Chương 27
Lúc Tuỳ An Nhiên về đến nhà là đã 10 giờ tối rồi, Phàm Hi vẫn chưa ngủ. Khi cô mở cửa vào thì thấy Phàm Hi đang ngồi xổm trên chiếc thảm ở huyền quan*, đôi mắt xanh ngọc ấy dưới ánh đèn long lanh như thạch anh, cứ như vậy mà nhìn cô.
*Huyền quan: huyền quan là một khu vực sảnh trống ở gần cửa ra vào và kết nối với phòng khách, có thể coi là khoảng đệm của phòng khách. Nói đơn giản, huyền quan là nơi ngăn cách cửa chính và phòng khách, có ý nghĩa như một tấm rèm, một bức bình phong cho phòng khách.
Tuỳ An Nhiên vào nhà đổi dép rồi mới ôm nó.
Nó ngoan ngoãn nằm trong vòng tay của cô, híp mắt, nhẹ nhàng kêu vài tiếng “meo meo”.
Tuỳ An Nhiên nhẹ nhàng sờ tai nó, sờ đến nổi cổ nó cũng rụt lại, không động được: “Em muốn nói gì với chị à?”
Phàm Hi lắc lắc đầu, từ trong vòng tay của cô đứng lên, nhảy xuống, đi về phía phòng bếp, nhảy lên tủ bếp nhìn cô ra hiệu.
Tuỳ An Nhiên theo ánh nhìn của nó mà qua đó, chân trước của nó đang đẩy điện thoại về phía cô. Lúc này cô mới biết, điện thoại có vài cuộc gọi nhỡ và hai tin nhắn. Trong đó có một cuộc của Ôn Cảnh Phạm, còn lại là của…Văn Ca. Cô lướt xuống, xem hai tin nhắn.
Văn Ca: “Có tin động trời nè! Chú Cảnh Phạm đợi những cô gái đến xem mặt đi về hết liền nổi giận với ông nội, nói là có người thích rồi…Đây là lần đầu mình thấy chú Cảnh Phạm giận đến vậy đó. Có điều, chuyện có người thích rồi…càng đáng sợ hơn.”
Ôn Cảnh Phạm: “8 giờ ngày mốt anh qua đón em đi đến phòng thu âm.”
Có người thích rồi...
Tuỳ An Nhiên duỗi thẳng ngón trỏ ra xem, biểu cảm bình tĩnh.
Ngược lại thì Phàm Hi nhìn thấy ngón tay được băng bó của cô, lấy chân khều khều, thấy cô không phản ứng thì dứt khoát dùng hai chân trước ôm lại, dùng lưỡi liếm...
Đây là thứ gì đây, trầm chưa từng nhìn thấy!...Hình như không phải thứ tốt đẹp gì.
Cất điện thoại, Tuỳ An Nhiên ôm Phàm Hi vào phòng ngủ ngủ. Đóng cửa lại, cô mới nói với Phàm Hi: “Vài ngày nữa em phải về nhà rồi, sẽ nhớ đến chị chứ?”
Phàm Hi bỏ qua sau đầu, nhảy lên chỗ ngủ tạm thời của mình ── Đồ con người không biết gì cả.
--
Bãi cỏ ở tiểu khu được phủ lên lớp sương mỏng, sau khi mặt trời mọc, những giọt sương lạnh giá đó dưới ánh nắng mặt trời, long lanh lóng lánh.
Tuỳ An Nhiên lạnh đến mức dậm chân tại chỗ, may mà cô ăn sáng rồi mới xuống, không thì trong bụng không có gì, lạnh đóng băng rồi.
Cô đưa tay lên hà hơi, nhìn thấy ngón tay đang bị băng bởi băng gạc, cô nghĩ đi nghĩ lại, lấy từ trong túi ra găng tay đeo vào.
Cách đó không xa có một tờ thông báo dán trên cửa kính nhà hàng, cô đi đến đó, đối diện với tấm kính mờ ảo soi gương, vuốt lại tóc…
Sự tĩnh điện vào mùa đông quả thật là một sự tồn tại đáng sợ, cô vừa cảm thấy bản thân ổn rồi, vừa buông tay xuống thì những sợi tóc mềm mại ấy cũng vì rời khỏi găng tay mà dính lên mặt.
Tuỳ An Nhiên chỉ có thể bỏ găng tay ra chỉnh tóc, chỉnh luôn cả khăn quàng cổ. Lúc này cô nghe thấy tiếng động cơ xe hơi đang đến gần. Cô lấy điện thoại ra xem thời gian, 7 giờ 50 phút, anh đến sớm 10 phút. May mà bản thân xuống sớm, không thì nghe điện thoại anh xong loạn cào cào rồi.
Cô tiến lên phía trước, tựa vào cửa xe nhìn anh. Chỉ mới không gặp anh một ngày mà cảm giác như rất lâu rồi không gặp.
Ôn Cảnh Phạm dường như đang cười, cô cũng cười theo, mở cửa xe lên xe. Cô vụng về cài dây an toàn xong mới nhớ chưa chào hỏi với anh, thấy anh đang nhìn mình, cô giơ tay chào: “Chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng.” Lần này anh thật sự đã cười, ánh mắt dừng lại trên người cô hồi lâu mới thu lại ánh nhìn, hỏi: “Em ăn sáng chưa?”
“Ăn rồi.” Tuỳ An Nhiên gật đầu, chỉ tay lên trên: “Cho Phàm Hi ăn sáng nên cũng tiện thể ăn rồi, anh ăn chưa?”
“Còn chưa ăn nữa.” Vẻ mặt anh bình thường, nghiêng đầu nhìn gương chiều hậu, “Đến phòng thu âm trước đi.”
Tuỳ An Nhiên dừng lại một lát, hỏi anh: “Không ăn sáng sẽ không sao chứ? Nếu không thì thời gian vẫn còn sớm, đi đến cửa tiểu khu của em đi, ở đó có quán ăn sáng cũng ngon lắm.”
Ôn Cảnh Phạm quay xe lại, không nhanh không chậm nói: “Không muốn ăn một mình.”
“…” Tuỳ An Nhiên im lặng hồi lâu, lặng lẽ nói: “Hình như sáng nay em vẫn chưa ăn no…”
Ôn Cảnh Phạm không hề khách khí mà cúi đầu cười, giọng cười đó còn pha lẫn chút khàn khàn và từ tính mới tỉnh dậy vào sáng sớm, trầm trầm, khiến người nghe tê dại.
Tuỳ An Nhiên không chịu nổi, quay đầu nhìn anh. Lông mày anh nhướng lên, trên mặt vẫn còn ý cười, dịu dàng đến nổi khiến người ta như được tắm gió xuân.
Tuỳ An Nhiên nhanh chóng quay đi, đôi tay cách đôi găng tay vẫn nhìn ra được sự bối rối, trong lòng khẽ thở dài…Đến lúc nào thì cô mới có thể làm theo ý muốn của mình, ngừng thích anh đây.
Cửa hàng ăn sáng vào sáng sớm, người đến người đi, là thời điểm đông khách nhất. Có điều, vận may của hai người tốt, vừa gọi đồ ăn sáng xong, cách đó không xa có đôi tình nhân cũng vừa ăn xong đứng lên.
Tuỳ An Nhiên nhìn bốn chữ “chỗ ngồi tình nhân” tràn đầy vẻ khó xử, mặt cũng đơ ra…Từ khi nào mà cửa hàng ăn sáng lại…không có tự trọng như vậy chứ?
Trong lúc cô đang do dự không biết nên coi như không thấy hay xem nhẹ ba chứ kia, trực tiếp tới ngồi thì Ôn Cảnh Phạm đã đi qua đó.
Bước đến gần đương nhiên sẽ thấy ba chữ đó chót đó, bước chân của anh dừng lại, nhưng rồi cực kỳ tự nhiên ngồi xuống.
Tuỳ An Nhiên nhìn quanh một vòng, vô cùng chột dạ chạy đến ngồi xuống ── Ài, sao lại có cảm giác như có tật giật mình vậy.
Bởi vì đã ăn sáng rồi nên Tuỳ An Nhiên chỉ gọi một ly sữa đậu nành, giả vờ bận rộn nhìn đông nhìn tây hồi lâu, ánh mắt vừa nhìn đến anh thì anh lại ngẩng đầu nhìn, nhìn thẳng vào mắt cô.
Tuỳ An Nhiên càng chột dạ hơn, chuyển tầm mắt, giả vờ như đang nhìn cô bé ở bàn phía sau anh.
Bé gái khoảng 4 tuổi, xinh đẹp như tạc tượng, đôi mắt long lanh có hồn, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta mềm lòng. Bé gái đang ở độ tuổi nhìn gì cũng thấy lại, ăn một miếng cũng cần ba mẹ dỗ nửa ngày.
Thấy Tuỳ An Nhiên nhìn mình liền ngại ngùng che mặt lại, xoay người trốn trong lòng ba mình.
Tuỳ An Nhiên nhìn thấy liền cười, cười một hồi lại cảm thấy tủi thân. Cái từ “ba” này…đã năm năm rồi không còn liên quan tới cô.
Cô đang thất thần thì Ôn Cảnh Phạm đã ăn xong rồi, nhìn theo hướng nhìn của cô cũng hiểu ra vấn đề. Anh không nói rõ ra mà chỉ gọi to tên cô, thấy cô nhìn mình mới nói: “Chúng ta đi thôi.”
Tuỳ An Nhiên thu tầm mắt, vội vàng “uhm” một tiếng liền đi theo anh.
Khi hai người đến phòng thu âm thì vừa vặn 8 rưỡi, cũng là lúc cả thành phố ngủ dậy, ồn ào náo nhiệt, khói bụi mù mịt.
Phòng thu âm nằm ở lầu ba, không biết thang máy có vấn đề gì mà đang tu sửa, hai người đi cầu thang thoát hiểm lên trên.
Vì là sáng sớm nên người vẫn còn rất ít, trong cầu thang thoát hiểm chỉ nghe thấy tiếng chân của hai người. Thấy cô đi chậm, Ôn Cảnh Phạm cũng thả chậm bước chân đợi cô cùng đi: “Sáng nay thử âm, nếu được thì buổi chiều liền lồng tiếng.”
Tuỳ An Nhiên đang đắm chìm trong thế giới của mình, nghe anh nói câu này giật mình lo lắng: “Nếu như…nếu như giọng em phù hợp, em vẫn còn công việc ở khách sạn, có làm chậm tiến độ không?”
Ôn Cảnh Phạm ngẩng đầu nhìn cô một cái, đi ra phía bên ngoài của cô, cùng lúc đó bước nhanh hơn cô một bước rồi lại đứng tại chỗ nhìn xuống cô, nhàn nhạt nói: “Lục Tập Phương là một đạo diễn giỏi, vì yêu cầu hoàn mỹ mà có thể bỏ ra rất nhiều, huống hồ gì chỉ là phối hợp với thời gian của em.”
Nói xong liền chuyển ánh nhìn khỏi cô, ngẩng đầu nhìn số tầng được dán trên cửa thang máy, nói thêm: “Anh sẽ ở bên em.”
Tuỳ An Nhiên ngẩng người, lúc quay đầu sang nhìn anh thì anh đã nghiêng đầu, ánh nắng chiếu lên nửa bên mặt hoàn mỹ của anh, đẹp trai tuấn tú.
Lục Tập Phương và nhân viên đã đến nơi, anh ta đang ngồi trong căn phòng nhỏ trước phòng thu, tập trung nhìn nhân viên lồng tiếng đang cầm quyển kịch bản đứng ở bên trong.
Ôn Cảnh Phạm đưa cô qua bên đó, chỉ có vài bước chân mà thôi nhưng những nhân viên dù là rảnh hay đang bận rộn chỉ cần nhận ra anh thì đều chào hỏi.
Nhân tiện…dùng ánh mắt tò mò nhìn cô.
Lúc đi đến bên cạnh Lục Tập Phương, anh ta mới biết hai người đã đến liền tháo tai nghe đứng lên, đưa tay về phía Tuỳ An Nhiên: “Còn nhớ tôi không?”
Lúc nói câu này, anh ta nở nụ cười rất tươi.
Tuỳ An Nhiên tháo găng tay phải ra và bắt tay với anh ta: “Nhớ chứ, đạo diễn Lục.”
“Tôi rất vui vì cô có thể đến đây.” Anh ta nghiêng đầu nhìn Ôn Cảnh Phạm đang đúng bên cạnh bàn xem kịch bản, để lộ ra hàm răng trắng buốt: “Nghe Thời Vận nói cô không có kinh nghiệm, nhưng không cần lo lắng đâu, đợi đến lúc nữa nghe thử giọng cô, nếu cô thấy được thì chúng ta bàn bạc chuyện thù lao.”
Những lời này nghe giống như…anh đã xác định là cô rồi vậy.
Tuỳ An Nhiên chỉ giả vờ như nghe không hiểu, cắn môi nói: “Uh, được, vậy thử âm thôi. Đừng nói nữa không lại trễ mất.”
Lục Tập Phương cầm kịch bản lên, lật lật vài trang, vừa định chỉ chỗ thì Ôn Cảnh Phạm nhanh tay đưa cuốn kịch bản anh đang cầm cho cô.
