“Nếu em không giận, vậy tại sao em không chịu quay đầu nhìn tôi, hửm?”
Bàn tay nắm lấy điện thoại của Ái Nhĩ siết chặt, cô quay đầu lại, một cơn gió thổi qua, cuốn theo bông tuyết rơi lả tả.
Trong màn trời như trắng xóa ấy, người nọ đứng đối diện với cô, cách cô chỉ vài bước chân.
Người ấy mặc một chiếc áo khoác dày sẫm màu, hai chân đứng thẳng tắp, đường nét khuôn mặt có chút lạnh lùng, nhưng khi nhìn cô lại trở nên dịu dàng, bả vai anh dày rộng vương vài hạt tuyết trắng, hơi thở phả ra chút khói, không biết đã đứng từ bao lâu, chỉ biết bó hoa hồng đỏ sẫm mà anh cầm trên tay đã lốm đốm trắng.
Hai người mải miết nhìn nhau, cả điện thoại cũng quên ngắt, vì thế trong vành tai ái Nhĩ liền nghe được một tiếng thở hắt ra, kèm theo là giọng cười trầm ấm của Tần Dụ.
Thật sự, quá đỗi rung động.
“Tiểu Ái.”
Tần Dụ khẽ gọi tên cô, thấy cô vẫn đứng yên bất động, anh liền bước về phía cô.
Anh ngược nắng, xé tuyết, dùng chín bước chân, đi đến trước mặt Ái Nhĩ.
Từng bước từng bước, kiên định vững vàng.
Ái Nhĩ nhìn anh chăm chú đến độ quên cả chớp mắt, đến khi cả hai chỉ cách nhau một cánh tay, Ái Nhĩ liền mỉm cười.
Cô biết, Dụ ca của cô đã thật sự bình phục rồi, chân của anh, rốt cuộc cũng có thể đi lại bình thường như bao người khác rồi.
Tần Dụ vươn tay lấy đi bông tuyết dính trên tóc cô, khẽ vén vài sợi bị gió thổi bay lòa xòa vào vành tai, anh nhìn thẳng vào mắt cô, thấy rõ bóng dáng cao lớn của mình phản chiếu trong đôi mắt long lanh này, cảm thấy vô cùng hài lòng.
Tần Dụ đưa cho cô bó hoa, Ái Nhĩ có cơ hội nhìn kỹ hơn, liền thấy chiếc hộp nhung đen đính kèm trong bó hoa đỏ tươi kia, nhất thời không biết nên làm gì cho đúng.
Tần Dụ nhìn cô ngẩn ngơ, trong lòng trộm cười hai cái, anh lấy hộp nhung màu đen kia, sau đó bất ngờ quỳ xuống.
“Tần Dụ, anh…”
Ái Nhĩ nhìn quanh một chút, liền phát hiện người qua đường đã đứng lại từ lúc nào, họ chú ý hành động của hai người, không thiếu những tiếng hét cùng một vài ánh mắt sáng lấp lánh, vô cùng kích động.
Nói không ngoa thì đây chính là khung cảnh lãng mạn người ta hay viết trong tiểu thuyết, nay lại được xuất hiện ngoài đời thực, ai cũng ngóng lòng mong chờ xem phản ứng của Ái Nhĩ sẽ ra sao.
Tần Dụ mở hộp đen kia ra, chiếc nhẫn bạc sáng loáng liền xuất hiện, một vài người sành đồ hàng hiệu ở xung quanh không khỏi hít một ngụm khí lạnh.
Là hãng SL, ôi, có bao nhiêu quý giá cơ chứ!
Tần Dụ một tay cầm hoa một tay cầm nhẫn, anh ngước mắt nhìn Ái Nhĩ, chầm chậm nói.
“Ái Nhĩ, thật ra sáng hôm nay anh vốn chuẩn bị mọi thứ đầy đủ, từ nhẫn, hoa cho đến lời cầu hôn lãng mạn nhất, nhưng không may là, anh quên mất mình phải mua thêm một thứ quan trọng, liệu em có thể cho anh mượn nhờ một ít tiền được không?”
“Anh…anh cần bao nhiêu thế?”
“Không ít không nhiều, chỉ cần 9 tệ.”
9 tệ, vừa đủ tiền để đăng ký kết hôn, vừa đủ để có hai tờ hôn thú được đóng mộc chứng nhận.
“Anh muốn mua hai vé hưởng hạnh phúc suốt đời cho cả anh và em.
Số tiền anh nợ em, sẽ dùng cả đời này trả lại, em…liệu có đồng ý, cho anh vay nợ không?”
Đám đông xung quanh bắt đầu hú hét, có người kích động đến độ giục cô mau đồng ý, có người không nhịn được quay phim lại, mà Tần Dụ quỳ ở đó, ánh mắt vẫn luôn dán chặt về phía cô không rời.
Ái Nhĩ tất nhiên là lần đầu tiên nhận được lời cầu hôn, còn là lần đầu biết được cảm giác tiếp nhận những lời cầu hôn có mùi tiểu thuyết là như thế nào, vừa có chút buồn cười, còn phần nhiều hơn là cảm động.
Tần Dụ, người này hết lần này đến lần khác làm cho cô bất ngờ, từ việc hai chân anh có thể đi lại, cho đến buổi cầu hôn này, hết thảy là anh cố gắng sắp xếp muốn cho cô một bất ngờ, giống như anh đã từng hứa, mong mỗi một việc làm của bản thân đều có thể khiến cho cô vui vẻ, khoái lạc cả một đời.
Trên đời này, liệu còn ai trân trọng cô hơn Tần Dụ?
“Tần Dụ.”
Ái Nhĩ khẽ gọi anh, cô khom người nắm lấy hai tay anh, kéo anh đứng lên.
Tần Dụ còn chưa kịp nói, cả người liền rơi vào cái ôm của cô.
“Anh nên biết là em không thể nào từ chối anh, em yêu anh như thế, sao có thể không đồng ý được?”
Tần Dụ nghe được tiếng đáp thỏ thẻ của cô, hai tay anh vòng qua ôm ngược lại cô, như để làm sâu sắc thêm cái ôm này.
“Ái Nhĩ, anh yêu em, xin em hãy yên tâm mà giao nửa đời còn lại của em cho anh, có được không?”
Ái Nhĩ tựa vào lòng ngực của Tần Dụ, hai mắt giấu dưới lớp áo của anh đã đỏ hoe từ lúc nào, gật đầu.
“Em đồng ý.”
Quần chúng xung quanh vỗ tay hò hét, vô cùng cảm động với tình cảm của hai người.
Ở nơi Tần Dụ và Ái Nhĩ ôm nhau, có một vòi phun nước nhỏ, dường như lúc Ái Nhĩ đồng ý lời cầu hôn của Tần Dụ, nước liền phun lên một đường cong.
Khi tia sáng mặt trời chiếu đến, vừa đúng hiện ra một mảnh của cầu vồng.
Người có tình, đến cuối cùng cũng thành quyến thuộc.