Trong vòng một giờ tiếp theo, chỉ cần rảnh rỗi thì Tùy An Nhiên sẽ xem điện thoại, luôn cẩn thận chờ tin nhắn. Tuy không biết Ôn Cảnh Phạm muốn làm gì, nhưng nếu anh đã nói như vậy, tất nhiên sẽ gửi tin nhắn cho cô...
Thế cho nên một giờ đồng hồ đau khổ chờ đổi ca trực, cũng có thể khiến cô đặc biệt mong chờ.
Nhưng đáng tiếc là, mãi đến khi người đồng nghiệp ca trực tiếp theo đến trễ năm phút, điện thoại của cô vẫn như cũ không chút động tĩnh nào. Haiz... Chắc không phải là điện thoại anh có vấn đề chứ?
Người đồng nghiệp thấy cô hồn vía lên mây, không khỏi tò mò hỏi: "An Nhiên, chị chưa quay về sao?"
"Mình đi ngay đây." Tùy An Nhiên cười, nhìn màn hình điện thoại, rồi nhanh chóng thu dọn đồ đạc, đi thang máy xuống tầng hầm lấy xe, chuẩn bị về nhà nghỉ ngơi.
Do không ngủ đủ giấc, nên hiện tại trong đầu cô chỉ nghĩ đến hai chữ “đi ngủ” thôi, không còn việc gì quan trọng hơn việc này nữa.
Xe cô đỗ dưới tầng hầm đã ba ngày, đầu óc hỗn loạn của cô nhất thời không thể nhớ ra nơi xe đỗ lại, chỉ biết là nó nằm ở hướng đông.
Vừa lúc đi tới, phía sau lung dường như có người gọi tên cô. Giọng nói có hơi mơ hồ, cũng không rõ ràng.
Tùy An Nhiên chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn quay đầu lại nhìn thoáng qua. Cả bãi đỗ xe trống rỗng, ngoài ánh đèn hơi mờ mờ ra cũng chỉ còn nhân viên bảo vệ vừa mới thay ca đang ngồi trong phòng trực, yên tĩnh đến nỗi chỉ cần có gió thổi qua là có thể nghe rõ.
Đúng lúc này, có một cơn gió lạnh đột ngột thổi đến, sống lưng Tùy An Nhiên ớn lạnh, cô rùng mình, quay đầu lại bước đi nhanh.
Đợi lúc tìm được xe của mình, cô lấy chìa khóa ra, mở khóa, tay đặt trên nắm cửa hơi dùng sức, vừa kéo cửa ra... Bên cạnh chợt xuất hiện một cánh tay đưa tới, năm ngón tay thon dài trắng nõn, trực tiếp đè lên cửa xe, dùng sức nhẹ một chút đã dễ dàng đóng cửa xe lại.
Trong đầu Tùy An Nhiên xẹt qua một ý nghĩ đầu tiên không phải là "Có người ở sau lưng!", mà là ngày đó ở siêu thị, cô đứng ở kệ hàng gia vị để chọn giấm, cánh tay Ôn Cảnh Phàm cũng từ bên cạnh cô đưa ra giống như lúc này, ngón tay thon dài dừng ở lọ giấm bên tay cô, nhẹ nhàng cầm lên.
Cô vừa quay đầu, đã thấy khuôn mặt tươi cười ấm áp của anh, đôi mắt phản chiếu ánh đèn, trong trẻo lại sáng ngời.
Vừa nghĩ như vậy, phản ứng thứ hai của cô là phục hồi tinh thần, xoay người nhìn qua, sau đó đã bị gương mặt gần trong gang tấc dọa tới mức lập tức buông tay, lùi về sau một bước đụng mạnh vào cửa xe.
Ôn Cảnh Phạm đưa tay lên đỡ cô, hơi nhíu mày, giọng nói nhỏ nhẹ: "...Tôi đáng sợ như vậy sao?"
Tùy An Nhiên sửng sốt, lắc đầu, một câu hoàn chỉnh cũng không nói ra được: "Không... không có, là em... không nghĩ rằng anh sẽ xuất hiện ở đây... Anh ăn sáng xong phải đi làm à?"
