chỉ có một mình Tần Dụ.
Không chỉ vì năng lực cùng quyền lực của y, mà là trên con người thoạt nhìn lãnh cảm với mọi thứ kia của y, trai tim cô lại tìm được cảm giác gần gũi đến khó tả.
Giống như Tần Dụ có thể giúp được cô, nhưng sẽ vĩnh viễn không thể hại cô.
Ái Nhĩ lắc lắc đầu, vội dẹp mấy ý nghĩ điên rồ kia, tự giận bản thân mình vô dụng, nhưng rồi cô lại trằn trọc suy nghĩ một lúc, rồi tiếp tục thở dài, nắm tay để trên đùi hơi siết lại, uất ức cùng không cam lòng hóa thành một cỗ sức mạnh đặt trên người, thôi thúc cô dũng cảm tiến về phía trước.
Cô nhất định phải kiên trì đến cùng, cả người mà cô hận thấu xương thấu tủy còn đang sống an nhàn, cô làm sao có thể giữa chừng buông xuôi cho được.
Thế nên là, cho dù bằng cách gì, vở kịch này bắc cô làm quân tử hay tiểu nhân, thì cô nhất định cũng phải hạ bệ được bọn họ xuống cho bằng được, cho dù phải trả một cái giá thật đắt, cô phải khiến cho những kẻ máu lạnh kia bị giẫm đạp giày xéo dưới chân mình.
“Tần Dụ, Tần Dụ…”
Con người này, có thể nhận lời giúp đỡ cô hay không? Cô có thể tin tưởng mà đưa cho y những thông tin cơ mật kia được hay không?
[………………]
Hai tuần sau thành phố A, đại sảnh chi nhánh Hoa Thần A.
Trịnh Minh Hạo dắt tay Ái Nhĩ đi vào trong, cô ngước nhìn xung quanh, hơn phân nửa trong số những người đang nâng rượu cười nói đều là những vị có máu mặt tại nơi này.
Có người từng xuất hiện trên TV, có người hôm trước còn lên ảnh tạp chí, lại có những người đang vướng phải một số scandal đời tư trên Internet.
Dù là như thế nào thì họ đều có một điểm chung đó là nhiều tiền, sức ảnh lại hưởng lớn, tuy nhiên nếu đem so ra với Tần Dụ, thì những thứ liệt kê ở phía trên cũng chẳng là gì cả.
“Ái Nhĩ, Ái Nhĩ..”
Trịnh Minh Hạo nhìn thấy Ái Nhĩ thất thần, nhìn không được liền lay cánh tay của cô.
Ái Nhĩ giật mình, vội đưa tầm mắt đến bên người Trịnh Minh Hạo, khẽ nói.
“Anh.”
Trịnh Minh Hạo nhìn thấy bộ dáng không quen đám đông của cô, hơi thở dài, thuận tay lấy một ly rượu vang trên bàn, sau đó chỉ về một hướng có bánh ngọt, nói.
“Nếu em thấy không thích đi với anh, vậy thì đến đó ăn một chút bánh ngọt đi, một lúc nữa anh sẽ quay lại.”
Ái Nhĩ không muốn đi đến gặp những người xa lạ kia, một phần là vì cô có thể nhìn thấu thái độ giả lả xảo trá của gian thương như bọn họ, vì thế liền lười muốn cười nói diễn trò, làm những việc giả dối kia, một phần nữa là Tần Dụ bây giờ vẫn chưa đến đây, mà người cô cần gặp ngày hôm nay, lại chính là y.
“Được, vậy em qua đó đợi anh.”
Trịnh Minh Hạo khẽ nhấp ly rượu trên môi, gật đầu với cô, anh đứng nhìn Ái Nhĩ đi đến bên bàn bên kia, rồi tao nhã ngồi xuống ăn bánh một lúc mới yên tâm quay người rời đi, nụ cười chân thanh liền được thay thế bằng một nụ cười máy móc chuẩn xả giao.
Trịnh Minh Hạo biết cái vòng lẩn quẩn của thương trường, nếu lúc trước anh đã nhận sự giúp đỡ của bọn họ để cứu lấy Thiểm Diệu, thì bây giờ, ít nhất anh cũng phải cho bọn người kia thấy thành ý của mình, nụ cười vui vẻ nhất định phải có, dù là giả dối, cũng không được phép thiếu.
Ái Nhĩ ăn xong một cái bánh dâu, liền vội quay đầu nhìn, trong đám đông đang rôm rả trò chuyện kia, bóng dáng của Tần Dụ vẫn chưa một lần xuất hiện.
Ái Nhĩ cảm thấy nơi này áp bức khó chịu,liền lặng lẽ thoát khỏi tầm nhìn của Trịnh Minh Hạo, đi vòng ra phía sau đại sảnh.
Màn đêm đặc mịn như nhung, ánh sao lấp lánh điểm xuyết trên nền trời bao la vô tận, mà trăng hôm nay lại sáng và tròn hơn bao giờ hết.
Ái Nhĩ mãi lo ngẩng đầu nhìn trăng trên cao, vừa lùi bước liền đụng phải một người.
Ái Nhĩ hốt hoảng đỡ cô gái kia lên, tiếng xin lỗi muốn thốt ra, đến giữa chừng lại im bặt.
“Là cô!”
P/s : Lâu quá không thấy Thẩm cô nương rồi, cho nên chương sau Ái Nhĩ PK với Thẩm cô nương nè =)))
Like cho tui nheeee.