“Trịnh Minh Hạo, tất cả những gì tôi nói là sự thật, hơn nữa tôi rất tỉnh táo, tôi không có bệnh, anh phải tin tôi.”
Trịnh Minh Hạo nắm lấy hai tay của Ái Nhĩ, mặc cho cô vùng vẫy, bình tĩnh nói.
“Trịnh Ái Nhĩ, anh cảnh cáo em, đừng chống đối lại anh, cũng đừng hòng nghĩ bản thân có thể rời khỏi anh.
Chuyện ngày hôm nay coi như anh chưa nghe gì, em vẫn là em, không hề thay đổi, nhưng nếu em còn ngoan cố chống cự, anh không chắc mình sẽ làm những chuyện điên rồ gì nữa.”
“Trịnh minh Hạo anh buông tôi ra, anh muốn làm gì?”
Ái Nhĩ kháng cự dữ dội, nhưng sức lực của cô vốn không phải là đối thủ của Trịnh Minh Hạo, chỉ trong chốc lát liền bị anh chế trụ lại.
Trịnh Minh Hạo đẩy cô ra khỏi phòng anh, sau đó lôi xềnh xệch cô về phía phòng mình, trên tay là một chùm chìa khóa.
Trong lòng Ái Nhĩ dâng lên một cỗ sợ hãi, chúng chạy dọc theo sống lưng làm cô rùng mình, giọng nói có chút run rẩy.
“Anh không được nhốt tôi lại, mau thả tôi ra, tôi không muốn ở đây nữa, buông ra…a, đau.”
Cổ tay Ái Nhĩ bị Trịnh Minh Hạo nắm đến trắng bệch, cô càng cựa quậy anh càng siết chặt, lực đạo mạnh như muốn bẻ gãy cổ tay cô ra làm hai.
Ái Nhĩ đau đến hít một ngụm khí lạnh, ngực cô chấn động liên hồi, cô không thể làm gì hơn là la hét, đến khi cổ họng đau rát dữ dội, miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm ba chữ “thả tôi ra”
Trịnh Minh Hạo đẩy mạnh Ái Nhĩ vào phòng, anh nhanh tay lấy điện thoại của cô trên bàn, để vào túi, chính thức cắt đứt nguồn liên lạc duy nhất của cô với Tần Dụ.
“Anh muốn làm gì? Mau trả lại điện thoại cho tôi!”
“Đợi đến khi chúng ta sang Mỹ anh sẽ trả lại cho em, còn bây giờ anh sẽ tạm thời giữ điện thoại giúp em, tránh cho những người không cần thiết làm phiền.”
Trịnh Minh Hạo nhấn mạnh người không cần thiết, Ái Nhĩ biết chắc chắn anh đang nói đến Tần Dụ.
“Không thể, không thể được, tôi không muốn đi Mỹ, tôi không có bệnh, van xin anh, đừng nhốt tôi.”
Ái Nhĩ ôm lấy ngực mình, cơn đau âm ỉ nơi đầu tim khiến hai mắt cô nhòe đi, cô lảo đảo đứng lên, được vài bước liền ngã khuỵu xuống.
Trịnh Minh Hạo vốn vươn tay muốn đỡ, lại bị cô mạnh mẽ hất ra.
“Trịnh Ái Nhĩ, nếu em cứ bướng với tôi, đừng trách vì sao tôi xuống tay với em.
Nên nhớ, căn nhà này là do tôi làm chủ, tôi muốn em đi cùng tôi, em không được quyền cự tuyệt.”
Trịnh Minh Hạo dứt khoát xoay người rời đi.
Sầm!
Cửa phòng đóng chặt, Ái Nhĩ vươn tay , giọt sáng cuối cùng cũng bị bóng đêm nuốt mất.
“Em cứ ở trong đó suy ngẫm lại mọi thứ đi, còn nữa, đừng nghĩ cách chạy trốn khỏi nơi này, cố gắng cũng vô ích mà thôi.”
Tiếng bước chân càng lúc càng xa, Ái Nhĩ vẫn bất động dưới sàn, hai tay ôm lấy đầu.
Cô không thể ngờ mọi chuyện lại thành ra nông nổi này.
Ái Nhĩ đứng phắt dậy, đi nhanh về phía cửa sổ, vừa mở ra liền nhìn cảm thấy chóng mặt, hai chân không tự chủ sụp xuống.
Cánh tay bám lấy thành cửa sổ của Ái Nhĩ run liên tục, dạ dày quặn lên như muốn nôn, hai mắt Ái Nhĩ tối sầm, cô ngã bệch xuống sàn.
