[Ái Nô Hệ Liệt] Lãnh Nô Nhi

Ba! Năm dấu tay đáng sợ hằn đỏ trên gương mặt trắng nõn, Lãnh Khải Chi ngã ở mép giường. Lâm Xuân Hòa nổi trận lôi đình nắm chặt bàn tay bị cắn đến máu tươi chảy ròng, Lãnh Khải Chi mặt vô biểu tình đứng lên, nửa bên mặt bị đánh đau rát.

“Tiện nhân!” Lâm Xuân Hòa rống giận nhào tới, xé nát y phục hắn, động tác thô lỗ khiến cổ Lãnh Khải Chi xuất hiện mấy đạo vết máu. Lãnh Khải Chi cắn răng đẩy mạnh gã, hai người từ trên giường lăn xuống đất.

Lãnh Khải Chi võ công mất hết, không thể chống cự, thở hồng hộc, bị Lâm Xuân Hòa gắt gao áp dưới thân.

“Hô… Hô… Tiểu tiện nhân! Nên biết điều một chút.” Lâm Xuân Hòa thần tình đắc ý nói, gã đang muốn nhất sính thú tính, nguyên bản cửa phòng đã khóa đột nhiên bật mở.

Trên mặt đất hai người đồng thời kinh ngạc nhìn lại, Lâm Xuân Hòa còn chưa kịp thấy rõ ràng người đến là ai, đã bị một cước đá văng. Lãnh Khải Chi nhìn thấy Bùi Sĩ Kiệt nổi giận cúi xuống gần mình, giây tiếp theo đã thấy hoa mắt. Hóa ra Bùi Sĩ Kiệt bế hắn lên. Bên cạnh, Lâm Xuân Hòa ngã đập vào ghế làm nó nát vụn, chảy máu mũi bất tỉnh.

Bùi Sĩ Kiệt ôm Lãnh Khải Chi trở lại Anh Tuyết Trai, phóng hắn trên giường. Lãnh Khải Chi còn chưa kịp thở, đã bị Bùi Sĩ Kiệt đè ép lên.

Sợ hãi chờ đợi bị đối xử thô bạo như những lần trước nhưng không có, hai má sưng đỏ được nhẹ nhàng vuốt ve. Lãnh Khải Chi nhìn Bùi Sĩ Kiệt thâm trầm mang theo ánh mắt thương yêu, trong lòng dâng lên từng đợt đau đớn.

Môi Bùi Sĩ Kiệt cẩn thận hạ xuống, tựa như lông chim phiêu phù trên mặt nước. Lãnh Khải Chi toàn thân thả lỏng, nhắm lại hai mắt.

Những nụ hôn nóng ẩm dọc theo cổ kéo dài đến trước ngực, song châu bị nắm lấy, một chuỗi tiếng rên khẽ từ đôi môi đỏ mọng của Lãnh Khải Chi bật ra.

Giống như lại nhớ tới thời gian sơ ngộ, Bùi Sĩ Kiệt động tác vô cùng ôn nhu cùng thương tiếc. Lãnh Khải Chi kìm lòng không được vòng tay ôm lấy cổ y, nửa thân trên dựa sát vào người Bùi Sĩ Kiệt, hai chân mở ra tùy ý đối phương vuốt ve.

Y phục hai người chẳng biết lúc nào đã cởi bỏ hết, Bùi Sĩ Kiệt hạ thân vùi vào giữa hai chân hắn, xích lõa cọ xát, cảm giác nóng rực lại dính ướt.

Lãnh Khải Chi không tự giác vươn tay, cầm lấy kiên đĩnh đối phương. Bùi Sĩ Kiệt thở gấp, nhẹ lay động thắt lưng làm cho mình ở trong tay đối phương lên xuống.

Cảm giác được vật thể trong lòng bàn tay dần dần trướng nhiệt, Lãnh Khải Chi trong lòng hiện lên chờ mong cùng khẩn trương run rẩy. Bùi Sĩ Kiệt dùng ngón tay vân vê quanh bí huyệt hắn, giúp hắn tận lực thả lỏng.

