Vòng thi cuối cùng, cũng là vòng thi quyết định ai sẽ là nhân tài vinh dự được các chuyên gia hàng đầu giới tài chính Châu Á dẫn dắt chỉ dạy, là người tương lai kế thừa chức vị 'Ông Hoàng tài chính' của Đông Nam Á, tất cả, sẽ chỉ trông chờ vào trận chiến cuối cùng này - Trận chiến quyết định!
Khác với những lần thi so tài trước đây, cuộc thi chung trận này là cuộc thi rất quan trọng vì thế xét về mặt hình thức, đề thi khá đặc biệt, cần phải có suy tư logic, đầu óc nhanh nhạy, biết xử lí vấn đề mới có thể chiến thắng.
Đề thi phần này đó là, hai người đối đầu phải thuyết phục một doanh nghiệp đầu tư lớn của Trung Quốc kí hợp đồng giao dịch thương mại, cộng tác được với tập đoàn của bên mình, trong hai thí sinh, ai là người kí hợp đồng với nhà đầu tư này trước, chính là người chiến thắng, và không nghi ngờ gì nữa, một trong hai cậu bé mười một tuổi sẽ chính là nhân tố rất có sức ảnh hưởng mãnh liệt đến nền tài chính thị trường Đông Nam Á sau này.
Thời gian chuẩn bị để 'làm bài thi' là hai tuần, trong hai tuần đó, Lâm Huy và Anh Tú cần phải gấp rút hoàn thành bản hợp đồng cho dự án có sức thu hút lớn ấy...vốn là một đề thi, nhưng một khi đã liên quan tới tài chính thì không thể không nhắc tới lợi nhuận, nói cách khác tập đoàn tài chính kia chính là một con mồi lớn không chỉ cho đại diện của tập đoàn nào dành được nó, mà còn là món lợi khổng lồ cho nền kinh tế khu vực Bắc bộ, vì vậy có thể nói liên minh tài chính rất biết cách chọn đề thi, rất biết thế nào là tranh thủ, cũng rất biết sử dụng nhân tài đúng cách!
Sau hai tuần, cả hai sẽ lên máy bay bay tới Thâm Quyến, một thành phố ngự ở phía Bắc Hồng Kông, một trong những trung tâm tài chính lớn mạnh của Trung Quốc để có một cuộc gặp mặt với đối tác tài chính bên đó - Tổng giám đốc Tiêu Viễn Đông của tập đoàn tài chính toàn cầu Thế Nại.
Cả hai chỉ có vẹn một ngày để thuyết phục Thế Nại rót vốn đầu tư vào tập đoàn bên mình, thời gian của mỗi người giới hạn trong bốn tiếng, chỉ được phép thừa không được phép thiếu, nếu quá thời gian quy định...rất tiếc, bạn không đủ tư cách!
Còn nếu hai thí sinh đều không đạt yêu cầu hoặc không có khả năng thuyết phục được bên đó kí hợp đồng thì tập đoàn của hai nhà sẽ chịu những tổn thất nặng nề về danh dự lẫn kinh tế, và mười năm sau sẽ tổ chức để tuyển chọn tiếp, cứ theo dự tính, quán quân của kì này sẽ nối nghiệp quán quân của mùa kia, nhân tài rồi sẽ tuôn ra một loạt...
Hứa Anh Tú vẫn đang đắc ý vì mình vào được vòng cuối cùng mà chẳng nhọc công giở thủ đoạn gì, trong lòng vẫn ngân nga ăn mừng, đinh ninh chắc rằng vòng cuối cùng sẽ thuận lợi vượt qua vì cậu rất tự tin vào khả năng của mình.
Hôm nay tâm trạng của cậu rất tốt nên muốn ra ngoài dạo chơi thành phố cố vấn phụ trách giảng dạy không cho phép, cậu liền nói dối là đi tới thư viện trường, cố vấn không tin liền sai người đi theo, Hứa Anh Tú không còn cách nào đành phải đến thư viện, định bụng vào đó rồi sẽ tìm cách trốn ra, thế nên rất ngoan ngoãn nghe lời cố vấn, cho vệ sĩ bám đuôi.
Thực ra trong cuộc thi này cũng có một số chỗ khiến người khác nhìn vào đúng là không thể chấp nhận được, ví dụ như hai đứa trẻ này, đều chỉ mới bước vào cấp hai, vậy mà đã bị sắp đặt vào một cuộc thi toàn những kiến thức nâng cao trong kinh doanh, cơ cấu rồi chiến lược,..v..v.. lẽ ra ở tuổi ấy các cậu bé nên được sống thỏa thích, làm những điều mà mình muốn, hưởng thụ sự ấm áp, hạnh phúc của gia đình...vậy mà đã phải tham gia một cuộc thi mà chưa chắc một số người lớn đã có khả năng làm được, vượt quá năng lực của các em nhỏ, làm vậy có đúng không? Nhưng suy nghĩ đến chính sự, liên minh tài chính bác bỏ ý kiến đó và cho rằng, còn nhỏ mà đã tài giỏi như vậy quả thực là niềm tự hào cho đất nước ta, chứng tỏ rằng nền giáo dục nước ta đang rất phát triển ấy mới đào tạo ra những thế hệ trẻ có năng lực như vậy, và không thể phủ nhận rằng tương lai thế hệ trẻ của nước ta ngày càng có triển vọng.
Mặc dù là liên minh tài chính có vô vàn những lần lên tiếng nhưng như vậy cũng chỉ lấn át được hơn phân nửa, một số vẫn không hiểu mà trách móc tổ chức. Chính vì vậy, để chiều lòng dư luận, cũng là để tiện cho việc giám sát hành động của hai thí sinh sáng giá cuối cùng này, liên minh tài chính cử hai cố vấn kinh doanh tới để giảng dạy và tư vấn cho hai thí sinh trong kì cuối cùng này, mắc công dư luận lại lên tiếng: Cứ để hai đứa nhỏ phải tự lực cánh sinh, liên minh này thật không có tình người..!
Hứa Anh Tú vào trong thư viện, thấy hai tên vệ sĩ cứ cách mình hai mét, cậu quay lại cau có:
"Ra ngoài cửa chờ không được sao? Không thấy mọi người đang nhìn các ông à? Đây là thư viện, tôi không muốn mọi người cứ đổ dồn ánh mắt vào người mình thế đâu, ra ngoài đi, tôi cũng chẳng trốn được, trong này kín mít các ông còn sợ gì nữa?"
Hai tên vệ sĩ ngắm nghía xung quanh một hồi, rồi miễn cưỡng đi ra ngoài, canh như lính gác ở cửa thư viện.
Hứa Anh Tú tận hưởng thời gian tự do thoải mái của mình, di chuyển đến khu ngoại ngữ. Hờ hững lướt qua tất cả các kệ sách...bỗng dưng, cậu dừng lại ở một khoảng chật hẹp ngăn cách giữa kệ sách này với kệ sách kia, đánh mắt sang, cậu nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang nằm dựa vào tường xung quanh là một đống sách bừa bộn, ngổn ngang rải rác ở tứ phía trên mặt đất...Là một người con trai...cậu ta một chân co một chân duỗi, tay phải song song trước ngực đặt lên chiếc chân phải đang co lên, tay trái ung dung đút vào túi quần, trên mặt úp một quyển sách ngoại ngữ màu vàng...ngủ mà vẫn ở trong tư thế coi trời bằng vung, tên này xem ra cũng thật ngạo mạn...
Hứa Anh Tú tò mò tiến lại gần, cậu chưa bao giờ nghi ngờ phán đoán của mình, chỉ là muốn nhân cơ hội này hiểu rõ về đối thủ của mình hơn mà thôi.
Khoảng cách giữa kệ này với kệ sách khác đúng là rất nhỏ, chỉ rộng đủ ột người nhưng chiều dài thì rất dài, mắt của Hứa Anh Tú hơi kém, nguyên do là đánh điện tử không quản ngày đêm...hôm nay lại không đem theo kính cho nên nhìn đường có hơi chút khó khăn, có thể nói địa hình không hề thuận lợi, sách lại vứt bừa bãi nên mấy lần suýt thì vấp ngã, may mà cậu nhanh chóng bám được vào hai bên kệ sách để giữ thăng bằng...nhưng ai ngờ, vừa đi thêm được một bước thì dẫm phải quyển sách dày cộp nào đó, trẹo chân ngã úp vào cơ thể của 'mục tiêu', Hứa Anh Tú viên mãn đè lên người Lâm Huy, tạo một tư thế rất...mờ ám. Vào thời điểm cậu ngã, cơ thể của Lâm Huy cũng bị chao đảo, tác động tới quyển sách mà anh úp lên mặt, khiến nó thuận theo tự nhiên mà trượt xuống, đập thẳng vào sống mũi cao nhỏ của Anh Tú, cậu đau đớn xoa mũi, không để ý đến mình có một tư thế...rất không hài hòa với người con trai khác...
Lâm Huy từ từ mở mắt, chậm rãi cúi đầu nhìn Hứa Anh Tú, cảm nhận được ánh mắt của 'đối thủ' phóng tới, Hứa Anh Tú cũng ngẩng lên nhìn..bốn mắt chạm nhau... Hứa Anh Tú vô cùng lúng túng, Dương Lâm Huy bình thản hờ hững...
Tiếng 'tách' ở đâu đó khẽ khàng... Lâm Huy giật nhẹ bên tai...Nhưng cũng không hề quan tâm.
Đúng lúc Hứa Anh Tú định đứng dậy giải thích, Lâm Huy đã nhẹ nhàng đẩy cậu ta ra, thu gom lại đống sách xung quanh, động tác nhẹ nhàng, điềm tĩnh.
Hứa Anh Tú thấy mình bị bơ một cách phũ phàng thì không khỏi phẫn nộ, lên tiếng khinh thường:
'' Tôi có cảm giác bị xúc phạm khi làm đối thủ của cậu...đến tiếng Trung mà cũng cần phải bổ trợ, tôi thấy cậu nên rút khỏi cuộc thi sớm đi, không đến lúc bị tôi quật cho ngã đau thì lại tổn hại đến danh tiếng của Dương Thành , bác Dương cũng không tránh khỏi gặp 'chút rắc rối'.''
Hứa Anh Tú không nói bừa, ban nãy cuốn sách dày cộp rơi vào mũi cậu là cấu tạo tiếng Hán, cậu không biết Lâm Huy đọc quyển sách này có ích lợi gì, nhưng đối tác lần này là người Trung Quốc, nên cậu cho rằng lí do Lâm Huy nghiên cứu tiếng HÁn ít nhiều cũng liên quan đến vấn đề ấy.
Đáp lại Hứa Anh Tú là ánh mắt thờ ơ, không quan tâm của người kia. Lâm Huy bê chồng sách lên, lạnh lùng bước ra không gian chật hẹp ấy, bỏ lại Hứa Anh Tú ngơ ngác với câu nói của anh:
"Tôi khuyên cậu nên tập trung nghĩ cách nào đó sáng tạo để thuyết phục con mồi lớn lần này. Trận cuối cùng có thể rất quan trọng đối với cậu cho nên tôi sẽ không nhúng tay vào và để cậu tự cảm nhận khả năng của mình một lần...Thật ngại quá mấy lần trước biến cậu thành ếch ngồi đáy giếng, bây giờ tôi cho cậu cơ hội 'vác súng ' chiến đấu thật sự trên thương trường, cố lên!"
Hứa Anh Tú đơ người ba phút, nhớ lại nụ cười gian tà của tên nhóc kia khi nói hai từ cuối cùng, sự tự tin của Hứa Anh Tú cũng giảm đi vài phần, nhưng nhanh chóng che đậy bằng sự tức giận...
Cậu không ngốc, lời nói của Lâm Huy cậu đủ hiểu...chỉ là cậu không tin đó là sự thật, nói chính xác hơn là không đủ tự tin để tin vào ẩn ý của Lâm Huy...
Không thể nào...không thể...cậu không tin...tất cả sự việc đều do tên nhóc vừa rồi sắp đặt sao? Ngay cả việc cậu được vào vòng cuối cùng...cũng có liên hệ gì đến hắn sao?
Hứa Anh Tú lo lắng hồi lâu, sau đó rơi vào trầm mặc, rồi cài đặt trạng thái kiên định, suy nghĩ quyết tâm...
Hứa Anh Tú này không tin, để tôi chứng minh cho cậu thấy, tôi vào được trận chiến cuối cùng này, hoàn toàn là do tôi có năng lực, ngược lại, cậu mới chính là kẻ thất bại...
Dương Lâm Huy, tôi sẽ khiến cho cậu thua không ngóc đầu lên được...
Qua hai tuần, hai người lên máy bay tới Bắc Hồng Kong, không được nghỉ ngơi mà phải chuẩn bị luôn cho phần đàm phán hợp tác, Hứa Anh Tú là người đầu tiên đối mặt với 'bài thi'
Bài làm của cậu ta rất trôi chảy, Tiêu Viễn Đông chỉ tìm ra được một số sơ hở nhỏ trong bài làm của cậu, phần đàm phán lại rất thuyết phục, ngay từ lúc đầu bước vào căn phòng này, Tiêu Viễn Đông đã nhìn ra cậu ta mang theo một khí thế bất phàm, tuổi nhỏ mà chí hướng lớn, chính buổi gặp mặt tiến hành trong hơn ba tiếng này đã làm cho ông thấy rõ ràng năng lực của cậu, ông rất hài lòng, cũng phần nào tò mò chờ xem phần thi của thí sinh tiếp theo...