Mồ hôi từ thái dương rơi xuống như mưa, từng giọt mặn chát lăn dài, có giọt vô tình chạy qua kẻ mắt, khiến mắt cô chua xót.
Ái Nhĩ sờ sờ trái tim đang đập mạnh của mình, từ phản ứng nguyên thủy của cơ thể này liền biết, chứng sợ độ cao này không xuất phát từ mình, mà là nổi sợ của cơ thể này.
Hóa ra là vì thế, nên Trịnh Minh Hạo hoàn toàn không lo sợ việc cô sẽ trèo cửa sổ đi xuống, vì chỉ cần đứng ở gần cửa sổ, cô đã sợ đến chân nhũn, mắt mờ, vậy thì có thể trèo xuống bằng cách nào cơ chứ.
“Thật sự là không còn cách nào sao? Mình không thể ngồi yên như thế được.”
Nếu không có cách rời đi, ngày mai cô không thể gặp Tần Dụ, có thể sau hai ngày nữa, cô càng không thể gặp được y thêm lần nào nữa.
………
“Tôi biết rồi, chuyện phẫu thuật tôi cũng sẽ sớm nói cho Ái Nhĩ biết.”
“Tần Dụ, anh thực sự nghiêm túc sao? ”
Tần Dụ đặt ly rượu vang xuống bàn, dường như suy nghĩ rất lâu, đáp lại bằng một giọng cực kỳ trịnh trọng.
“Phải, tôi nghiêm túc.”
Y biết mình đang làm gì, càng hiểu rõ vì sao Lưu Vũ luôn lo lắng như thế.
Cậu ấy sợ rằng, Tần Dụ chỉ vì sự mất mác của bản thân, cuối cùng vì muốn tìm kiếm một nơi giữ lấy linh hồn mục nát này, cậu ấy sợ, lần tổn thương tiếp theo, cả Tần Dụ, cả người vô tội như Ái Nhĩ đều phải gánh chịu.
Nếu không thể đảm bảo từ đầu, chi bằng cả hai nên dừng lại trước khi quá muộn.
“Lưu Vũ, lúc đầu tôi từng xem Ái Nhĩ là Tiểu Ái, nhưng bây giờ thì không phải, đoạn thời gian này tôi đã từng suy nghĩ rất nhiều, càng hiểu rõ bản thân đang muốn gì, không phải chỉ vì một cái tên, cô ấy là cô ấy, độc nhất vô nhị, không hề giống với bất kì ai khác.”
“Người tôi yêu, chỉ có cô gái ấy, cho dù là cái tên khác, tình cảm vẫn không thay đổi.”
Lưu Vũ bị Tần Dụ nói nhiều như thế, không bị thuyết phục thì chính là giả, cậu thở dài một hơi.
“Được rồi, coi như tôi tin anh, chỉ mong sau này anh không bao giờ hối hận với quyết định bây giờ của chính mình.”
Động tác trên tay Lưu Vũ khựng lại, ặc, thế cuộc điện thoại kia, hình như…cậu ta lỡ gây ra chuyện lớn mất rồi.
“A…alo, Tần Dụ à, tôi có chuyện muốn nói với anh, anh sau khi nghe xong không được phát rồ với tôi, chỉ là, chỉ là tôi lo anh đi sai đường nên mới muốn giúp anh một tay, ây da, thật là… ”
Tần Dụ loáng thoáng nghe được tiếng vỗ trán cùng giọng nói bất lực của Lưu Vũ, y nhíu mày, dường như cũng cảm giác được có chuyện lớn sắp xảy ra.
“Lưu Vũ, cậu còn không mau nói cho tôi biết?”
“Tôi, tôi xin lỗi, xin lỗi, lần nói chuyện trong bệnh viện lần trước, tôi có gọi điện kể hết mọi chuyện cho bác gái.
Bác ấy, bác ấy bảo sắp đến đây rồi.”
“Lưu Vũ, cậu nói gì? Mẹ tôi đến đây, bà ấy sẽ đến đây sao? Alo, alo…”
Tần Dụ còn chưa kịp nói hết câu, người bên kia đã vội treo máy.
“Cái tên này!”
Màn hình điện thoại tắt ngúm, chuyển thành một màu đen tuyền.
Gió lớn thổi mạnh làm rèm cửa bay phần phật, Tần Dụ ngẩng đầu nhìn bầu trời về đêm đen kịt, bên tai là tiếng rít gào của gió.
Hình như, bão sắp đến rồi.