Hết thảy đều chuẩn bị tốt, Bùi Sĩ Kiệt cầm lấy kiên đĩnh của mình, nhắm ngay nhập khẩu Lãnh Khải Chi, dùng sức đĩnh tiến ——

Phốc tư…

“Ô…”

Tiếng thân thể va chạm cùng với tiếng rên rỉ nhỏ vụn tạo thành thanh âm dâm mĩ mà êm tai. Bùi Sĩ Kiệt thở gấp, nhắm mắt lại cảm nhận vật kia của mình được nhục thể lửa nóng mềm mại bao lấy. Y cúi đầu, hôn Lãnh Khải Chi. Lãnh Khải Chi hai chân không nhịn được dùng sức kẹp chặt thắt lưng tráng kiện của y.

Phân không rõ là ai động trước, bộ vị hai người gắt gao kết hợp cùng một chỗ bắt đầu đong đưa, ma sát. Thanh âm dâm mĩ cứ như vậy tản ra trong phòng ngủ hoa lệ…

Trong phòng một mảnh đen kịt, hào quang mỏng manh của đèn lồng theo cửa sổ xuyên vào.

Bùi Sĩ Kiệt ôm Lãnh Khải Chi, thật sâu nhìn chăm chú vào gương mặt đang ngủ say sưa. Y vươn tay, dịu dàng lau đi mồ hôi lưu lại trên trán hắn.

Tức tức… Tiếng gõ cửa tinh tế truyền đến.

“Ai?” Bùi Sĩ Kiệt thấp giọng hỏi.

“Giáo chủ, Ngô sư phụ đến đây…” Thiên Phúc đè thấp tiếng nói.

Bùi Sĩ Kiệt lập tức ngồi xuống, thay Lãnh Khải Chi đắp kín chăn.

“Tiến vào.”

Một lão giả tóc bạc dẫn theo một tiểu đồng, trên tay hai người đều đang cầm công cụ xăm mình. Bùi Sĩ Kiệt hai tay vòng trước ngực đứng cạnh giường, Ngô sư phụ cùng tiểu đồng cung kính khom người chào y.

Bùi Sĩ Kiệt lãnh đạm gật đầu, nhìn Lãnh Khải Chi ngủ say, nói: “Chính là hắn.”

Ngô sư phụ chần chừ trong chốc lát, cuối cùng ngồi xuống mép giường.

“Giáo chủ, cần cấp vị công tử này uống dược trước không? Như vậy nỗi thống khổ của hắn sẽ giảm bớt rất nhiều, cũng không dễ dàng tỉnh lại.”

“Được rồi, ngươi xem rồi lo liệu.”

“Thị…” Ngô sư phụ bảo tiểu đồng cấp Lãnh Khải Chi quán hạ dược thủy giúp hoãn đau đớn, sau đó bôi một lớp dược du trơn lên vai phải Lãnh Khải Chi, cầm lấy châm bút, bắt đầu động thủ ——

◇◇◇

Đêm tối giống như một cái đầm sâu không thấy đáy, tiếng gió như tiếng rên rỉ quỷ mị.

Bùi Nhược Tỉ thần tình lạnh lùng ngồi trên ghế bành, Giang Triết đứng cúi đầu, sau lưng chảy một tầng mồ hôi lạnh.

“Ta biết rồi, ngươi đi xuống đi.” Bùi Nhược Tỉ nhẹ giọng, Giang Triết cung kính lui ra. Bùi Nhược Tỉ đi đến cạnh cửa sổ, ngẩng đầu nhìn màn trời đen kịt, bàn tay đặt trên khung cửa bất giác nắm chặt.

◇◇◇

Lãnh Khải Chi tỉnh lại, trước mắt sáng ngời. Bên cạnh giường trống không, một cảm giác cô độc mãnh liệt chảy trong lòng.

Lãnh Khải Chi ngơ ngác nhìn hoa văn tinh xảo thêu trên tấm chăn. Không bao lâu sau, tiểu tư từng chiếu cố hắn liền vào giúp hắn rửa mặt chải đầu thay quần áo. Lãnh Khải Chi ngẩn ngơ ngồi trước gương đồng, tùy ý đối phương chải tóc mình.

Ngày hôm qua, hắn còn bị Bùi Nhược Tỉ giam cầm tại một tiểu viện tử không thấy được ánh mặt trời, mà nay tỉnh lại hết thảy đều thay đổi. Hắn lại nhớ tới Bùi Sĩ Kiệt, cảm giác tựa như khi thân phận bản thân vẫn chưa bại lộ.

