Bố vẫn chưa tỉnh, không tìm thấy thư kí Trịnh, giờ đây lòng Lục Chi vừa lo lắng vừa day dứt, liên tục đấu tranh tư tưởng. Đợi sau khi Vương chủ tịch tỉnh sẽ rõ nguyên nhân và hoàn cảnh lúc đó, nếu giống như lời cô gái lạ mặt kia nói, thì cô thực sự đã nhìn lầm anh rồi... Còn nếu không phải...
Còn có thể không phải được sao? Cô gái kia là lần đầu cô gặp, một người không quen biết, cũng chẳng biết cả thân thế của nạn nhân được mình cứu thì bày đặt ra chuyện gì được cơ chứ. Cứ mỗi lần nghĩ về việc này, trong lòng cô lại vô cùng mâu thuẫn, nó dường như chiếm trọn tâm trí cô. Thiên về tình cảm, cô vẫn tin anh không phải như vậy, nhưng theo lí trí, với thực tế, thì điều này hoàn toàn có thể xảy ra.
...
Gần đây mẹ và thư kí Nga nói về ngôi trường mới của cô rất nhiều, cũng có ô số điều mà cô cần cân nhắc. Mẹ nói xem kết quả của cô những năm gần đây thì thấy, quả thực chỉ có thể lắc đầu. Tuy mẹ không nói gì nhiều nhưng tự bản thân cô thấy vô cùng xấu hổ, chỉ biết im lặng nhìn nét mặt của mẹ, vậy mà đợi mãi mẹ cũng chẳng bộc lộ tí cảm xúc nào, khiến đôi lúc cô thật khó xử, tự nhủ thầm, đợi tới khi đi học mình sẽ lại cố gắng, làm lại từ đầu, nhất định phải khiến cho mẹ vui tới cười ra mặt cho xem, nhất định.
Khi suy nghĩ này đang đi dọc theo bộ não của cô, thư kí Nga đã nói một câu khiến cho ước muốn nhỏ bé kia sắp được bắt đầu. Cô ấy nói đã sắp xếp cho cô một lớp học thêm để củng cố lại những kiến thức đã bị rỗng, chỉ cần chăm chỉ, nhất định cô sẽ dành được sự tín nhiệm từ mẹ. Thứ hai nữa là, ngôi trường mới này là một ngôi trường trung học phổ thông chuyên danh tiếng, thường có vô số con nhà giàu trong này đỗ vào những trường đại học danh tiếng của nước ngoài và được tuyển thẳng đi làm đại diện của Việt Nam tham gia các kì thi Quốc tế. Chính vì lực học và sức cạnh tranh cao như vậy, nên với kiến thức hạn hẹp của cô thì đương nhiên sẽ phải củng cố và nâng cao về mọi mặt.
Mẹ nói: "Tạm thời con cứ đi học thêm ở chỗ mà thư kí Nga sắp xếp, ở đó tuy có đông học sinh nhưng là nơi mà mẹ khá tin tưởng, một số bạn cùng trường mới của con cũng học ở đó, làm quen dần cũng tốt."
Lục Chi thắc mắc: "Tại sao mẹ không mời gia sư về nhà?"
"Gia sư mẹ chỉ tin tưởng với duy nhất một người. Nhưng hiện tại người ấy đang bận một số việc vì vậy thời gian này con hãy học tạm ở chỗ đó, đến khi gia sư mà mẹ tín nghiệm xong việc, mẹ sẽ bảo người đó tới dạy con."
Lục Chi im lặng cúi đầu ăn tiếp bữa tối hiếm hoi cùng mẹ, một lúc, dường như nhớ gì đó ngẩng đầu lên nói: "Mẹ, mấy bài báo nước ngoài gần đây viết mẹ với một tập đoàn bên Hàn Quốc đang cạnh tranh danh hiệu đứng đầu ngành mỹ phẩm Á - Âu phải không ạ?"
Thúy Lan cũng dừng việc ăn cơm, ngay cả tư thế cũng rất từ tốn, trang nhã, bà lau miệng, dừng hẳn mọi việc lại sau đó nói: "Con sẽ không nghĩ việc mẹ xác nhập J.Ret vào S.U là có mục đích chứ?"
Lục Chi lập tức trả lời: "Không đâu, mẹ đã nói là gia đình chúng ta cần phải đoàn kết mà, con tin mẹ, cho dù mẹ làm bất cứ điều gì chăng nữa thì...con vẫn sẽ có niềm tin."
"Cám ơn con."
Lục Chi chợt nghĩ, ánh mắt khi mà mẹ nói câu này, có lẽ cô sẽ không thể quên được.
...
Ở bên mẹ chưa đầy ba ngày thì đã phải xa. Lúc này là thời điểm khởi đầu trong mặt trận thương trường, mẹ của cô cần phải nắm vững thời cơ cho nên đã bay qua trụ sở ở Pháp để điều hành, có lẽ trong một thời gian dài sẽ không về Việt Nam. Mẹ để lại thư kí Nga ở Việt Nam để chăm sóc cô, vậy mà cô cứ nghĩ trong thời điểm quan trọng này, thư kí Nga sẽ là người mà mẹ cần nhất. Nhiều lúc Lục Chi cũng hiểu, mẹ vẫn luôn lo lắng cho cô, nhưng vì một lí do nào đó, dẫn tới mẹ cứ mỗi khi đối mặt với cô đều trong trạng thái khuôn mặt bình tĩnh không một gợn sóng, khiến cho cô có đôi lúc không thở nổi, có chút bất mãn.
Khoan nói đến những việc đó. Trước tiên, thư kí Ngả theo sự dặn dò của mẹ cô, đã sắp xếp cho cô làm con nuôi cả một công ty bất động sản có chút tiếng tăm trên thị trường môi giới và giới đầu tư, công ty này có quan hệ đối tác trước đây của mẹ nên việc nhận con tiến hành khá thuận lợi. Lục Chi cũng hiểu, một khi đã chọn sống ở Việt Nam, thì nhất định phải thay tên đổi họ, nếu không rất có thể sẽ bị phát hiện. Vì vậy, đối với việc nhận bố mẹ nuôi, cô không có ý kiến. Chỉ có điều, tên tuổi mới làm cô có chút không quen...
Không còn là Vương Lục Chi, tiểu thư tập đoàn mỹ phẩm hàng đầu Châu Á, mà là Hà Linh Chi.
Cô quả thực không thích cái tên này mấy...chẳng qua là vì cái tên Lục Chi quá đặc biệt, hầu như chẳng có ai có cái tên ấy, cho nên nếu vẫn để y nguyên tên, có ngày bị nghi ngờ, khả năng bị điều tra sẽ cao hơn, mức độ nguy hiểm là vượt qua khỏi tầm kiểm soát...cho nên Linh Chi, cho dù không thích cũng phải dùng.
...
Tới lớp học thêm, vừa bước vào cửa phòng, mọi ánh nhìn đều không hẹn mà cùng nhau chằm chằm hướng về cô. Lục Chi cũng không kiêng dè lườm lại, tiện thể tìm chỗ trống ngồi xuống. Cô đi xuống dãy cuối cùng, khuôn mặt vẫn bình thản chẳng có gì gọi là lo lắng, có lẽ do thái độ ngạo mạn khi ra ngoài xã hội hồi còn ở thành phố e tạo thành nên bây giờ, cứ ở chỗ đông người là mắt cô lại hơi díp lại, nhìn đời bằng nửa con mắt.
Khi an tọa tại bàn cuối, lúc này cô mới soi xét tập thể lớp. Sơ sơ cũng khoảng mười lăm người, toàn những thanh niên ăn chơi sành điệu, ai nấy đầu tóc đều rực rỡ cả, không xanh thì đỏ, không đỏ thì tím...nói tóm lại, đúng chuẩn những thanh niên nhà giàu ăn chơi đua đòi, thành phần chiếm con số không nhỏ trong xã hội hiện nay.
Lục Chi lấy sách vở ra, ngoan ngoãn đặt lên bàn, chỉnh lại tư thế ngồi, bắt đầu đọc một lượt trang đầu cả cuốn sách giáo khoa ngữ văn mười. Lục Chi không hề thích học, đó là điều hiển nhiên, thế nhưng sự kì vọng cả mẹ không nó cô cũng biết, bà rất mong cô học tích cực để có thể khiến bà yên lòng, cho nên bây giờ, Lục Chi phải nỗ lực thay đổi. Trong con đường phấn đấu học tập đạt kết quả cao thì, yếu tố đầu tiên chính là học hành nghiêm chỉnh và nghiêm chỉnh học hành, vì vậy, hình ảnh này mới xuất hiện.
Nhưng chưa được một phút, đã có người không biết mà tới phá. Một thanh niên nào đó chống hai tay lên bàn của cô, hơi cúi xuống nói, giọng không đứng đắn:
"Này cậu, cậu tên gì? Học sinh trường nào? Gia đình cậu làm gì? Chúng ta có thể làm quen không?"
Lục Chi vẫn không ngẩng đầu lên, cố tình lật sách sang trang khác, giữ thái độ lạnh lùng: "Nói ra dọa chết cậu."
Với thái độ không đứng đắn này của cậu ta, nếu là hồi cô còn ở thành phố E, thì không biết khi vừa dứt câu, cậu ta còn bao nhiêu cái răng nữa.
Cậu bạn kia thấy cô gái xinh đẹp trước mặt tỏ ra lạnh lùng thờ ơ thì thái độ liền quay ngoắt không biết bao nhiêu độ, nói hẩy: "Lạnh lùng girl á... Hơ! Cũng kinh phết nhờ! Thôi được rồi, làm người tốt thì tốt cho trót. Anh đây là có lòng tốt một chút nhắc em gái này... Khuyên cậu, mau di chuyển sang chỗ khác ngồi. Nếu như gia đình cậu có tiếng nói cao hơn tập đoàn đầu tư Thế Phong thì hẵng ngồi đây, còn nếu mà ngược lại, thì tốt nhất...là sang chỗ anh đây ngồi đi. Cậu xem, ánh dương nắng vàng xuyên qua kẽ lá, cây cối rung rinh, lòng xuyến xao... Đó, khung cảnh rất đẹp luôn, đảm bảo tiết ngữ văn hôm nay cậu sẽ ngủ cả buổi, ánh nắng mặt trời sẽ điều hòa không khí giúp cậu..."
"Cảm ơn, không tiễn." Lục Chi chống tay trái lên, vuốt ve tóc, mặt cúi xuống nhìn sách, tay còn lại ở tư thế chuẩn bị giở sang trang mới. Không có vẻ gì là quan tâm tới điều cậu ta vừa nói. thậm chí nãy giờ cậu ta lải nhải cái gì, cô còn không nghe lọt nổi một từ.
Không cần nhìn cũng biết, cậu thanh niên này vẻ mặt ấm ức nhường nào, cậu ta bỏ lại một câu rồi hậm hực về chỗ của mình: "Thế thì kệ xác cậu, tự lo nấy, đừng bảo tôi chưa nhắc."
"Ờ."
Cậu bạn đó vừa đặt mông xuống, ngoài cửa lại có hai cô gái tiến vào. Vì cánh cửa đóng vào mở ra gây nên tiếng tiếng động khá to cho nên luôn thu hút anh nhìn của mọi người trong phòng. Hèn gì... Lục Chi nghĩ thầm.
Bước vào là hai cô gái vô cùng ăn chơi sành điệu, nhìn lướt qua mái tóc nhuộm ombre hồng neon của cô gái đi đằng trước và sắc ánh kim của cô gái đi đằng sau là đủ biết độ sang chảnh của những cô gái này. Hơn nữa, quần áo cũng rất ăn chơi, cặp sách hay bất kể thứ đồ nào trên người nhìn qua cũng biết là hàng hiệu. Ngay cả màu son môi khiến người ta mê mẩn kia cũng đã đủ biết độ max về giá tiền, cũng như độ vung tiền của hai cô gái này. Thêm hình xăm con rắn ở cổ của cô gái đằng trước, khiến mọi người nhìn vào không khỏi cảm thán, giới trẻ thời nay hổ báo mà cũng thật cởi mở, nhất là những người lớn tuổi, có những cách suy nghĩ không cùng chiều hướng với người trẻ, họ sẽ có những suy nghĩ tiêu cực khi nhìn thấy hình ảnh này. Hai người này đều có điểm chung mà khi ai nhìn vào cũng dễ dàng nhận ra, đó chính là sự ngạo mạn và phong thái bất cần.
Lục Chi chỉ lướt qua rồi lại cúi xuống. nói thật, nhìn hai cô gái này, cô đã ngỡ như thấy mình của mấy năm ở thành phố E. Cũng ngạo mạn, hổ báo và vênh váo như vậy. Thế nhưng...ít a thì cô cũng không hề trang điểm, lại còn là trang điểm đậm như vậy...
"Đây chỉ nói một câu, đứng dậy, cút ra chỗ khác." Đó là câu đầu tiên mà tóc hồng nói với cô. Nếu như là trước đây, câu nói này chẳng khác nào chọc vào sư tử đói. nhưng hiện tại thì lại khác, cô là Hà Linh Chi, ăn nói phải văn minh, từ tốn.
"Ồ. ra đây là chỗ của cậu, Nhưng tôi "xí" trước rồi, không phiền thì cậu ra chỗ khác ngồi đi." Nói về độ hổ báo sư tử gấu, cô có lí do để không thể so được. nhưng về mức độ mặt dày, cô vốn là cao thủ, kinh nghiệm mười năm tác chiến là thứ cô dây vãn luôn luôn tự hào.
Có ai quy định chỗ ngồi này là của mấy đứa? Biết điều thì xéo đi, ban đầu chị đây đã nhìn mấy đứa không lọt mắt rồi, chọc vào chị là mấy đứa vỡ bùm đó.
Trên đỉnh đầu vang lên mấy tiếng cười khẩy, sau đó giọng của bạn tóc ánh kim vang lên: "Ly này, có đứa mắt để đằng mông, mông để đằng mũi kìa, chắc cơ cũng to đấy, nói câu ban nãy mà không run tí gì, gan to bằng trời rồi, mày ơi tao sợ quá."
"Không đâu, tao nghĩ nhà quê mới lên tỉnh đó, đầu tóc mặt mũi đều là hàng tồn, nhìn cái áo thì biết. Mày thấy không, vải này tao toàn đem bố thí cho mấy con chó không có chỗ ngủ ngoài đường đấy...Này em gái, em con nhà ai? Mặt mũi sáng sủa thế này mà ăn nói với chị mày có duyên thế? Hả? Có tin tao..." Tóc hồng vừa nói vừa định giơ tay túm tóc cô, nhưng Lục Chi nhanh hơn vài tích tắc, với thể lực của cô, cộng thêm phản xạ nhanh chóng, cùng tốc độ khiến người ta chưa kịp nhìn, cô đã lật ngược cô ta lại, đè cái đầu sắc hồng ngứa mắt kia lên bàn, dí mặt cô ta xuống, bẻ tay ra đằng sau, chân phải áp chặt khuỷu chân, cố định cô ta. Tóc hồng và mọi người còn chưa kịp hét, Lục Chi đã khiến cô ta ngất xỉu.
Trong lớp há hốc mồm, không ai thốt được một lời.
...
"Bố! Bố phải trả thù cho con, chúng ta đã điều tra ra được nó chỉ là con nhỏ được tổng giám đốc công ty Ánh Hòa nhận nuôi thôi mà, một công ty nhỏ như Ánh Hòa, bố có thể ngay lập tức đánh sập hoặc thu mua được mà...bố..." Trên chiếc giường sang trọng của một bệnh viện tư ở thủ đô, cô gái có mái tóc sắc hồng neon mặc một bộ quần áo bệnh nhân kiểu VIP kia đã liên tục lải nhải với người đàn ông ngồi sofa gần đó câu tương tự như vậy, nhưng người đàn ông ấy vẫn đang đeo kính, để trước mắt là bộ máy tính hình quả tác cắn dở, lần này cũng như vậy, ông gật đầu, chăm chú nhìn vào máy vi tính nói: "Biết rồi, để lát bố xem."
"Bố..." Cô gái hậm hực lấy tay đập vào đệm, liên tục đập, đập không ngừng nghỉ, đập tới khi không còn sức đập nữa, người đàn ông vẫn im lặng làm việc.