Hứa Anh Tú dường như cũng đoán ra Tiêu viễn Đông hài lòng thế nào khi nhìn vào sắc thái biểu cảm trên mặt ông ta, cậu đắc ý suốt cả ngày, dám cá với bố, ván đấu này Lâm Huy chưa cần đấu cũng biết ngôi vị quán quân đương nhiên vào tay cậu.
Lúc đi vào khách sạn, thấy Lâm Huy vẻ mặt điềm đạm bước ra, Hứa Anh Tú cố tình đi sát sàn sạt, đụng một cái rõ kêu vào vai anh,rồi nhoẻn miệng mỉa mai, điệu bộ kiêu ngạo hết sức, tỏ rõ thái độ khinh thường đối thủ.
Lâm Huy không tránh, để mặc Hứa Anh Tú làm trò trẻ con, anh cứ coi như là không chấp đi...nhưng ai biết, thực ra nụ cười của Lâm Huy còn mỉa mai khinh thường hơn cả Hứa Anh Tú.
Người vệ sĩ bên ngoài căn phòng đã hẹn từ tốn mở cửa cho Lâm Huy, cung kính mời anh vào bên trong. Lâm Huy bước vào...
Tiêu Viễn Đông tâm trạng rất hưng phấn, chắc hẳn còn vương lại chút vui vẻ sau khi nghe phần trình bày hết sức xuất sắc của Hứa Anh Tú, ông mỉm cười vô cùng thân thiện với Lâm Huy khi anh bước vào, thậm chí còn không phân biệt tuổi tác mà đứng dậy tiếp đón...
Dương Lâm Huy mỉm cười, không nói gì liền ngồi xuống trước mặt ông ta, nụ cười Tiêu Viễn Đông vụt tắt, ông cảm thấy Lâm Huy đúng là không biết lễ nghĩa, không tôn trọng
bề trên, vì vậy thái độ với anh cũng theo đó mà thay đổi, ông ta hậm hực hất tung áo, đặt mông ngồi xuống.
Lâm Huy từ đầu vẫn giữ nguyên nét mặt cười mỉm, từ tốn rót chén trà, cung kính mời ông ta. Ngay sau khi ông ta vừa nghi ngờ vừa nhận lấy, nét cười trên khóe môi Lâm Huy càng thêm đậm, lúc này anh mới mở miệng, tiếng Trung vô cùng lưu loát:
" Giang Bích điểu du bạch,
Sơn Thanh hoa dục nhiên.
Kim xuân khan hựu quá
Hà nhật phục quy niên. "(*)
"Tiêu tổng chắc không chỉ yêu quê hương, mà còn là người rất tôn trọng phong tục nơi mình đã từng ngày trưởng thành, cháu đoán rằng, bài thơ này vô cùng hợp với bác dù trong bất cứ hoàn cảnh nào."
Không cần nhìn nét mặt của Tiêu Viễn Đông, Lâm Huy cũng thừa biết ông ta sững sờ đến nhường nào, anh lại tiếp tục tung chiêu:
"Từ trước đến nay không ai không biết Tiêu tổng có một tâm hồn vô cùng phong phú, chỉ riêng ánh mắt đã đủ thấu lòng người, cháu đây ngưỡng mộ đã lâu, vẫn luôn muốn có dịp thỉnh giáo bác, không biết Tiêu tổng có hứng thú với đứa trẻ không hiểu chuyện này?" Dương Lâm Huy nói giọng đầy ẩn ý
Tiêu Viễn Đông nhếch nhếch khóe môi, nụ cười thấp thoáng ẩn hiện như sương mù ban đêm...
"Ánh mắt ta đúng là đủ thấu lòng người...nhưng dường như có người còn không hề kém ta."
Lâm Huy thả ra nụ cười, lễ phép mời:
"Tiêu tổng, có thể mời bác dạo hoa viên?"
(*) Sông xanh chim trắng lượn bay
Ngàn hoa thắm đang nở dày non cao
Ngày xuân mới ngắn làm sao
Ôi quê xa, biết khi nào hồi hương?
(Bản dịch của Ngọc Châu 2013)