"Úi xời úi xời, này này, anh đang phô trương tài năng "cương thi" bán đậu hũ của mình đấy à? Dẹp đi dẹp đi, nhìn ngứa cả mắt."
Tại một căn phòng học của trường cấp ba Hoa Thiên. Một cô nhóc cá tính tầm mười sáu mười bảy tuổi đang ngồi vắt chân lên bàn, mắt hướng về phía bục giảng không ngớt lời chê bai mấy tên đang uốn éo chịu hình phạt mà cô giao, chính là..."múa bàn".
Thực chất múa bàn chính là phiên bản đạo nhái lại múa cột, một trò có thể nói là rất phổ biến trong những club bar hiện nay... Ai da, căn bản cô nhóc này thấy trong cái lớp học nghiêm chỉnh như thế này mà chả có lấy một cái cột chống trần nhà nào cả, điều này rất không thuận tiện cho việc"dạy dỗ trẻ con" của cô. Lại xét thấy trong lớp bàn ghế thừa thãi ra quá nhiều, đâm ra nảy sinh ý đồ thay hình phạt múa cột thành múa bàn.
Nói theo cách của cô thì là: Dù sao bàn ghế cũng nhiều, biết dùng vào mục đích đặc biệt mới là người thông minh...
"Rau Cải, mấy giờ rồi?" Gương mặt xinh đẹp này ngoái sang bên cạnh liếc hỏi tên nhuộm tóc màu rau cải. Tên này giơ đồng hồ lên xem và trả lời:
"Đại ca! Đã mười lăm giờ không ba phút lẻ chín giây đồng hồ, bọn chúng cũng đã chịu hình phạt được bốn tiếng không một phút rồi ạ!"
Rau Cải kính cẩn gọi hai chữ "đại ca" cẩn thận tí một. Cô nhóc được mệnh danh là đại ca đó quay mặt lên bục giảng, gương mặt ấy mang một nét bướng bỉnh, cứng đầu mà bất cứ ai cũng không thể nào làm mất đi cái tinh túy ngang bướng trời ban bẩm sinh của cô cả. Ngắm ba tên đang bò ra bàn thở hổn hển không còn chút sức lực nào ấy, cô nhếch miệng:" Thế nào? Mấy anh thấy phương pháp "phục vụ" của em ra sao? Còn muốn em "phục vụ" cho nữa không?"
Ba tên dập đầu cúi lậy khóc không ra nước mắt, bộ dạng thê thảm không tả nổi:" Không không đại ca...lúc nãy bọn em không biết chị lại chính là Lục Chi nổi tiếng....nên mới...trêu chị như thế...bọn em xin lỗi, bọn em xin lỗi, xin lỗi chị..." Một trong ba tên đó đứng ra xin lỗi cứ dập đầu xuống bàn rầm rầm thể hiện tính trung thực trong lời nói
Hai tên còn lại thấy thế cũng thi nhau dập đầu, thế là lại thêm khối tiếng rầm rầm nữa, điều này khiến Lục Chi rất ngứa tai, cô liếc sang bên Rau Cải ra hiệu, Rau Cải lập tức nhận tín hiệu, quay ra nói với mấy tên kia bằng một giọng nói không khác thần chết là mấy:
" Đã đến giờ hành hình, ba người còn tâm nguyện gì chưa hoàn thành thì nói nhanh lên."
Nghe thấy vậy bọn chúng ríu rít quỳ xuống xin tha.
"Ôi anh ơi, chị ơi, nhà em còn con nhỏ, a nhầm, bà già ở nhà trông cậy mỗi mình em, em đi rồi ai chăm sóc cụ đây..."
"Chị Lục Chi tha cho em, em còn hàng xóm láng giềng cần phải chăm sóc, toilet còn chưa cọ, cơm vẫn chưa nấu, cha già đang ở nhà chờ đợi...chị Lục Chi tha cho cái mạng nhỏ này của em đi em xin chị...huhu"
Hai tên đã vứt bỏ hình tượng, quỳ xuống trước mặt cô cầu xin, cô liếc sang tên cuối cùng. Mặt hắn đỏ lừ, máu dồn hết lên mặt, nước mũi phun trào, hắn đập bàn đứng dậy:
" Cô là cái quái gì chứ? Cũng chỉ là loại con gái giang hồ đầu gấu không biết sĩ diện thì làm gì được bọn tôi chứ..." Hắn còn đang định nói nữa thì hai tên còn lại nhỏm dậy hốt hoảng bịt mồm hắn lại, tranh nhau xin lỗi:
" Chị, chị đừng để ý, nó còn nhỏ, dại, với lại đầu óc không bình thường, chị đừng chấp nó..."
Tên kia gạt phắt tay hai tên này ra:"Cậu bỏ ra, chị cái gì mà chị? Nó kém bọn mình những hai tuổi, chẳng có lí do gì gọi nó tiếng chị cả...Nói cho cô biết, tôi không phục, không phục, không phục, đi, chúng ta về." Sau đó hắn kéo hai tên còn lại ra phía cửa mà đi.
Lục Chi cười nhạt!
Rau Cải che mắt đi: Thảm rồi, thảm rồi, bọn này thật không biết điều...
Ba tên đó ra được gần đến cửa lớp bỗng cô từ đâu phi đến, chỉ với một lực đạp tung cánh cửa làm nó vỡ tan, phần kính và phần gỗ bắn vào người ba tên này. Sau đó cô thuận chân đạp bay tên ban nãy nói không phục ra xa khiến hắn nằm dãy giụa trong đau đớn.
Cô bước đến ghé sát vào gương mặt đang quằn quại trên sàn, lại nhếch thêm một nụ cười bỡn cợt:
" Tôi thực sự không đùa các anh, tôi làm thật, không hề chơi xuông!"
Cô nói nhỏ như thì thầm , nghe ra tựa như âm thanh phát ra từ miệng cuar tử thần...baso hiệu chết chóc gì đó...
Hai tên còn lại cố gắng cầu xin:"Đừng đừng đánh nữa.. giờ cô muốn làm gì chúng tôi cũng được, miễn là tha cho chúng tôi..." Xem ra mấy tên này bị dọa ất vía rồi...
Còn Lục Chi chỉ chờ có câu này, nói sớm có phải tốt không...hình phạt sẽ chẳng có gì khó khăn, chỉ khiến giới báo chí hơi rầm rộ một phen thôi, ha ha...
"Thả? Cũng được, vậy tôi lấy điều kiện ra trao đổi, các anh phải thực hiện, tôi sẽ thả hết cả ba, tôi-không-nói-đùa!"
"Được được điều kiện là gì vậy?" Giờ thì chỉ cần được sống yên ổn có lẽ bất chấp thể diện mấy tên này cũng làm được...Lục Chi quả thực rất nguy hiểm đấy...
"Thực ra không khó, chỉ là chuyển nhà, chuyển trường, di gia qua tỉnh khác...miễn là đừng nằm trong địa bàn của tôi là được, hiểu chứ, cả tỉnh E này đều là địa bàn của tôi..."
"..." Nghe thì quả thực dễ dàng làm, nhưng đây lại là một nỗi nhục lớn khó quên của cả ba, họ sẽ phải chịu nỗi đau tinh thần dài hạn...
Ba hotboy nổi tiếng vì trêu nhầm đối tượng mà giờ trắng tay...đúng là không còn gì để nói...
Chỉ trong hai mươi giây, căn phòng còn lại đúng hai người, Lục Chi và Rau Cải...
Cô hừ một tiếng, đúng là phiền phức, vì bọn chúng mà cô phải ở lại trường "dạy dỗ". Đúng lúc quay sang thì chạm ánh mắt của Rau Cải:
"Muốn nói gì thì nói đi!" Cô uể oải vác cặp lên
"Mama của đại ca vừa gọi, nói là muốn gặp đại ca ngay lập tức..."
Cô giật mình, dò hỏi:" Mama có khóc không?
"Hình như có tiếng thút thít..."
Lần này Lục Chi suy sụp hoàn toàn...lại xích mích đây mà...
"Đi!" Cô nói với Rau Cải... Hai người thế là rời khỏi lớp học, bỏ lại căn phòng với bàn ghế xộc xệch và cửa lớp nát tan.