(36).
Ái Nhĩ nhìn thấy khuôn mặt của Tần Dụ thấp thoáng dưới bóng đêm dày đặc, trong lòng chấn động một chút.
Người đàn ông này, dù đi ngược lại với ánh sáng, dù quấn lấy màn đêm tĩnh lặng, ngay cả khi chân không thể đứng lên nữa, vẫn anh tuấn bức người đến như vậy.
Không mang theo ấm áp, nhưng lại khiến người ta dễ dàng si mê, dễ dàng sa vào như thiêu thân bay trước lửa lớn.
Ái Nhĩ đi đến bên cạnh Tần Dụ, mấp máy môi vài lần, rốt cuộc lời nói cũng nhẹ nhàng thốt ra.
“Tần Dụ, anh…”
Ái Nhĩ vừa thấy Tần Dụ ngẩng mặt lên nhìn mình, tim thịch một tiếng, ngay cả câu nói phía sau cũng quên mất, chỉ chăm chú theo dõi nhất cử nhất động của y.
“Đứng ở đây lâu rồi, cũng nhờ vậy tôi có thể nhìn được một mặt hoàn toàn khác của cô.
Cô khiến tôi bất ngờ thật đấy, Trịnh Ái Nhĩ!”
Tần Dụ đưa mắt về phía trước, Ái Nhĩ đi theo hướng của y liền thấy Thẩm Dạ nửa sống nửa chết được nhân viên tại chi nhánh đem lên, cô ta bị mất ý thức, hai mắt nhắm nghiền, cơ thể vẫn chưa ngừng run rẩy, khuôn mặt tái nhợt cùng đầu tóc rối loạn, một bộ dáng chật vật bất kham.
Ái Nhĩ mím môi, muốn dò xét ánh mắt thật giả của Tần Dụ, lại bị y phát hiện ra, Tần Dụ khẽ cười, nói.
“Đừng nhìn tôi bằng loại ánh mắt đó, tôi bất ngờ là thật, tán thưởng với cô…cũng là thật.”
Tần Dụ xoay bánh xe, đổi hướng đi vào đại sảnh, Ái Nhĩ cũng vội đi theo, đoạn đường không ngắn không dài, nhưng hai người vẫn giữ nguyên động thái trầm mặc, cho đến khi qua một khúc ngoặt, Ái Nhĩ nghe được tiếng nói rất khẽ của Tần Dụ, hòa với âm thanh của giai điệu bài hát đang phát, mơ hồ, mông lung.
“Dù gì loại người như cô ta, chết một trăm lần cũng không hết tội.”
Ái Nhĩ vừa nghe lời nói kia, liền giật mình sửng sốt, vốn muốn hỏi ý của câu nói kia là gì, chợt trên tay Tần Dụ xuất hiện hai ly rượu vang màu đỏ sẫm.
Tần Dụ đặt ly rượu vào tay cô, tay còn lại tao nhã nâng vành ly lên, khẽ nhấp một ngụm.
Chất lỏng sánh đặc như máu tươi uốn lượn trong chiếc ly thủy tinh trong suốt kia, sau đó trượt vào môi, rồi tràn vào khoang miệng của y.
Tao nhã, điêu luyện…
Ái Nhĩ ngây ngốc nhìn Tần Dụ thưởng thức ly rượu trên tay, y nghiêng đầu, hai đôi mắt mang theo sắc bén khẽ híp lại, khiến Ái Nhĩ có lỗi giác rằng con người nhu hòa thế này mới chính là bản chất thực sự của y.
Tuy nhiên, lỗi giác chính là lỗi giác.
Vì ngay sau đó, Tần Dụ liền mở mắt, con ngươi màu trà khẽ liếc nhìn cô, Ái Nhĩ liền giật thót mình, rượu trong ly của cô hơi lay động, Tần Dụ nhìn ly rượu còn nguyên của cô, nhoẻn miệng cười.
“Cô không uống được rượu sao?”
Ái Nhĩ siết chặt ly rượu, lắc lắc đầu.
“Tôi biết uống một chút.”
Dù sao thì cô cũng không phải là dạng một giọt rượu đã ngã gục, ít nhất còn có thể uống vài ly rượu vang.
“Vậy thì uống cùng tôi một ly đi.”
Thành ly của Tần Dụ chạm vào ly của Ái Nhĩ, phát ra âm thanh trong trẻo, Ái Nhĩ dán mắt vào dòng chất lỏng từ miệng ly dần biến mất nơi khóe môi của Tần Dụ, nhịn không được liền nâng ly của mình, uống một hơi hết số rượu đỏ sẫm này.
Khi từng dòng chất lỏng sóng sánh kia chạm vào thanh quản, một đợt cảm giác lạnh lẽo liền từ cổ trượt dài xuống lồng ngực, sau đó chạy xuống dạ dày.
Ái Nhĩ nhanh tay bỏ cốc xuống bàn, cổ họng liền dâng ngược lên vị khô nóng khó chịu, chúng làm cô ho khan, nước mắt chảy ra giàn giụa.
Sao cô lại có thể quên mất, người biết uống rượu là Triệu Ái Nhĩ mà không phải là cái thân thể của Trịnh Ái Nhĩ này chứ! Không những không biết uống rượu, mà còn là một giọt cũng không uống được trong truyền thuyết!
Ái Nhĩ ngồi phịch xuống cạnh Tần Dụ, đôi mắt đầy nước trở nên mơ màng vô định, đầu óc cô trống rỗng quay cuồng, cánh tay bàn chân, ngay cả sức duỗi ra cũng không có lực, chỉ cần cử động liền như gỗ mục rệu rã, thở một chút cũng không có hơi.
Tay Ái Nhĩ quơ quàng trên bàn, trong cơn khát khô của cổ họng, lại muốn lấy một ly rượu nữa nốc vào.
Tần Dụ nghiêng người lấy ly rượu mới trên tay Ái Nhĩ, cô liền như con bạch tuộc không có xương sống ngã lên vai y.
Tần Dụ khẽ đẩy cô ra, lại bị cô vô ý quấn chặt hơn.
“Cô không biết uống rượu, vì sao lại muốn uống?”
Ái Nhĩ lầm bầm vài tiếng mà Tần Dụ không nghe rõ, y thở dài, tự trách bản thân lại gây họa, liền phất tay gọi vệ sĩ từ phía sau xuất hiện.
Tần Dụ đưa mắt, ra hiệu bọn họ kéo cô ra khỏi người y, lại bị Ái Nhĩ kiên quyết ôm lấy cổ, tách thế nào cũng không ra.
“Tôi…hức…chỉ là muốn…muốn anh giúp tôi…”
Ái Nhĩ ghé sát vành tai của Tần Dụ, vừa nói xong liền đánh lên lưng y một cái, oán giận nói.
“Tên khốn đó…hức…hại chết tôi.”
Tần Dụ quay người nhìn kẻ đang nói mớ kia, ánh mắt lóe qua tia lạnh lẽo, y đẩy cô ra khỏi người, bàn tay thon dài bóp lấy cằm cô, lực trên tay hơi mạnh, cằm của Ái Nhĩ liền ửng đỏ.
Cô nhăn mặt, muốn đẩy bàn tay đó đi xa, lại càng bị Tần Dụ bóp đến phát đau.
Sắc mặt Tần Dụ hơi trầm xuống, giọng nói thoáng mang theo sát ý.
“Trịnh Ái Nhĩ, cô là đang say rượu thật, hay là chỉ giả vờ say thôi, hử?”
__________________