Trên vai truyền đến mơ hồ đau đớn, Lãnh Khải Chi nhíu mày, nhìn gương đồng, nhẹ nhàng rớt ra vạt áo.

Một mảng tiên hồng chói mắt xuất hiện trên vai phải hắn, Lãnh Khải Chi cẩn thận sờ lên đóa hồng liên tiên diễm kia. Hắn tối hôm qua lúc hôn mê loáng thoáng cảm giác được có người ở trên người mình châm kim, lúc ấy cứ ngỡ là một giấc mộng.

Hắn cúi đầu nhìn đóa hồng liên, trong lòng tràn ngập nghi hoặc.

Tiểu tư chải đầu cho hắn đã lui ra, Lãnh Khải Chi vẫn ngồi im lặng. Cũng không biết qua bao lâu, bỗng nhiên có tiếng gõ cửa.

Lãnh Khải Chi hơi sửng sốt, đáp: “Mời vào.”

Bùi Nhược Tỉ một thân thanh y đẩy cửa vào, thật hiếm thấy khi Bùi Nhược Tỉ không mang theo nô phó. Lãnh Khải Chi đứng lên, dùng ánh mắt phòng bị nhìn.

Bùi Nhược Tỉ cười, đưa tay ý bảo: “Lãnh công tử, không cần câu nệ a, mời ngồi.”

Bùi Nhược Tỉ nói xong, tự động ngồi xuống bên cạnh chiếc bàn vuông. Lãnh Khải Chi thật cẩn thận ngồi kế bên. Bùi Nhược Tỉ nhìn hắn từ trên xuống dưới, không đầu không đuôi nói ra một câu:

“Xem ra ta đây tính đúng rồi.”

Lãnh Khải Chi nghi hoặc, Bùi Nhược Tỉ tự cố tự đạo:

“Không hổ là mẫu tử, thật giống nhau.”

Lãnh Khải Chi nghe chẳng hiểu gì, Bùi Nhược Tỉ bỗng dưng đứng lên, không hề báo trước kéo xuống cổ áo, một mảng hỏa hồng xuất hiện trên bờ vai phải tuyết trắng —— giống hình xăm hồng liên trên người Lãnh Khải Chi như đúc! Lãnh Khải Chi kinh hãi trừng lớn hai mắt, không khỏi cúi đầu nhìn nhìn bờ vai của mình.

“Ngươi…”

Bùi Nhược Tỉ thần sắc bình tĩnh chỉnh y phục lại hảo, hỏi: “Trên người ngươi cũng có thứ này đi?”

Lãnh Khải Chi yên lặng gật đầu.

“Ngươi biết hình xăm này đại biểu cái gì không?” Lãnh Khải Chi như trong ý liệu của Bùi Nhược Tỉ, lắc đầu, Bùi Nhược Tỉ nói tiếp: “Đóa Hồng Liên này, là Giáo chủ ấn ký, phàm là người hoặc là vật có dấu ấn này, vĩnh viễn đều thuộc về Giáo chủ.”

“A?”

“Nếu ai dám xâm phạm thứ thuộc về Giáo chủ, chắc chắn sẽ không có kết cục tốt, nhân tiện nói cho ngươi, các thế hệ Giáo chủ trước đây đều khắc ấn ký này trên người thê tử mình.”

“Cái gì?!” Lãnh Khải Chi càng giật mình, hắn hai má nóng lên, nói như vậy, Bùi Sĩ Kiệt là đem mình trở thành thê tử của y sao?

Chính là… Lãnh Khải Chi rất nhanh phát hiện đến một vấn đề khác, chính hắn còn chưa tính, nhưng là vì cái gì Bùi Nhược Tỉ trên người cũng có ấn ký này? Hắn không phải Bùi Sĩ Kiệt cữu cữu sao?

Hắn cẩn thận nhìn sắc mặt Bùi Nhược Tỉ, thấy đối phương thần tình bình tĩnh liền đánh bạo hỏi: “Kia xin hỏi tiền bối, ấn ký của người…”

“Đây là tiền nhiệm Giáo chủ, cũng chính là tỷ tỷ ruột của ta sở lộng.” Bùi Nhược Tỉ điềm nhiên trả lời, Lãnh Khải Chi lại cả kinh.

“Tiền bối… tỷ tỷ ruột?” Lãnh Khải Chi nằm mơ cũng không nghĩ tới, tiền nhiệm Giáo chủ là nữ.

