Ai Nói Con Gái Không Phải Hổ Báo

Hai hôm sau, Lục Chi ở nhà mẹ, với một buổi sáng hiền lành dịu dàng cùng với mùi hương trà thanh mát không thể cưỡng lại, Lục Chi vẫn còn đang chìm trong giấc ngủ với nụ cười trên môi. Đột nhiên tiếng vang của chuông cửa khiến cô khó chịu cau mày, vài tiếng lại vài tiếng kêu lên, Lục Chi không thể không nhăn nhó ngồi dậy. Cô uể oải xuống dưới nhà mở cổng. Gương mặt mỉm cười rạng rỡ thư kí Nga lập tức xuất hiện.
Lục Chi nhìn cũng không nhìn, mở cổng xong liền lập tức quay người vào trong nhà, khiến thư kí Nga đang định nói gì đó lại không kịp. Cô đành quay lại đóng cổng rồi bước nhanh theo Lục Chi.
Lục chi vẫn còn ngái ngủ, vừa quay lại phòng liền lập tức trèo lên giường ôm ấp tấm chăn mỏng, cái gì cũng không quan tâm mà làm tiếp giấc nữa. Nhưng mắt mới vừa nhắm lại, cửa phòng lập tức bị mở ra, Lục chi cau mày, vẫn nhắm mắt cố ngủ tiếp. Thư kí Nga tới bàn uống nước gần đó, đặt một chiếc hộp nhựa lên nói:
"Chín rưỡi rồi, dậy thôi, nhóc mau đánh răng rửa mặt rồi ăn sáng cùng tôi."
Lục Chi ậm ừ không rõ.
Thấy cô vẫn không có động tĩnh, thư kí Nga đành xắn tay áo tiến tới, tay không giật chăn khỏi người cô bé đáng thương đang nằm trên giường.
Lục Chi bất đắc dĩ bò vào nhà vệ sinh...
...
"Công ty có việc gì sao? Mấy ngày nay cô không tới, cũng chẳng gọi điện gì, mẹ cũng vậy." Lục Chi vừa gặm sandwich vừa hỏi.
"Cũng không có gì, chỉ là vụ việc bố nhóc mất tích chưa được làm sáng tỏ nên phóng viên hơi làm quá lên thôi, dù sao tôi cũng giải quyết xong rồi, nhóc không cần bận tâm, học đi cho mẹ nhóc vui." Thư kí Nga vừa nhìn màn hình máy tính vừa ăn lại vừa qua loa trả lời cô.
Lục Chi thấy vậy cũng nghĩ nghĩ rồi không hỏi nhiều nữa, chỉ nói: "Bố cháu từng nói, lúc ăn mà làm việc thì rất dễ bị đau dạ dày hay đại tràng gì đó."
"...Ồ..." Thư kí Nga nghe vậy thì lách cách gõ bàn phím vài cái rồi tắt máy, tập trung ăn, nhưng vẫn quan tâm Lục Chi hỏi:
"Nhóc học thêm thấy sao?"
Ồ! Nhắc tới học thêm mới nhớ, cả hôm qua lẫn hôm kia Lục Chi đi học đều chẳng nhìn thấy bạn tóc hồng cùng bạn tóc trắng đâu cả, cũng vì vậy mà cô đặt nghi vấn tự hỏi lòng mình: "Lẽ nào một cú đánh vào đầu của mình lại khiến cô ta bị phế toàn thân đến giờ vẫn chưa tỉnh?"
Cô nghĩ nghĩ liền trả lời thư kí Nga: "Cũng không hẳn là suôn sẻ, gặp vài chuyện..."
Sau đó Lục Chi lôi chuyện hôm đó một lượt kể hết cho thư kí Nga, cô ấy cũng chẳng có biểu hiện gì nhiều, ăn xong, cả hai dọn dẹp sau đó mỗi người một việc, thư kí Nga ở phòng khách làm việc còn Lục Chi thì...có vẻ khó tin nhưng mà hiện giờ cô đang ngồi ở ban công đem sách giáo khoa ngữ văn mười ra đọc...ha ha, quả thật...phi thường khó tin...
