(35)
Ái Nhĩ nhìn Thẩm Dạ đang muốn đứng lên, bàn tay muốn đỡ cô ta liền vội rút về, Thẩm Dạ lập tức ngã xuống nền đất lạnh lẽo một lần nữa.
“Là tôi thì sao? Sự xuất hiện của tôi, làm cho cô bất ngờ ư ?”
Giọng nói Ái Nhĩ thoát ra không có độ ấm, cô tựa lưng vào tường, khoanh tay trơ mắt nhìn Thẩm Dạ lần nữa chật vật đứng lên, bên môi treo một nụ cười giễu cợt.
Thẩm Dạ xoa xoa cánh tay đau rát của mình, chỉnh lại váy áo một lần, lúc ngước mắt đối diện với Ái Nhĩ, đôi mắt đã trở nên đỏ quạch vì căm phẫn, lời nói trở nên bén nhọn chói tai.
“Một kẻ điên loạn như cô mà cũng có tư cách bước vào nơi sang trọng như thế này sao? Mau cút khỏi đây trước khi tôi bảo người tống cô ra đấy.
”
Ái Nhĩ không hề tức giận, ngược lại nụ cười bên môi càng lúc càng đậm, hỏi lại.
“Cô lấy gì để nói tư cách hay không tư cách với tôi, tôi không xứng, vậy cô thì xứng sao?”
Ái Nhĩ bước đến gần Thẩm Dạ, ngón tay thanh mảnh vuốt qua vành mắt cô ta, nụ cười rực rỡ nhưng ẩn chứa sự sắc bén khó lòng chống trả, Thẩm Dạ không cam lòng yếu thế, cô ta hất tay Ái Nhĩ ra, cánh tay còn lại giơ lên cao, muốn một đường đánh xuống y hệt như những gì cô ta đã làm trong quá khứ, chỉ tiếc lần này tay của Ái Nhĩ đã nhanh chóng bắt lại được.
“Lại dùng cái chiêu này, cô cứ gặp tôi là muốn động tay động chân, cô không còn cách thức nào đối phó người khác nữa sao? Nhàm chán thật đấy!”
Ái Nhĩ thong dong bóp lấy cổ tay Thẩm Dạ, sau đó bẻ quặp ra phía sau, cô ta liền thét lên một tiếng thật lớn, nhưng tiếng nhạc trong đại sảnh đã lấn áp toàn bộ thanh âm gào thét kia, không một ai có thể nghe thấy, cũng không một ai có thể đến để giúp đỡ Thẩm Dạ.
Ái Nhĩ đẩy Thẩm Dạ đang co rúm vào tường, ngón tay út sờ vào dấu vết lờ mờ trên cổ cô ta, trầm giọng.
“Cô muốn bắt nạt tôi, vậy thì phải xem bản lĩnh của cô rồi, đừng có ở đó nói suông, có giỏi thì bây giờ giơ tay tát tôi một cái nữa xem nào.
”
Ái Nhĩ ấn ngón tay xuống vết thương kia, dây thần kinh bên dưới liền thịch một cái, sau đó đập loạn liên hồi.
Thẩm Dạ run rẩy nhìn khuôn mặt khát máu của Ái Nhĩ, cảm giác nhoi nhói trên vết thương kia khiến cô ta ngay lập tức nhớ đến sự điên cuồng của Ái Nhĩ ngày đó.
“Tôi, tôi…”
Thẩm Dạ sao có thể quên được, người này không phải là Triệu Ái Nhĩ mà Thẩm Dạ có thể bắt nạt, cô ta là một kẻ điên loạn, là người chỉ cần nổi giận lên một chút liền có thể giết chết Thẩm Dạ cô một cách dễ dàng, cánh tay nhuốm đầy máu tươi, nụ cười như quỷ dữ, cả vết cắt đau đớn trên cổ, tất cả đều là những minh chứng rõ ràng nhất.
Cô ta không thể chọc giận người này!
Thế mà hôm nay Thẩm Dạ cô lại có thể quên mất, sao cô ta có thể đãng trí đến như vậy!
Thẩm Dạ như bị rút hết sức lực phản kháng, cô ta vô lực trượt dài người xuống, hoảng loạn né tránh ánh mắt như ghim vào người của Ái Nhĩ, lắp bắp xin lỗi.
“Tôi! tôi xin lỗi cô, tôi biết sai rồi, sau này…sau này sẽ không…”
Ái Nhĩ nhìn bộ dạng kinh hãi của Thẩm Dạ, bật cười, cô tin Thẩm Dạ biết sai mới là chuyện hoang đường! Một kẻ lòng dạ rắn rết như Thẩm Dạ, cô còn có thể tin tưởng được hay sao?
Ái Nhĩ vờ buông tay đứng lên, khi cô vừa xoay lưng, Thẩm Dạ liền ngay lập tức nhào đến, khuôn mặt vặn vẹo chất chứa nỗi căm phẫn đầy ấp, nhưng tay Thẩm Dạ chưa kịp chụp lấy vai Ái Nhĩ, Ái Nhĩ liền quay lại, một tay túm lấy cổ Thẩm Dạ lôi đi.
“Ư, ư…”
Thẩm dạ bị bóp chặt cổ, hơi thở dồn dập, khoang ngực thiếu khí trở nên đau rát đến khó chịu.
Cô ta quơ tay, ra sức giãy giụa khỏi Ái Nhĩ, nhưng bàn tay Ái Nhĩ như gọng kìm, bóp lấy cổ Thẩm Dạ chặt đến nổi gân xanh trên tay gồ lên dưới lớp da trắng mịn.
Ái Nhĩ lôi Thẩm Dạ đến ngay hồ nước, nhìn mặt mày cô ta tím tái vì thiếu khí, càng không cảm thấy đáng cảm thông một chút nào, cứ như thế liền thẳng tay đẩy ngã Thẩm Dạ xuống.
Bùm!
Thẩm Dạ thoát khỏi vòng vây của Ái Nhĩ, khoang mũi vừa mới được khai thông liền bị nước lạnh ập vào, ngay tức khắc Thẩm Dạ vừa lặn ngụp trong hồ nước sâu, vừa ho sặc sụa không ngừng.
“Khụ khụ…”
Thẩm dạ cảm thấy đầu óc quay cuồng, nước hồ chảy qua mũi miệng lại trở thành từng cây kim nhỏ đâm liên tục vào lòng ngực, đau đớn không thể nào tả xiết.
Thẩm Dạ run cả tay, vừa ôm ngực ran rát, vừa cố gắng bơi từ giữa hồ đến thành hồ, còn chưa thể leo lên, Ái Nhĩ đã nhanh chân đi vòng đến, thanh âm khàn khàn bay trong gió.
“Thấy thế nào, cảm giác tốt chứ ? Cô có thấy, cảnh tượng này có chút…quen thuộc không ?”
“Cô…cô…sao cô ?”
Thẩm Dạ vừa nghe nói đến, cánh tay bám vào thành hồ run lên, cô ta kinh hãi ngã xuống hồ nước lần nữa, trong màn nước màu xanh lam, mái tóc đen che đi khuôn mặt trắng bệch của Thẩm Dạ, nhưng lại không thể làm cho đáy lòng đang rối loạn của cô ta bình thản được.
Hai năm trước, Thẩm Dạ cũng từng giữa mùa đông lạnh lẽo như thế này ấn Triệu Ái Nhĩ xuống hồ nước lạnh băng, nhìn cô giãy giụa yếu ớt, sau đó từ từ chìm xuống mặt hồ, liền thỏa mãn cười hả hê một lúc.
Đến khi mặt hồ trở nên tính lặng, Thẩm Dạ mới phất tay cho người mang Ái Nhĩ đã bị lạnh đến cứng đờ lên khỏi bờ.
Nhưng đây là chuyện của Thẩm Dạ cùng Triệu Ái Nhĩ, cô ta là ai lại có thể biết được việc này? Cô ta là ai ? Cô ta rốt cuộc là ai chứ?
Việc này quả thực quá đáng sợ, quá đáng sợ rồi !
Ái Nhĩ đứng bên thành hồ, chăm chú đưa mắt nhìn Thẩm Dạ lặn ngụp trong nước, khẽ xoa xoa ngón cái của mình, ý cười trong mắt cũng vội tắt.
Chưa đủ, những thứ này vẫn chưa là gì cả, mọi thứ…cũng chỉ là mới bắt đầu thôi.
Ái Nhĩ vừa quay lưng lại, Tần Dụ đã từ trong bóng đêm dài dẵng bước ra, y dùng ánh mắt kinh ngạc cùng giọng nói thoáng mang theo ý cười, nghe giống như đang tán thưởng.
“Cô…thật sự khiến tôi mở rộng tầm mắt!”
Y thật sự không nghĩ đến, một con thỏ nhỏ mềm mại như thế này lại cũng có lúc biết cắn người!