“Đúng a, điên bà tử kia luyện công đến tẩu hỏa nhập ma, ngay cả trượng phu nhi tử mình đều phân không rõ, còn đem ta trở thành đồ đạc của nàng.”

Dù rằng Bùi Nhược Tỉ khẩu khí thờ ơ, nhưng Lãnh Khải Chi vẫn cảm nhận được nội tâm Bùi Nhược Tỉ thống khổ cùng bất đắc dĩ.

“Tiền bối… Ngài rốt cuộc đã gặp phải những chuyện gì…”

“Có rất nhiều chuyện, bất quá đây là việc tư của Bùi gia chúng ta, ta không có ý định nói cho ngươi biết.”

“Tiền bối, ta cũng không phải muốn biết, ta chỉ là…”

“Ta không quan tâm ngươi muốn gì, tóm lại lời muốn nói ta đã nói hết.” Bùi Nhược Tỉ cắt đứt.

“Tiền bối…” Lãnh Khải Chi cảm thấy Bùi Nhược Tỉ đối mình rất có địch ý. “Vô luận ngài có tin hay không, vãn bối vẫn phải nhất định cùng ngài giải thích.”

“Ngươi còn muốn giải thích cái gì?”

“Ngài cùng Gia sư là luyến nhân tương ái chí thâm, vãn bối lén vào quý giáo cũng không có ác ý, thu thập tình báo chính là thân bất do kỷ, vãn bối mục đích chính yếu chính là phải tìm ngài. Nếu như nói vãn bối muốn gia hại tiền bối hoặc là thành viên quý giáo, tuyệt đối không có khả năng.”

Bùi Nhược Tỉ kiên nhẫn nghe xong, lạnh lùng nói: “Những lời này của ngươi ta đều nghe đến chán, hơn nữa, ta đối với ngươi làm rất nhiều chuyện, ngươi đến bây giờ còn dám nói không hề hận ta sao?”

“Ta không có.” Lãnh Khải Chi hai mắt trong veo nhìn Bùi Nhược Tỉ.

“Ta phế bỏ võ công của ngươi, giam cầm ngươi, thậm chí đem ngươi làm lễ vật tặng cho người khác, ngươi cũng không hận ta?” Bùi Nhược Tỉ cười lạnh.

“Ta không hận.” Lãnh Khải Chi thần sắc không có chút nào thay đổi.

“Nga? Vì cái gì?”

“Bởi vì ngươi là ái nhân của sư phụ ta, lại là cữu cữu Sĩ Kiệt.”

Bùi Nhược Tỉ giương mi, hắn nhìn chằm chằm Lãnh Khải Chi thật lâu, đối phương không sợ nhìn lại hắn. Bùi Nhược Tỉ bỗng dưng cười khẽ một tiếng, đó là nụ cười không mang ý châm chọc cũng không mang ý khinh thường, tựa hồ còn có một chút vui vẻ.

“Ta thật muốn nhìn xem kết cục của ngươi sẽ như thế nào.” Bùi Nhược Tỉ sâu xa nói xong, xoay người ly khai.

Bùi Nhược Tỉ đi rồi, Bùi Sĩ Kiệt rất nhanh chạy trở về. Thấy Lãnh Khải Chi còn bình yên vô sự tọa trong phòng, y hiển nhiên thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Lãnh Khải Chi cho rằng y sẽ giải thích rõ ràng với mình, nhưng y cái gì cũng không nói, nhìn đã liền đi ra ngoài. Đối mặt thái độ lãnh đạm của y, Lãnh Khải Chi không thể che dấu mất mát trong lòng, rầu rĩ ngồi yên lặng.

Buổi tối Bùi Sĩ Kiệt trở lại phòng, như trước không cùng hắn nói chuyện, tắm rửa qua liền trực tiếp đưa hắn áp ở trên giường hoan ái, xong việc xoay người ngủ.

Lãnh Khải Chi trong lòng càng thêm sầu muộn, xét tình cảnh hiện tại, chẳng qua mình từ tù phạm biến thành thị thiếp. Hắn không cảm thấy Bùi Sĩ Kiệt còn thích mình, hắn thà rằng bị giam trong lao phòng, cũng không muốn sống mất tôn nghiêm như thế này.

Mặc dù kháng cự, thế nhưng hắn lại vô lực thay đổi. Loại tình huống này kéo dài hơn một tháng.