"Gần đây tôi nghỉ phép để tiếp đón khách" Anh nhàn nhạt nhìn thoáng qua cô, hơi dùng lực đạo kéo cô, giúp cô đứng ngay ngắn lại: "Xin lỗi, khi tôi chuẩn bị gửi tin nhắn cho em mới phát hiện..."
Ôn Cảnh Phạm dừng một chút, mới nói tiếp: "Mới phát hiện điện thoại đã hết pin."
"Hahaha." Tùy An Nhiên cười ra tiếng, thấy đáy mắt anh hơi lóe lên tía sáng, nghiêm túc cúi đầu nhìn xuống dưới đất, lúc này cô mới thu lại nụ cười vừa rồi, chỉ hơi híp mắt lại, nói: "Không sao cả, anh tìm em có chuyện gì sao?"
Ôn Cảnh Phạm "Ừ" một tiếng, âm cuối cao lên: "Tôi nhất định phải có chuyện gì đó mới có thể tìm em?"
Tất nhiên không phải....
Tùy An Nhiên lắc đầu, vừa định nói gì đó, tầm mắt anh đã dời sang chỗ khác, chỉ chiếc xe Land Rover của mình đang đỗ các đó không xa: "Tôi đưa em về."
"Hả?" Tùy An Nhiên kinh ngạc.
"Hiện tại đang là giờ cao điểm đi làm, em xác định với trạng thái mệt mỏi của em có thể lái xe về nhà an toàn sao?" Anh hỏi ngược lại.
Tùy An Nhiên trầm mặc... Cô đúng là không ra từ nào để phản bác cả.
Ôn Cảnh Phạm tự nhiên tiếp lời: "Đúng lúc tôi đang rảnh rỗi, để tôi đưa em về."
Giọng nói ấy, trong trẻo trầm thấp, dịu dàng ấm áp, nhưng hoàn toàn không cho phép kháng cự lại.
Tùy An Nhiên nghĩ , cũng không đưa ra được lý do nào hợp lí để từ chối anh, nếu qua hệ của hai người chỉ là bạn bè bình thường, thì hành động này không có gì là không thể. Hơn nữa, nhìn thế nào.... thì cũng là cô chiếm tiện nghi nhiều hơn
******
Vào thời điểm này lượng xe cộ lưu thông trên đường là lớn nhất, mới vừa ra khỏi khách sạn không bao xa đã mắc kẹt trong dòng xe đông đúc.
Ôn Cảnh Phạm nghiêng đầu nhìn cô, thấy cô đang ngồi nghiêm chỉnh, không khỏi nhếch môi cười một cái: "Đoán chừng còn phải mắc kẹt một lúc đấy, em có thể ngủ một lúc, đến nơi tôi sẽ gọi em dậy."
Người ta tốt bụng đưa cô về, cô lại không cùng hàn thuyên đôi câu thì thôi, mà còn có thể thản nhiên nằm ngủ khò khò! Làm gì có cái đạo lí nào như vậy chứ.
Tùy An Nhiên bị ánh nắng mặt trời chiếu vào mắt có chút đau, cô nhắm mắt lại, nhích lại gần chỗ tối bên cửa sổ xe: "Em không sao, trực đêm không hẳn là không thể ngủ, chỉ là ngủ không được thoải mái mà thôi."
Ngón tay Ôn Cảnh Phạm đặt trên tay lái nhẹ nhàng gõ: "Vì sao lại muốn làm nghề này, ngành dịch vụ rất vất vả."
"Trước đây em học hành không được tốt lắm..." Tùy An Nhiên mím môi, đưa tay lên chắn ánh nắng, khi quay đầu sang nhìn anh vẫn giữ nguyên tư thế như vậy: "Sau này vào đại học A... điểm số vừa đủ vào ngành này, nên cứ như vậy mà bước tiếp."
Ôn Cảnh Phạm nhận thấy cô không được thoải mái, đưa mắt nhìn dòng xe chen chúc không đi được phía trước, suy nghĩ một chút, rồi đưa tay tháo dây an toàn.