“Anh đã chọn sẵn rồi, lát nữa em cứ thử xem. Không cần lo lắng đâu, đạo diễn Lục đã nói không phải là em thì không được rồi, em cứ tuỳ tiện đọc là được.” Anh cứ đứng trước mặt Lục Tập Phương mà nói, thật không có chút không tự nhiên nào.
Thấy cô đưa tay nhận lấy, anh nhìn thẳng vào vẻ mặt kỳ lạ của Lục Tập Phương, nhướng mày hỏi: “Chẳng lẽ tôi nhớ sai rồi sao?”
“Không có…Đúng là tôi nói những lời này.”
Tuỳ An Nhiên thấy cách thức ở chung của hai người này thật khiến người khác hâm mộ, cười cười rồi tìm một chỗ ngồi xuống, cẩn thận xem những đoạn thoại mà anh chỉ.
Ôn Cảnh Phạm nhỏ giọng nói vài câu với Lục Tập Phương xong thì đi đến bên cạnh cô, kéo ghế ra ngồi. Thấy cô đọc chăm chú như vậy anh cũng không làm phiền, chỉ ngồi nhìn mọi người trong phòng thu nhưng bên tai lại là giọng đọc thì thầm của cô. Nghe mãi nghe mãi liền bật cười: “Không cần lo lắng, như vậy là được rồi.”
Trong phòng thu âm có mở điều hoà, cô ngồi một lát liền cảm thấy nóng, lại do căng thẳng nên cả người cô đều toát mồ hôi. Cô vân vê kịch bản, đặt nó trên đầu gối rồi cởi áo khoác ra. Cởi xong đang định vắt sau ghế thì anh đã đưa tay qua đón lấy: “Để anh.”
Tuỳ An Nhiên đang tập trung sự chú ý cầm áo khoác, nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của anh mới phản ứng kịp, buông tay nói: “Làm phiền anh rồi.”
“Găng tay kìa, găng tay bên trái em không định cởi ra à?” Anh khẽ hất cằm nhắc nhở tay phải của cô còn đeo găng tay.
Tuỳ An Nhiên nghĩ là trước sau gì anh cũng thấy, dù sao anh cũng không biết bản thân mình vì sao bị thương, cũng sẽ không cười nhạo cô…Nghĩ vậy nên cô nhẹ cởi găng tay ra.
Sau đó liền nghe giọng nói trầm trầm của anh: “Tay bị sao vậy?”
Tuỳ An Nhiên nhìn ngón tay được băng bó của mình, trả lời ảo não: “Cắt trái cây cắt trúng tay.”
Hôm qua tay cô đụng nước nên phải đi phòng khám đổi băng, nếu không thì miếng băng thấm đầy máu bầm của cô sẽ khiến người khác sợ hãi.
Ôn Cảnh Phạm nhìn ngón tay của cô, nét mặt không vui nhưng vẫn không nói gì, chỉ móc áo khoác cô lên, khi quay lại Tuỳ An Nhiên đã bị Lục Tập Phàm gọi qua bên kia rồi.
Anh đứng gần đó nhìn cô, ánh mắt dần bình thường lại.
Sau khi Tuỳ An Nhiên vào phòng cách âm, Ôn Cảnh Phạm đứng ở ngoài hồi lâu, đợi đến khi nhân viên kéo ghế đến anh mới ngồi xuống, đeo tai nghe vào.
Ôn Cảnh Phạm nói “Bắt đầu”, trong tay anh không cầm gì, chỉ ngồi trên ghế, lười biếng cách tấm kính nhìn cô. Lúc chạm ánh mắt cô, anh hắng giọng nói: “Chuẩn bị xong chưa? Bắt đầu thôi.”
Cảm giác này…rất đặc biệt.
Tuỳ An Nhiên không thể diễn tả được sự thay đổi trong giọng nói của anh, chỉ cảm thấy giọng anh truyền qua tai nghe càng dễ nghe, hấp dẫn hơn so với bình thường, dù là một câu đơn giản…
Giọng nói trầm thấp, giọng điệu thấp hơn bình thường, hay đến bùng nổ.
Sau giây phút tim đập loạn nhịp vì anh, trong tiếng cười không rõ ràng của Lục Tập Phương hồi hồn, điều chỉnh trạng thái, nhìn anh gật đầu: “Chuẩn bị xong rồi.”
Lúc Ôn Cảnh Phạm muốn dùng giọng nói của mình để mê hoặc một người nào đó…Người đó nhất định sẽ không chống lại được!