Hôm nay là ngày mấy…

Lãnh Khải Chi ngồi trên lan can, vô thần nhìn mây trôi. Tuy rằng trở lại bên người mình thích, nhưng hắn tuyệt không khoái hoạt.

Tiếng gõ cửa từ phía sau lưng truyền đến, hắn vô thần ứng thanh: “Mời vào.”

“Lãnh công tử.” Một nam phó thoạt nhìn thực lạ mặt đang bưng trà đứng sau hắn.

Lãnh Khải Chi nghi hoặc nhìn, nam phó này xem ra lớn hơn hắn mấy tuổi, bề ngoài phi thường bình thường, thuộc loại người gặp qua một lần liền quên.

“Ngươi là…” Đối phương không phải tiểu tư thường tới hầu hạ mình, Lãnh Khải Chi có vẻ ngạc nhiên.

Nam phó kia cảnh giác nhìn bốn phía, bỏ khay trà xuống, lấy ra một khối tiểu bài tử. Lãnh Khải Chi nhìn kỹ, mặt trên có khắc một phi ưng sinh động như thật, trong miệng còn ngậm một thanh đoản đao —— đây là dấu hiệu của Võ Lâm Minh!

“Ngươi…” Lãnh Khải Chi kinh hãi.

Nam phó kia hạ giọng nói: “Lãnh công tử, tại hạ Hoàng Nghĩa, nhận mệnh Võ Lâm Minh, tiềm phục tại đây đã năm năm.”

“Như thế nào sẽ…” Lãnh Khải Chi càng thêm kinh ngạc, đối phương cũng là gián điệp? Hơn nữa thời gian ở Hồng Liên Giáo còn lâu hơn hắn? Hắn nhớ tới bẫy lần trước của Bùi Nhược Tỉ… Hắn thật sự không thể dễ dàng tin tưởng đối phương, nhưng tiểu bài tử này không phải giả.

“Lãnh công tử, tại hạ cũng là mới biết được tin tức ngươi bị bắt.” Hoàng Nghĩa nói: “Tại hạ rất muốn tìm cơ hội liên hệ với ngươi, nhưng Hồng Liên Giáo thủ vệ sâm nghiêm, ta ngay cả ngươi ở đâu cũng không biết. Thẳng đến một tháng trước, ngươi tham dự Giáo chủ sinh thần yến hội, tại hạ mới biết được hành tung của ngươi.”

Lãnh Khải Chi thấy nam phó kia nói hợp tình hợp lý, nhưng vẫn không thể cứ như vậy liều tin tưởng, bèn thử hỏi: “Xin hỏi tiền bối, là vì chuyện gì mà thâm nhập vào đây?”

“Thị, tại hạ tiềm phục nơi này, vì một nhiệm vụ đặc thù…”

“Là nhiệm vụ gì? Không biết có tiện nói ra?”

“Lãnh công tử đã từng nghe qua một quyển bí tịch tựa là “Địa Ngục Thánh Hỏa”?”

“Thật có lỗi, ta chưa từng nghe qua…”

“Không ngại, bí tịch này tuyệt tích đã lâu, trên đời người biết sự tồn tại của nó sợ không nhiều hơn năm. Tại hạ lén vào Hồng Liên Giáo, chính là vì để lấy bản bí tịch này.”

Nghe thật thần bí, Lãnh Khải Chi không khỏi lại nổi lên lòng nghi ngờ. Hoàng Nghĩa tiếp tục nói: “Lãnh công tử, tại hạ hy vọng có thể cùng ngươi rời đi Hồng Liên đảo, nhưng trước đó, tại hạ nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ này, mà ta cần ngươi hiệp trợ.”

“Ta phi thường hy vọng có thể hiệp trợ ngươi, chính là…” Lãnh Khải Chi tiếc nuối nói: “Ta hiện tại võ công mất hết, khí lực còn kém hơn người bình thường, thật sự là hữu tâm vô lực.”

“Lãnh công tử, coi như ngươi mất đi công lực, ngươi vẫn có thể làm được.”

“Ngươi là chỉ…”

“Lãnh công tử, hiện tại ngươi có thể tiếp cận Giáo chủ, Giáo chủ tựa hồ cũng sủng ái ngươi, chỉ cần thừa dịp hắn ý loạn tình mê, ngươi có thể moi ra tin tức về bí tịch.”

