(46)
Tần Dụ dùng lực, lập tức nhánh cây sượt qua khuôn mặt trắng noãn của Thẩm Dạ, tạo ra một vệt trầy dài, máu trên mặt cô ta mơ hồ đang rỉ xuống.
Thẩm Dạ cảm nhận được đau rát trên mặt, chỉ cần hơi động đậy một chút, cơ mặt lập tức bị kéo căng ra đến cực hạn, đau đến nỗi ứa ra nước mắt.
Thẩm Dạ trừng lớn mắt, lập tức ôm bên má chảy đầy máu của mình, thống khổ thét lên,
“Aaa, đau quá, mặt của tôi, mặt của tôi…”
Máu chảy nhiều quá, khuôn mặt xinh đẹp của cô!
Tần Dụ thư thả đổi tay cầm lấy nhánh cây, không mặn không nhạt đánh xuống bả vai Thẩm Dạ, lực đánh càng lúc càng mạnh, nhánh cây va chạm với gió tạo ra hai ba tiếng vút vút sắc nhọn.
Thẩm Dạ ôm chặt lấy hai vai của mình, oằn mình chống đỡ, mơ hồ đến trước mắt chỉ còn một mảnh trắng xóa, sau đó cô ta liền ngã rạp xuống nền đất lạnh lẽo.
Tần Dụ thu hết cảnh tượng kia vào mắt, không hề cảm thấy thông cảm, cũng không vội ngừng tay, y cứ nhìn Thẩm Dạ thống khổ giãy giụa, con ngươi màu trà kia càng lúc càng trầm xuống.
Nếu với Tiểu Tuân, y muốn giết chết anh ta ngay tại đây, thì với Thẩm Dạ, y lại càng muốn băm vằm cô ta thành trăm mảnh.
Loại phụ nữ độc ác này, nếu không vì trên người cô ta còn có một phần cơ thể của Ái Nhĩ, y sẽ không bao giờ muốn nương tay với cô ta, càng không muốn cho cho cô ta một con đường sống.
Thẩm Dạ, cô ta không phải dùng mọi thủ đoạn chỉ để bản thân mình sống khỏe mạnh, chỉ để bản thân hưởng được vinh hoa phú quý từ Hoắc Thuần Khanh thôi sao? Ha! Nếu cô ta muốn sống đến như vậy, muốn hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp đến như vậy, y nhất định sẽ thành toàn, để cho cô ta biết thế nào là sống còn khó coi hơn chết!
“Thẩm Dạ, trên đời này không có bí mật nào vĩnh viễn được giữ kín, cô muốn một tay che trời, dùng tiền giấu kín việc làm dơ bẩn của mình, nhưng cô lại quên mất một điều, nơi này rốt cuộc là của ai, chỉ với mấy trò của cô, liệu tôi có thể tha thứ cho cô hay sao? ”
Thẩm Dạ ngã gục xuống nền đất lạnh ngắt, tóc trên đầu bị vệ sĩ của Tần Dụ giật mạnh lên, khuôn mặt cô ta tái nhợt, máu trên mặt cũng đã đông lại, tạo thành một vệt máu sẫm màu, tựa hồ như cắt ngang hai nửa má, trông quỷ dị đến sởn cả óc.
Thẩm Dạ thở hồng hộc, lưng lại bị đạp cho mấy phát, khó khăn lắm mới mở miệng hỏi.
“Anh…anh rốt cuộc có quan hệ gì với Ái Nhĩ?”
Vì sao trước giờ cô ta lại không biết đến sự xuất hiện của người này? Y rốt cuộc là ai?
Tần Dụ nheo mắt, lập tức vệ sĩ bên cạnh vội khom lưng ấn cả đầu Thẩm Dạ xuống nền đất, trán cô ta đập mạnh đến độ vang lên thành tiếng, Thẩm Dạ đau đến ứa nước mắt, bên tai là giọng nói âm trầm của Tần Dụ.
“Chuyện đó cần tới phiên cô biết hay sao?”
Thẩm Dạ bị kìm chặt hai tay, vùng vẫy cỡ nào cũng vô dụng, cô ta biết mình lần này xong đời rồi, nhưng đến cuối vẫn không cam lòng mà chết như thế.
Trong đầu Thẩm Dạ lóe lên một ý nghĩ, cô ta vội ngẩng đầu lên, trong lòng mang theo quyết tâm muốn vùng vẫy lần cuối, cho dù là thất bại hay thành công, Thẩm Dạ cũng phải thử một lần mới được.
Anh ta muốn trả thù cho Ái Nhĩ sao? Ha ha, cho dù có giết chết cô đi nữa, người mà y mong chờ cũng đã chết từ lâu rồi.
So với kết cục thê thảm của cô, người đàn ông này xem ra còn tội nghiệp hơn cô gấp mấy lần nữa cơ!
“Anh muốn giết tôi sao? Đừng quên lúc nãy anh cũng đã vừa nói, đất nước này có pháp trị, giết người thì sẽ đền mạng, như thế, anh có gan giết tôi sao?”
Tần dụ rũ mi mắt, nụ cười bên môi đậm dần, y thở dài một hơi, trong thanh âm dường như kèm theo một chút thất vọng.
“Tôi còn tưởng cô thông minh đến mức nào, hóa ra đến cuối cùng cái đầu óc này cũng chỉ thích hợp để làm những trò vặt vãnh mà thôi.”
“Nếu tôi muốn giết cô, chỉ bằng một nửa ngón tay út là có thể khiến cô vĩnh viễn biến mất khỏi thế gian này, chẳng qua là tôi vẫn chưa muốn cô chết, lại càng thích cảm giác nhìn cô sống chật vật giày vò như thế nào mà thôi.
”
Thẩm Dạ giật mình, bả vai không tự chủ run lên, khi cánh tay của người vệ sĩ bắt lấy tay cô ta, Thẩm Dạ hét toáng lên.
“Các người làm gì, mau buông tôi ra, buông ra…các người đến tột cùng là muốn làm gì?”
Hai người vệ sĩ tuân theo ánh mắt của Tần Dụ đem Thẩm Dạ xuống tầng hầm của nhà hoang, trong căn phòng tối om như mực đó, có một đám động vật máu lạnh đang chờ đợi cô ta, tựa như Thẩm Dạ chính là con mồi béo bở nhất của buổi tiệc này.
Rầm!
Khi cánh cửa được hé mở, loại động vật trong lồng sắc kia đối diện với ánh mắt của Thẩm Dạ, cô ta liền mất sức khuỵu xuống, răng va vào nhau lập cập.
Lồng sắt kia, toàn bộ đều chứa rắn!
“Không không, đừng bắt tôi vào đó, tôi cầu xin các người, nếu muốn giết thì trực tiếp giết chết tôi đi.”
Đừng để cô ta trong căn phòng đầy những sinh vật trơn tuột tởm lợm kia như thế, Thẩm Dạ cô nhất định sẽ chết mất!