Tùy An Nhiên nhìn hành động của anh, hơi sửng sốt: "Anh..."
Bên trong xe vang lên tiếng nhắc nhở chưa thắt dây an toàn, anh lại dường như không nghe thấy gì, nghiêng người về phía ghế bên cạnh, trong nháy mắt đã cách cô rất gần. Gần đến mức giữa hai người chỉ cách một bàn tay, cô có thể nghe rõ cả tiếng hít thở vững vàng của anh trong buồng xe yên tĩnh.
Tùy An Nhiên hoàn toàn hóa đá, gắt gao nắm chặt dây an toàn, cứng đờ nhìn anh, hô hấp dồn dập: "Ôn Cảnh Phạm..."
"Hửm?" Anh lên tiếng, rũ mắt xuống, ánh mắt quét qua người cô, thấy ngón tay Tùy An Nhiên do dùng sức mà trở nên trắng bệch mới ngẩng đầu lên nhìn, ý cười nơi đáy mắt càng sâu hơn: "Không cần căng thẳng, tôi giúp em điểu chỉnh lại ghế ngồi thôi."
Khi nói chuyện, tay anh đã đặt lên nút điều chỉnh của ghế phụ, hạ thấp ghế xuống. Lúc làm điều này, anh vừa chú ý độ cao của ghế dựa, vừa nhìn vào mắt cô, sau đó khóe môi cũng dần dần nâng lên.
Mặc dù anh cười như được tắm mình trong gió xuân, nhưng trong mắt Tùy An Nhiên thì....
Gương mặt Tùy An Nhiên nóng đến độ đỏ phừng phừng, cô né tránh ánh mắt của anh, trong lòng lại có cảm giác khóc không ra nước mắt. Lại tự mình đa tình rồi.
Kế tiếp tình hình giao thông cũng cải thiện hơn nhiều, Tùy An Nhiên xấu hổ đến không biết nên nói gì, Ôn Cảnh Phạm hiển nhiên cũng không định nói chuyện phiếm. Hơn nữa cô thật sự cảm thấy hơi buồn ngủ, ngồi trên xe vững vàng dần dần nhắm mắt chìm vào giấc mơ.
Thời điểm xe chạy đến dưới tiểu khu chung cư, Ôn Cảnh Phạm vừa muốn lên tiếng gọi cô, quay đầu sang thấy hô hấp Tùy An Nhiên đều đặn, bộ dạng không chút phòng bị. Anh cứ như vậy nghiêm túc quan sát cô một lúc, mới dời tầm mắt đi, tìm một nơi để đỗ xe, sau đó cầm mấy quyển tạp chí kinh tế ở ghế sau lên xem.
Tùy An Nhiên ngủ rất bình yên, hô hấp tựa hồ cũng mang theo chút hương thơm ngọt ngào, bên tai là âm thanh nhẹ nhàng có quy luật, cô không phân biệt được đó là gì, nhưng lại cảm thấy rất yên tâm mà ngủ say.
Tùy An Nhiên mơ một giấc mơ, cô thấy mình quay trở về năm đó ở chùa Phạn Âm.
Nguyên nhân là khi cô học lớp mười, tình cảm của bố mẹ đã sắp rạn nứt, nhưng vì cô mà họ trước sau vẫn cố giữ trạng thái cân bằng, những vẫn âm thầm khắc khẩu nhau. Đến năm lớp mười hai, tất cả mọi chuyện dần bộc phát...
Cô như hãm sâu vào một vòng xoáy, tinh thần và tâm lý đều chịu nhiều đả kích, bệnh đến không dậy nổi. Sau mấy ngày nằm viện, hôn nhân của họ cũng hoàn toàn tan vỡ. Chỉ vì chuyện phân chia tài sản và việc đi hay ở của cô mà họ lại bắt đầu tranh chấp không ngừng.
Lúc ấy, cô được đưa vào chùa Phạn Âm.
Thời điểm đó mùa hè vừa bắt đầu, cây cối sum xuê xanh ngát. Ánh mặt trời bao phủ cả núi rừng, hương thơm thoang thoảng của rừng trúc bao phủ toàn bộ đất trời, không gian tràn ngập sắc xanh tươi mát.
Khi đó, đoạn đường đến chùa Phạn Âm không thể cho xe chạy lên lúc sắp đến sườn núi đều phải đi bộ lên trên núi.
Chú tiểu mặc áo cà sa màu vàng đã đứng chờ ở đó từ sớm để dẫn cô đi lên.
Ngôi chùa sừng sững nguy nga tọa lọa trên núi, tường vàng ngói đỏ, vách đá xanh biếc một màu. Cổng chính rộng mở, bậc cửa bằng đá, ngăn cách hai thế giới.
Vì là ngày trong tuần, nên phòng khách cũng không có bao nhiêu người. Gió từ trong sân vườn rộng rãi thổi vào, để lại một luồng gió mát, vang vọng bên tai.
Phòng khách được quét dọn sạch sẽ, ngay cả vật trưng bày cũng được lau chùi cẩn thận, ghế trúc mây, bàn gỗ, trong phòng đều là hương thơm thoang thoảng của gỗ mộc. Đẩy cửa sổ ra, còn có thể nhìn thấy dãy núi cao ngất phía sau, nơi đó rừng cây rậm rạp, chưa bị khai phá, nên không có nhiều người đặt chân đến.
Nghe tiếng gõ mõ niệm phật, nghe âm thanh gió thanh khiết vang vọng từ núi rừng, bỗng có cảm giác không còn phân biệt rõ thời gian, năm tháng.
Và những điều này, đều là những ký ức rõ ràng nhất của Tùy An Nhiên về chùa Phạn Âm trước khi gặp được Ôn Cảnh Phạm.
Trong giấc mộng này, giọng nói mềm nhẹ của chú tiểu dẫn đường dần trở nên mơ hồ, ánh nắng ấm áp, mùi thơm rừng trúc thoang thoảng, ngôi chùa miếu cổ kính trong nháy mắt đều bị mây bay bao phủ, dần dần biến mất khỏi giấc mơ của cô.
Trong lòng Tùy An Nhiên sinh ra chút thất vọng buồn bã, dường như tiếng gõ mõ trong chùa Phạn Âm vẫn còn bên tai, ánh lửa từ nhang đèn vẫn còn lay động mơ hồ, nhưng làm thế nào cũng không tìm được một chút tung tích.
Đợi khi cô tỉnh dậy, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy trần xe. Cô mơ màng nhìn nửa ngày, ý thức mới chậm rãi quay trở lại, cô nhẹ nhàng ngồi dậy...
Ôn Cảnh Phạm nghe thấy động tĩnh quay đầu sang nhìn, thấy cô đã ngồi dậy, thì cất tiếng nhắc nhở: "Trước tiên tháo dây an toàn ra đã."
Tùy An Nhiên ngoan ngoãn làm theo, vừa cúi đầu, phát hiện trên người đang đắp chiếc áo khoác của anh, cô động đậy một cái, chiếc áo cũng theo đó mà trượt xuống dưới.
Cô đưa tay giữ chặt lấy áo khoác, ý thức vốn còn mơ hồ cũng từ từ thanh tỉnh trở lại: "Cám ơn..."
Ôn Cảnh Phạm chỉ nhìn cô một cái, không nói tiếp.
Tùy An Nhiên tháo dây an toàn, đem áo khoác đang cầm trong tay trả lại anh, ánh mắt rơi vào quyển tạp chí đã được anh đọc hơn phân nửa, chậm chạp một hồi mới nhớ phải nhìn đồng hồ.
Một giấc này của cô... đã ngủ quên trời quên đất mấy tiếng đồng hồ, hiện tại cũng đã một giờ chiều rồi!
Ôn Cảnh Phạm nhìn biểu tình trên khuôn mặt Tùy An Nhiên đã biết cô đang nghĩ gì, anh bình tĩnh nhìn đồng hồ, nhẹ nhàng phun ra một câu: "Tôi còn chưa ăn cơm đấy."
Tùy An Nhiên: "..."