Là muốn hắn đi câu dẫn Bùi Sĩ Kiệt sao? Lãnh Khải Chi trong lòng trầm xuống. Thật không phải là hành vi của đại hiệp, người trong võ lâm có tự tôn sẽ không bao giờ làm loại sự tình hèn hạ này. Hoàng Nghĩa lại có thể nghĩ ra thủ đoạn hạ lưu như vậy, hắn càng thêm hoài nghi thân phận của Hoàng Nghĩa.

“Tiền bối, nếu như muốn ta dùng “mỹ nhân kế”, thứ cho tại hạ bất lực.” Lãnh Khải Chi không vui nói. Bị bắt buộc là một chuyện, chủ động câu dẫn lại là chuyện khác, coi như thật là vì tình báo, tôn nghiêm của hắn cũng không cho phép.

“Lãnh công tử, ngươi ngàn vạn lần đừng hiểu lầm, ta không phải muốn ngươi câu dẫn người khác.” Hoàng Nghĩa thần bí từ trong tay áo lấy ra hai bình sứ nhỏ một trắng một đen.

“Bình màu trắng là mê thất hương, trộn vào trong hương lô, sẽ theo hương khí phiêu khai, có thể tác dụng trong phạm vi nửa dặm, người chỉ cần ngửi một chút liền toàn thân vô lực, ý chí mơ hồ, hỏi cái gì hắn đều trả lời, bất quá dược hiệu chỉ có thể duy trì nửa khắc. Bình màu đen chính là giải dược, trước ăn tựu không trúng độc.”

Lãnh Khải Chi không tiếp nhận, Hoàng Nghĩa cũng nhìn ra hắn nghi ngờ, đem hai bình nhỏ đặt trên bàn, thông cảm nói:

“Có thể ta xuất hiện quá mức đột ngột, Lãnh công tử nhất thời không thể tin ta, cẩn thận như vậy cũng tốt.”

Lãnh Khải Chi không nói gì, Hoàng Nghĩa lại tiếp: “Thuốc này ngươi giữ, khi nào dùng cũng không quan trọng, ta ngụ ở viện dành cho người hầu ở phía bắc, ngươi tùy thời có thể tới tìm ta.”

Lãnh Khải Chi nhìn hai bình sứ, trong mắt tràn đầy mâu thuẫn.

“Lãnh công tử, ta cáo từ trước.” Hoàng Nghĩa ôm quyền nói, bưng khay trà, thần tình bình tĩnh đi ra ngoài.

Hoàng Nghĩa đi rồi, Lãnh Khải Chi cầm lấy bình màu trắng suy tư, hắn tò mò mở nắp bình khinh ngửi một chút, một luồng hương thơm kỳ dị dũng mãnh xông vào mũi, hắn hoảng sợ vội vàng đóng nắp lại.

Lãnh Khải Chi lâm vào khổ tư, nếu Hoàng Nghĩa nói là sự thực, mình có nên làm theo lời đối phương? Nhưng như vậy, hắn không phải thật sự “phản bội” Bùi Sĩ Kiệt sao? Không phản bội Bùi Sĩ Kiệt, thì hắn chính là phản bội Võ Lâm Minh, giữa hai bên, hắn nên như thế nào lựa chọn?

Còn nếu Hoàng Nghĩa là giả mạo, sự tình tựu đơn giản hơn. Lãnh Khải Chi tư tâm hi vọng, Hoàng Nghĩa là cái bẫy khác của Bùi Nhược Tỉ, đối phương muốn dùng việc này thử thực tâm của hắn đối Bùi Sĩ Kiệt. Nếu vậy, hắn chỉ cần giả vờ như không biết, hoặc là đem chuyện này nói với Bùi Sĩ Kiệt, việc này cũng giải quyết, mình có thể tiếp tục ở bên Bùi Sĩ Kiệt. Chính là… Nếu muốn hắn tiếp tục lấy thân phận hiện tại mà chờ đợi, đối với hắn mà nói cũng là một loại tra tấn.

Hoàng Nghĩa xuất hiện, có lẽ chính là thời cơ để xoay chuyển.

Lãnh Khải Chi trước hết nghĩ đến xác định tâm ý Bùi Sĩ Kiệt. Nếu đối phương đối với hắn vẫn còn tình cảm, hắn sẽ cùng y thương lượng chuyện này, thử hóa giải ân oán của Võ Lâm Minh cùng Hồng Liên Giáo; còn nếu như đối phương đối với hắn đã muốn tuyệt tình… Hắn tiếp tục lưu lại cũng không còn ý nghĩa, không bằng hãy cùng Hoàng Nghĩa rời đi thôi.

Hết thảy tùy vào thái độ của Bùi Sĩ Kiệt, Lãnh Khải Chi nắm tay, quyết định lấy tương lai của mình đổ một lần.

◇◇◇

Buổi tối, Bùi Sĩ Kiệt trở lại phòng. Như mọi ngày, tắm rửa qua liền đặt Lãnh Khải Chi trên giường, lạp khai y phục hôn lồng ngực hắn.

Nguyên bản Lãnh Khải Chi vẫn không nhúc nhích bỗng dưng đỡ lấy bờ vai y, Bùi Sĩ Kiệt không ngờ hắn sẽ cử động, không khỏi dừng một chút.

“Sĩ Kiệt…” Lãnh Khải Chi nhỏ giọng, đây là lần đầu trong hơn một tháng qua hắn kêu tên đối phương.

Bùi Sĩ Kiệt chống người dậy, lãnh đạm nhìn hắn.

“Để làm chi?”

Lãnh Khải Chi nuốt nuốt nướt bọt, lấy hết dũng khí hỏi: “Ta muốn hỏi ngươi một việc…”

“Nga? Hỏi cái gì?”

“Ngươi… Ngươi còn…” Lãnh Khải Chi ngượng ngùng nhìn thẳng mắt y, e ngại thấp giọng hỏi: “Ngươi còn thích ta sao…?”

Hỏi xong, khuôn mặt tuấn tú đỏ đến sắp thiêu cháy. Đợi một lúc lâu, Bùi Sĩ Kiệt vẫn không trả lời, Lãnh Khải Chi không thể không nhìn y.

Bùi Sĩ Kiệt biểu tình phi thường bình tĩnh, bình tĩnh gần như lãnh đạm. Đối phương đang suy nghĩ gì? Y sẽ trả lời thế nào? Lãnh Khải Chi lòng như sấm động.

Thật lâu sau, Bùi Sĩ Kiệt hừ nhẹ một tiếng, khóe miệng xả ra một cái cười lạnh. Y cay nghiệt nói:

“Ngươi dựa vào cái gì cho rằng ta còn thích ngươi?”

Lãnh Khải Chi tâm nhất thời trầm xuống, đôi môi run rẩy. Bùi Sĩ Kiệt ngồi ở mép giường nhìn hắn, tay thờ ơ quấn lấy tóc mình.

Lãnh Khải Chi cũng ngồi dậy, ôm lấy vai phải, giọng nhỏ đến gần như không nghe thấy:

“Vậy ngươi vì sao xăm cái này trên người ta…”

“Ngươi cho là vì cái gì?” Bùi Sĩ Kiệt hỏi lại.

Lãnh Khải Chi khuất nhục cắn môi dưới: “Nghe Bùi tiền bối nói… Các Giáo chủ tiền nhiệm đều xăm hoa văn này trên người thê tử mình…”

“Hừ… Cho nên ngươi liền cho rằng ta còn thích ngươi?” Bùi Sĩ Kiệt hừ lạnh, trong mắt y thoáng xuất hiện một mạt chột dạ, đáng tiếc Lãnh Khải Chi cúi đầu nên không phát giác.

Bùi Sĩ Kiệt cố ý dùng khẩu khí khinh thường: “Chủ nhân muốn để lại dấu hiệu trên vật của mình, không phải chuyện rất bình thường sao?”

Nghe xong lời này, Lãnh Khải Chi sắc mặt trong nháy mắt trắng xanh. Hắn không dám tin ngẩng đầu, bàng hoàng nhìn đối phương. Lời này thật là Bùi Sĩ Kiệt nói sao? Sự thật tàn khốc như thế, bảo hắn làm sao có thể chấp nhận nổi đây?!

Bùi Sĩ Kiệt đột nhiên đưa hắn áp chế, cúi người ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ:

“Ngươi chỉ cần ngoan ngoãn ở trên giường hầu hạ ta là được, không cần tiếp tục miên man suy nghĩ.”

Hắn đối mình đã không còn chút tình cảm nào, bản thân chỉ là công cụ tiết dục của hắn sao? Một cỗ chua xót mãnh liệt bốc lên, Lãnh Khải Chi trước ngực chồng chất oán khí cơ hồ bùng nổ, hốc mắt nóng hổi, dùng sức đẩy đối phương ra. Tuy rằng khí lực không lớn, cũng đủ làm cho Bùi Sĩ Kiệt nghiêng về một bên.

Lãnh Khải Chi kéo lại vạt áo, ánh mắt đỏ bừng, hổn hển nói: “Ta… không phải đồ chơi của ngươi…! Nếu như vậy, xin ngươi giết ta!”

Bùi Sĩ Kiệt sắc mặt trầm xuống. “Nghĩ cũng đừng nghĩ!”

Lãnh Khải Chi khàn cả giọng hô: “Ngươi đã không yêu ta, vì cái gì còn muốn đem ta giữ bên người! Ngươi đã hận ta tận xương, vì cái gì không đem ta giết?!”

“Ta muốn làm thế nào không cần ngươi dạy ta!” Bùi Sĩ Kiệt rống to, lại đưa hắn áp đảo.

Lãnh Khải Chi cực lực phản kháng, hai người ở trên giường đánh nhau. Nhưng thực lực của hai bên quá mức khác xa, Lãnh Khải Chi giãy dụa, không kiên trì được bao lâu, đã bị Bùi Sĩ Kiệt xé bức màn lụa trói chặt hai tay, buộc vào cột giường.

Lãnh Khải Chi thở dốc dùng sức lôi kéo cổ tay, nhưng một chút tác dụng cũng không có. Bùi Sĩ Kiệt lau trên mặt vài đạo vết máu nhỏ trong lúc hỗn chiến vô ý bị Lãnh Khải Chi cào. Y bình ổn hơi thở, lập tức thô lỗ đem đối phương quần áo xé nát.

“Đừng đụng ta!!” Lãnh Khải Chi lớn tiếng hét, lúc trước bởi vì trong lòng vẫn ôm một tia hi vọng, nghĩ rằng Bùi Sĩ Kiệt có thể đối mình còn tình cảm, hắn mới yên lặng chịu được. Hiện tại biết rõ “chân tướng”, hắn không muốn tiếp tục làm loại chuyện nhơ bẩn không có tình yêu này!

“Ngươi cho là ngươi có quyền nói không sao?!” Bùi Sĩ Kiệt bá đạo nói, nâng hai chân hắn gác lên vai mình. Lãnh Khải Chi đã bị hắn thoát sạch sẽ, cảm giác cự vật nóng rực cứng rắn kia đang đặt tại đồn bộ mình, trong lòng hắn tràn ngập hoảng sợ cùng kháng cự.

“Không cần! Đừng đụng ta!” Hắn kịch liệt xoay người tránh né.

Tính khí Bùi Sĩ Kiệt bởi vì phẫn nộ mà trướng lớn hơn nữa, y không để ý tới cảm nhận của đối phương, nhắm ngay huyệt khẩu dùng sức đâm tới ——

“Ô…!”

Mạnh mẽ tiến vào khiến Lãnh Khải Chi đau đến trước mắt tối sầm. Hắn cắn chặt môi dưới, nuốt xuống thanh âm khuất nhục.

Bùi Sĩ Kiệt mãnh lực đem phân thân của mình toàn bộ chôn sâu, cảm nhận nội bích mềm mại nóng bỏng bao lấy. Y thở dài, bắt đầu kịch liệt luật động.

Hoan ái vô cùng thô bạo không có chút nào dịu dàng, Lãnh Khải Chi không hề cảm nhận được khoái ý. Hạ thân đau đến cơ hồ chết lặng, khuôn mặt bởi vì đau đớn mà vặn vẹo, cảnh tượng trước mắt cũng bắt đầu trở nên mơ hồ không rõ.

Không nhớ rõ Bùi Sĩ Kiệt trong cơ thể hắn ra vào bao lâu, Lãnh Khải Chi chỉ biết lần giao hoan này là lần dài nhất, thống khổ nhất của hắn từ khi được sinh ra tới nay.

Rốt cuộc, Bùi Sĩ Kiệt gầm nhẹ phóng thích lửa nóng trong thân thể hắn, mà hậu đình Lãnh Khải Chi sưng đỏ đã sớm không còn cảm giác…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui