(42)
Ái Nhĩ bị lời nói kia làm cho giật thót mình, cô cười gượng hai tiếng, nói.
“Không, làm gì có việc đó được, anh…anh không tin em sao?”
Tần Dụ dốc cạn rượu, cười mỉm chi, giọng nói ôn nhu, nhưng kèm theo lại là vài phần âm u khó tả.
“Tin, tất nhiên là phải tin chứ.
”
Tần Dụ đặt ly lên bàn, vẫy tay gọi vệ sĩ đến, nói với Ái Nhĩ.
“Tôi hiện giờ không tiện trở mặt với anh của em, cho nên em đi đến nơi của anh em đi, dù gì ở đây, không có sự xuất hiện của tôi cũng không sao, tôi đành về trước vậy.
”
Tần Dụ lạnh nhạt đẩy xe lăn lướt qua người Ái Nhĩ, khiến cô có cảm giác đang nằm trên cỏ non thơm ngát của mùa xuân, thoắt một cái thứ dưới lưng liền trở thành trời đông rét buốt, không sao thích ứng cho nổi.
“Tần Dụ…”
Ái Nhĩ bắt lấy cánh tay của Tần Dụ, nhìn y mặt đối mặt với mình, trong lòng dâng lên xúc động mãnh liệt.
Cho dù là vì cái gì, cô cũng không muốn đánh mất con người này.
Phải trả cái giá bao nhiêu, cũng kiên quyết không muốn để vụt mất y.
“Tần Dụ, anh…” Đừng lạnh nhạt, đừng hờ hững như thế, được không? Sự lạ lẫm này, cô hoàn toàn không thích ứng nổi.
Tần Dụ nghi hoặc nhìn con người anh ánh nước của Ái Nhĩ, hỏi lại.
“Sao thế?”
Ái Nhĩ không tìm được câu mở lời, hai mắt khẽ liếc chân anh, rụt rè hỏi.
“Anh…chân anh, có còn chữa được không?”
Tần Dụ cúi đầu nhìn hai chân sắp teo lại của mình, nhếch khóe môi, hỏi ngược lại Ái Nhĩ.
“Vậy em có muốn tôi chữa chân không?”
Thanh âm trầm ấm như cũ, mang theo một lực hấp dẫn không cưỡng lại được, Ái Nhĩ khụy gối xuống, ngón tay thon dài sờ vào đầu gối của y, nói.
“Muốn, đương nhiên là muốn.
”
Tần Dụ bật cười, dùng tay xoa nhẹ đầu cô, ánh mắt âm trầm của y lại trở nên trong lại như cũ.
Chỉ cần người này ở bên, mọi muộn phiền của y cứ như thế đều tan biến không chút dấu vết.
Ái Nhĩ? Cảm giác thân quen này có phải là do em mang đến cho tôi không?
“Được rồi, đến chỗ anh em trước đi, tôi về nhé.
”
Tần dụ chậm rãi đẩy xe lăn ra khỏi đại sảnh, y nhấc tay gọi điện thoại cho Lưu Vũ, chỉ mười giây, đầu dây bên kia liền nhận máy.
“Alo, Tần Dụ, có chuyện gì sao?”
“Tôi muốn trị liệu lần cuối.
”
“Tôi nói anh nghe, bây giờ đã…”
Giọng nói Lưu Vũ ngưng bặt, bên kia vang đến tiếng hít thở sâu của Lưu Vũ, khoảng chừng năm giây sau, Lưu Vũ đã xác nhận được lời nói của tần Dụ mang ý nghĩa gì, vẫn không nhịn được mà rụt rè hỏi lại.
“Tần Dụ à, anh…vừa nãy mới nói.
”
“Tôi muốn thực hiện trị liệu lần cuối, tôi muốn cố gắng đến cuối cùng.
”
“Tần Dụ…anh thật là, má nó nữa đêm làm tôi giật mình cả mình rồi đây nè.
”
Lưu Vũ rống lên, trong giọng nói không kém phần vui sướng.
“Thật là, anh làm cho tôi chết khiếp, còn tưởng là mơ nữa chứ.
”
Tần Dụ quen biết với Lưu Vũ lâu như vậy, đương nhiên là biết được anh ta thật lòng quan tâm y, không cần nhìn trực tiếp cũng biết giờ này Lưu Vũ vui mừng đến mức nào, chỉ thiếu nước rót rượu ăn mừng với đồng nghiệp trong bệnh viện thôi.
Tần Dụ nghĩ đến lại khẽ cười, y nói.
“Lưu Vũ, anh sắp xếp giúp tôi thời gian chữa trị nhé, càng nhanh càng tốt.
”
“Được được, tên khốn nhà anh làm tôi lo muốn chết, được rồi, mai tôi sẽ gửi bản phân tích chi tiết về năng lực hồi phục của chân cho anh xem.
”
“Được.
”
Tần Dụ cúp máy, y hơi xoay đầu liếc nhìn Ái Nhĩ thấp thoáng ở phía xa, môi nở một nụ cười, ánh mắt khẽ cong.
Nếu Tần Dụ y chữa chân làm cho Ái Nhĩ vui đến như vậy, thế thì y sẽ chữa.
Để cho cô nở một nụ cười rạng rỡ như thế, y trả một cái giá đắt hơn cũng xứng đáng vô cùng.
…….
Ngày hôm sau.
Hoa Thần trong đêm xuất ra một loạt số lượng tạp chí khổng lồ, mà các bài viết đều đi theo hướng chỉ trích những việc làm sai trái mà nội bộ Tinh hải đã gây ra, chỉ trong vòng hai tiếng phát hành, toàn bộ tạp chí đều được mua hết, thậm chí còn có tình trạng cháy hàng.
Hoa Thần cũng vì thế nhanh chóng điều hướng được dư luận, khiến quần chúng ăn dưa nảy sinh bất bình với cao tầng của Hoa Thần, tạo ra một làn sóng tẩy chay Tinh Hải mãnh liệt.
Nhân viên ở Tinh Hải bắt đầu rời đi, cổ phiếu của công ty cứ như thế tuột dốc không phanh, một số cán bộ cao cấp ngay trong đêm đã bị cảnh sát dùng lệnh tạm giam để tiến hành truy xét, trong một thoáng, Tinh Hải từ một trong những ông lớn của thành phố Z trở thành một nơi chứa đầy âm mưu bất chính cùng những thủ đoạn dơ bẩn nhất.
Hoắc Thuần Khanh quăng tờ tạp chí lên bàn, trong mắt tơ máu phủ đầy như mạng nhện, rống giận quát.
“Cái quái quỷ gì đang xảy ra đây? Tại sao Hoa Thần lại có thể quay sang đâm chúng ta một nhát đau như vậy?”
_______________
Tui không trụ nổi rồi, mệt quá trời quá đất, nên thoi ngủ đây, mai lại hai chương nữa nhé, xin lỗi vì lại làm lỡ một chương của mọi người huhu TvT