Khoảng tầm một tiếng sau, thư kí Nga lại gõ cửa, Lục Chi chạy ra, chưa kịp hỏi có chuyện gì, một bên tai đã bị áp điện thoại vào, thư kí Nga nói nhỏ: "Chủ tịch."
Lục Chi chột dạ gật đầu, bắt đầu cảm thấy lo lo.
"Nghe nói con gặp rắc rối?" Vẫn là giọng nói đặc trưng của mẹ, không thể nào ấm áp hơn dù chỉ một chút...cũng không có.
"Không đâu mẹ...chuyện nhỏ thôi." Cô biết mẹ đang nói về chuyện cô khiến con gái nhà người ta ngất xỉu. Nhưng cũng thật là, tại sao cô lại quên mất thư kí Nga là thân tín của mẹ, cái gì cô ấy cũng nói cho mẹ chứ, Lục Chi tự trách mình, cô lại dại dột đi nói cho thư kí Nga chuyện đó, cho nên bây giờ có muốn kêu trời cũng chẳng được tích sự gì, đành nghe mẹ giáo huấn.
Giọng nói của mẹ tiếp tục từ tốn vang lên, bên trong chỉ toàn hàm nghĩa nhưng chẳng lấy một chút khí sắc âm điệu, từ đầu tới cuối là một chất giọng nhàn nhạt:
"Con khiến cho mẹ không chút nào yên tâm về con cả. Mẹ nghĩ rằng tư chất của con không hề ngốc nghếch, mẹ để cho con ở lại nước cũng là tin tưởng con sẽ biết suy nghĩ, hướng cục diện kia mà soi xét, nhưng chỉ một chuyện cỏn con đó cũng khiến con nổi nóng đánh người, con không chịu nhìn xa hơn sao? Trước khi con đánh người có từng nghĩ sẽ bị ai đó đánh lại không? Hoặc có từng nghĩ sẽ có chuyện xảy ra với mình? Con quả thật còn rất nhỏ, mẹ phải dạy con từ từ, nhưng mẹ không phải lúc nào cũng ở bên con được, cho nên con hãy tự tạo tính độc lập, trước khi làm gì hãy nghĩ tới hậu quả, đừng cứ theo bản tính mà cái gì cũng không quan tâm, tương lai của gia đình chúng ta vẫn còn bị khoảng sương mù dày đặc che lấp, mọi người đều phải cố gắng, con đã chọn ở lại, lựa chọn điều nguy hiểm nhất trong những lựa chọn mà mẹ đưa ra đều là để bảo vệ gia đình, vì vậy, mẹ tin con sẽ làm được, con sẽ khiến mẹ yên tâm, đúng không?"
Lục Chi vẫn im lặng, trong thâm tâm vô vàn điều rối rắm, đây là lần đầu tiên mẹ nói chuyện nhiều như vậy, cũng là lần đầu tiên mẹ bộc lộ cảm xúc lo lắng cho cô chân thật đến thế, mặc dù chỉ là qua điện thoại, nhưng với Lục Chi, người luôn khao khát được bên mẹ hưởng hạnh phúc trọn vẹn cùng với bố, một gia đình đúng nghĩa thì điều này, cũng đủ rồi. Cô không phải người dễ khóc, thậm chí rất ghét nước mắt, nhưng lúc này trong tim cứ như muốn trào máu, lòng rộn rạo, nước mắt nghẹn ở nơi bọng mắt. Hít một hơi, cô nhanh chóng trả lời mẹ, đầy quyết tâm, không biết là cô đã suy nghĩ cái gì:
"Được ạ! Mẹ yên tâm, con nhất định sẽ không để mẹ thất vọng."
...
Thư kí Nga cầm điện thoại xuống nhà sau khi hai mẹ con Lục Chi đã trò chuyện xong, cô nói nhỏ vào điện thoại với người đầu dây bên kia:
"Chủ tịch, không nói với con bé chuyện tập đoàn Thế Phong đó cũng là một thành viên của tổ chức kia sao?"
"Không cần thiết, tôi chỉ cần con bé biết điều là được, nó vốn thông minh, những điều tôi nói chắc chắn nó sẽ hiểu thấu, vì vậy không cần đem chuyện đó ra dọa nó, nó cũng tự biết phải cẩn thận. Còn nữa, chăm sóc nó thật tốt."
"Vâng, tôi biết rồi thưa chủ tịch."
...
Chiều tới, cuốn sách ngữ văn lớp mười đã được cô nghiên cứu gần hết tập một, bỗng dưng có một cú điện thoại gọi tới, là số lạ, cô cẩn thận nghe máy:
"Alo?"
Đầu bên kia có tiếng sột soạt rồi cả tiếng người nói chen vào, giống như là đang bật loa vậy. Bỗng một giọng nam âm dày, đậm, vừa nghe đã biết của người trung niên, ông ta nói với cô bằng một giọng vô cùng miễn cưỡng:
"Con...con gái... Con hiện tại đang ở đâu? Nhà chúng ta có khách, con xem có về kịp không?"
Lục Chi sửng sốt, ngạc nhiên, sau đó lại nhớ ra, à rồi, đây không phải là cái người họ Hà mẹ kêu cô gọi hai tiếng "bố nuôi" đó hay sao. Nhưng bỗng dưng ông ta lại hỏi vậy, có ý gì nhỉ, nhà có khách? Lại còn giọng nói này, giống như ông ta bất đắc dĩ lắm mới nói vậy, cô đành cẩn thận trả lời:
"Đang ở ngoài."
"Vậy còn..bao giờ trở về? Bạn...bạn học của con tới...tới chơi, rất mong con trở về đấy, con xem..." Hà lão gia lại lắp bắp, Lục Chi nghe thấy còn có tiếng một người con gái giọng chua chát giả tạo nói vào"...Mau kêu cậu ta nhanh chóng trở về, cháu còn đang rất bận nữa."
Rồi giọng của Hà lão gia: "Được được, tôi bảo, tôi bảo ngay..."
"Con..." Ông ta chưa nói hết, cô đã thờ ơ nói lại rồi tắt máy: "Biết rồi, về ngay thôi, kêu cậu ta chờ."
Cất điện thoại, chưa vội đi, cô nằm bò lên giường một lát, học thật là đau đầu, nhưng cô cũng thật giỏi, mười tiếng mà nghiên cứu được gần hết cuốn sách giáo khoa ngữ văn kia, đúng là thừa hưởng gen tốt từ mẹ, còn có bố nữa...
Lại nói, ông lão kia gọi thật không đúng lúc, tính lười biếng của cô quay lại, cô ta cứ chờ đi, cô ngủ xong còn phải đi thăm bố, ước chừng bảy giờ sẽ tới nhà bố nuôi Hà gì đó kia, nếu như có duyên thì gặp, nếu không thì cô đỡ phải phiền phức. Lục Chi nghĩ nghĩ, rồi lại chìm vào giấc ngủ.
...
Vẫn câu nói kia - bố, vẫn chưa tỉnh, thăm bố một tiếng, cô lại rời phòng khám, bây giờ mới chính thức tới nhà "bố nuôi". Đùa gì chứ? Ngay cả bố nuôi cũng còn không phải.
Tới cổng, một cô giúp việc ra mở, ánh mắt dè chừng nhìn cô, có vẻ tò mò, cô vừa đi vừa nói:
"Đừng sợ, tôi cũng không phải trộm."
Đi về phía nhà chính, cô nghĩ cô gái tự xưng là "bạn học" của cô kia chắc không chịu nổi kiên nhẫn, về mất rồi. Hừ! Thói tiểu thư thì biết kiên nhẫn cái gì chứ? Huống hồ lại còn là loại kiêu căng. ngạo nghễ, bình thường chắc chắn không biết chờ người ta là cái gì, cho nên về là phải. Đùa chứ, khi nghe lão Hà nói có người bạn học là cô liền biết ai, lại còn giọng nói chua như giấm khi nói vào điện thoại, Lục Chi lập tức khẳng định, nhất định là sói đỏ tóc hồng hôm trước bị cô tặng miễn phí một cái phang.
Lúc đi qua sân, nhìn thấy có một chiếc ô tô Camry màu trắng, nghĩ là của nhà họ Hà nên cô cũng chẳng thèm để ý, đi thẳng vào nhà, tiến tới phòng khách.
Hình ảnh đầu tiên là một bà bác trung niên ngồi uống trà mà tay run run, đây chắc là bà Hà, một ông lão trung niên ngồi cạnh sắc mặt tái xanh, tay chống cằm mà cứ trượt khuỷu xuống, đây chắc là ông Hà. Ngoài ra còn có mấy cô người làm cúi đầu cắm cổ xuống đất, khiến Lục Chi thật tò mò không biết dưới đó có cái gì. Nhưng rất nhanh, cô đã có được lời giải thích.
"Choang!"
Một tiếng động khiến không khí thêm căng thẳng, nhất là vợ chồng nhà họ Hà, hai ông bà giật mình ngẩng đầu, vừa lúc chạm phải ánh mắt của cô. Cô cũng giơ tay nói một tiếng: "...Chào!"
Kêu cô gọi bố mẹ? Không bao giờ, hai tiếng đó không thể gọi bừa được. Hai ông bà thấy cô thì như gặp được Bồ Tát, kích động đứng dậy.
"Có chuyện gì vậy?" Cô tiện hỏi, chỉ lên trên nhà, nơi phát ra âm thanh chói tai ban nãy.
Bà Hà nói: "Cháu...mau...mau lên tầng, cô ta...cô ta phá cả nhà chúng tôi rồi." Giọng nói đầy đau khổ thốt lên. Sau đó lại "rầm rầm" vài tiếng nữa, khiến ông Hà lần này cũng tức giận thật sự, mặt đỏ gay định lên trên đó. Lục Chi cản lại: "Bác tốt nhất đừng lên đó, để cháu, người già gặp kích động rất dễ ảnh hưởng tim."
Nói xong, cô bước lên lầu, trước ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người...
Xem ra cô gái này lì lợm hơn cô tưởng tượng, không những không về, mà còn lên lầu quậy phá đủ điều ở nhà người ta. Chẳng những vô lễ với các bác dưới lầu, còn vô duyên hết chỗ nói. Lục Chi nghĩ. Nhưng cô cũng thật là không biết xấu hổ, nghĩ được như vậy mà cũng không nghĩ hồi ở thành phố E bản thân là người như thế nào...
Vừa mới lên lầu, một cái ghế gỗ từ trong phòng nào đó phi ra ngoài như có siêu năng lực, suýt phang trúng đầu cô. Lục Chi bắt đầu ghét bỏ tiến tới căn phòng đó. Mới đứng cửa nhìn vào đã thấy, ngoài tóc hồng đang đứng bịu môi khinh thường ra, còn có vệ sĩ áo đen rất oách đang đi quanh quanh căn phòng này...còn có...căn phòng này màu hồng phấn...
Vợ chồng nhà này thật có sở thích đặc biệt...
Lục Chi cũng đoán được, có lẽ đây là căn phòng của cô ở đây...
Nó thật tàn tạ, rèm cửa rách tinh tươm, ti vi bị đập vỡ, chăn chiếu bị cắt tả tơi, bình hoa vỡ nát nằm thảm hại trên nền nhà màu hồng nhạt...
Tiếng nói của tóc hồng đột nhiên vang lên, cô ta ra lệnh cho vệ sĩ áo đen:
"Có cái bồn vệ sinh trong phòng tắm nữa, mau đập bể nốt cho tôi! Con ranh này thật lao xược, dám bắt mình phải đợi nó lâu như thế! Sau này nhất định phải hành hạ nó thật khổ sở."
"Ai da, tiểu thư, xin hỏi cô có thù oán gì với cái bồn vệ sinh nhà tôi sao? Nó quí lắm, không được, không được đập nha, đập là chó nha!" Lục Chi chạy vào phòng tắm lôi tên vệ sĩ ra ngoài, cười ngu nói: "Anh trai này, tôi nói anh muốn làm chó sao? Mau ra ngoài thôi, có gì từ từ nói, nam nhi sao lại vào phòng vệ sinh nữ bao giờ, thật không ra thể thống, anh có học qua văn hóa rồi sao đầu óc lại nhão nhèo thế? Vệ sĩ mà não teo thế này chắc chủ anh cũng chẳng hơn gì nhỉ, anh mà là chó thì cô ta là lợn phải không?"
Bộ mặt tóc hồng đen hơn cả đít nồi, cô ta một bên gào to: "Còn đứng đó ngu đơ? Nó nói tôi là lợn mà anh cũng chịu được à, đồ vệ sĩ chó, mau tát chết cô ta cho tôi."
Tên vệ sĩ bị cô lôi đi xem ra cũng nhanh nhẹn, vừa nghe lệnh một cái liền giật tay cô ra, giơ cánh tay lên thật cao, tát cho cô một cái. Nhưng Lục Chi thì không có để yên, chó còn muốn tát người, chủ nó không dạy được, cô dạy. Lục Chi cúi người né tránh cái tát, tiện thể nhắm chuẩn nắm đấm, một đấm trúng giữa bộ phận sinh dục của anh bạn vệ sĩ. Nói gì thì nói, cô đây cũng có tiếng là đánh bại được chục tên sumo, một tên vệ sĩ cỏn con, không đáng nhắc tới.
Trong phim nói phụ nữ thường lấy chân đá vào chỗ hiểm của bọn lưu manh để chạy thoát, nhưng cô thì khác, trực tiếp dùng nắm đấm, không sao cả, đây chính là thuộc về sáng tạo.
Tên vệ sĩ thối kia kêu lên đầy đau đớn, không thể nói là sau này đi không ngóc được mặt lên vì thua một đứa con nít, vệ sĩ thối này nên tự hào vì đã thua trong tay cô, lại còn khiến cô trực tiếp dùng tay, việc này đương nhiên phải tự hào, không nên lo lắng sau này đi ra đường không thể ngóc đầu dậy.
Lục Chi bỏ qua tên vệ sĩ, đi tới trước mặt tóc hồng đang mặt mày tái mét... Cô ta là mang theo tên vệ sĩ cường hãn nhất trong những vệ sĩ của nhà cô, vậy mà lại...lại thua trong tay con bé hỗn hào này? Thật...thật muốn giết người!!!
Lục Chi mặt mày nghiêm túc nói:" Cô tới đây làm gì? Muốn xin lỗi tôi vụ lần trước sao? Tôi sẽ tha lỗi cho cô, nhưng cô phải đền bù tổn thất căn phòng kia đã." Lục Chi liếc qua căn phòng màu hồng kia, lại không thèm nhìn nữa, màu hồng thật chói mắt.
"Xin lỗi cô?" Tóc hồng khinh thường nói: "Người phải xin lỗi tôi không phải cô sao? Thật nực cười, con ranh kia, có thể mày ở nhà hống hách đủ đường, nhưng đã gặp tao rồi, khuyên mày đừng có lên mặt vênh váo nữa."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui