Ai Nói Con Gái Không Phải Hổ Báo


Sau khi taxi lăn bánh, Trương Tuyết Hà liền tỉnh dậy, cô ta lấy điện thoại ra gọi vào một số máy, giọng nói ra lệnh vô cùng sắc sảo, khác hẳn với vẻ bề ngoài ban nãy khi nói chuyện với Lâm Huy:
“Điều tra xem, đứa con gái nhà ông thầy giáo tên là Hâm đang bị ngồi tù đó hiện ở đâu, nếu tìm được ra rồi thì tống khứ cô ta vào tù cùng bố cô ta, được thì khiến cho cô ta ảnh hưởng tới thần kinh, miễn là lời cô ta nói chẳng ai nghe là được, không hoàn thành được nhiệm vụ thì cuốn gói luôn ra khỏi công ty bố tôi đi!”
Sau khi xả ra một tràng, cô ta cúp máy, ném điện thoại sang bên cạnh, điện thoại văng vào cửa kính xe, trong xe đột ngột vang lên tiếng động mạnh khiến tài xế phía trước run cầm cập đến cứng đơ lưỡi.
Ánh mắt cô ta đăm đăm nhìn lên phía trước, vô tình chạm vào gương chiếu hậu, ánh sáng mờ ảo của chiếc đèn đường phản chiếu vào chiếc xe đi đằng sau đó…
8903!
Đây là biển số xe của vệ sĩ nhà cô…
Lẽ nào bố… đang theo dõi cô ư?
Ánh mắt Trương Tuyết hà trở nên đột ngột… Vậy thì chẳng phải Lâm Huy…
Bị phát hiện rồi sao?!

Sáng hôm sau, trong phòng ăn, Lâm Huy vừa bước vào liền nhìn thấy bóng dáng bác giúp việc đang hâm nóng lại đồ ăn rồi xếp các thứ lên trên bàn, nghe thấy tiếng bước chân, bác gái quay lại, liền hỏi thăm ân cần:
“Cháu dậy rồi à? Mau ngồi xuống ăn sáng đi.”
Lâm Huy kéo ghế ngồi xuống, bộ mặt có chút mông lung không rõ ràng, như một đứa trẻ nhíu mày, ngó lên tầng hai rồi lại nhìn bàn ăn, sau đó quay ra hỏi bác giúp việc:
“Cô ấy đi học rồi sao bác?”
Bác giúp việc đang múc canh ra khỏi nồi đột nhiên dừng động tác của mình lại, quay ra nhìn anh với đôi mắt ngạc nhiên, một hồi mới chỉ vào chiếc đồng hồ ngoài phòng khách nói:
“Cháu xem, bây giờ là bảy giờ rồi, thường ngày thì giờ này con bé nó ra khỏi nhà lâu rồi…”
Lâm Huy cũng ngoảnh lại, đồng hồ chỉ bảy giờ sáu phút, anh quay lại, cầm cốc nước trên bàn lên và uống.
Bác giúp việc lại gần, đem bát canh mới múc đặt lên bàn, sau đó cũng ngồi xuống quan sát anh…
“Nhìn thần sắc của cháu hôm nay không được tốt, mà cũng lạ thật, mọi khi cháu đều dậy vào lúc năm rưỡi, sao hôm nay dậy muộn vậy? Có chuyện gì sao?”
Anh xới cơm, mỉm cười nói với bác: “Không có, đêm qua nói chuyện với “ông ta”, có quá nhiều vấn đề nên ngủ muộn, bác yên tâm, cháu vẫn ổn.”
Bác giúp việc nghe vậy cũng bớt lo hơn, mỉm cười nhìn anh, quan tâm như một người mẹ dịu dàng nói: “Vậy thì ăn nhiều vào, dạo này việc Thế An giao cho cháu nhiều quá, chắc là mệt lắm nhỉ? Nếu không thì bảo thằng Alex nhà bác giúp cho một ít, dù gì nó cũng có bằng MBA bên Mỹ, cũng theo cháu từng đấy năm rồi, dạo này bác thấy nó thảnh thơi quá, toàn thích làm mấy chuyện đâu đâu cùng với Thế An, đâm ra mấy chuyện của công ty toàn là do cháu giải quyết, như vậy dễ bệnh lắm, nhìn cháu cực như vậy bác thấy có lỗi với mẹ cháu rất nhiều…”
“Thế An và Alex chịu trải qua những ngày tháng khổ cực trước đây cùng cháu là do cháu liên lụy tới các cậu ấy, cháu không muốn họ dính líu tới những chuyện nguy hiểm một lần nữa. Bác, bác cũng là một trong số những người thân hiếm hoi của cháu, vì vậy bác cũng đừng quan tâm mấy chuyện như thế này, sau khi Lục Chi tốt nghiệp, cháu sẽ đưa bác sang Đức đoàn tụ với Alex, trải qua những tháng ngày qua một cách vất vả, cháu không muốn bác thêm cực khổ, vì vậy sau này bác phải sống thật tốt cùng với cậu ấy.” Anh nói.
“Không được!” Bác giúp việc liền lắc đầu, ánh mắt nghiêm túc khiến Lâm Huy phải dừng đũa nhìn bác:
“Bác đã từng hứa với mẹ cháu sẽ coi cháu như một người con, bác không ngại vất vả, chỉ cần nhìn thấy cháu và Alex sống tốt thì bác mãn nguyện rồi, bác không ngại khổ gì đâu…”
Lâm Huy cũng cười: “Bác muốn vất vả thì có gì là khó, đợi sau khi Alex cưới vợ, sinh cho bác một đứa cháu, thì lúc đó bác cũng đủ mệt rồi.”
“Cháu…” Bác giúp việc còn muốn nói thêm, nhưng Lâm Huy đã nhanh chóng hơn một bước:
“Sắp tới cháu không hay ở nhà, bác nhớ để mắt tới Lục Chi hộ cháu, đừng để cô ấy đi lung tung.”
Bác giúp việc nghe vậy thì cẩn trọng gật đầu: “Yên tâm, bác sẽ luôn luôn để mắt tới cô bé... Nhưng còn, việc hôm qua…”
“Việc của Lục Chi?” Lâm Huy ngẩng lên hỏi.
Bác giúp việc thấy vẻ mặt của Lâm Huy liền lắc đầu: “Không phải… Hôm qua Tuyết Hà tới có việc gì vậy? Nó không làm phiền cháu chứ?”
Nghe vậy, anh chỉ nhàn nhạt nói: “Không có gì, bác đừng lo.”
“Vậy còn tổ chức…?” Thấy câu trả lời chưa thỏa mãn như vậy, bác giúp việc lại tiếp tục hỏi.
“Bọn chúng không biết nơi này đâu, bác yên tâm.”
“Thật chứ?”
Anh nở nụ cười trấn an, gật đầu: “Thật ạ.”
“Nhưng lạ nhỉ…” Giọng nói nghi ngờ của bác giúp việc vang lên.
“Sao ạ?” Lâm Huy hỏi lại.
“Thường thì bác thấy mỗi khi cháu không thích Trương Tuyết Hà ở lại quá lâu liền cho cô ta uống một chút thuốc ngủ để cô ta sớm đi ngủ rồi nhân lúc đó mà cháu đưa cô ta về nhà… Nhưng dạo này bác cũng không đi mua thuốc ngủ…vậy thì hôm qua làm sao mà cháu đuổi được cô ta đi?”
Lâm Huy ngừng ăn, còn ăn nữa sẽ nghẹn mà sặc. Anh từ từ ngẩng lên, nhìn bác cười gượng:
“Tuyết Hà không dễ bị mắc lừa lần hai đâu, cô ấy đã phát hiện ra cháu thường cho thuốc ngủ vào cốc nước của cô ấy, hôm qua cô ấy cũng tưởng vậy nên chỉ nhấm miệng mà không hề uống, nhưng sau cùng thì cô ấy vẫn dùng chiêu mà cháu thường dùng để lừa cháu.”
“Ai da, cái cô bé này sao lại đa nghi đến vậy, nhưng mà cũng có chút ngốc nghếch…”
Lâm Huy không nói gì, sau đó cả hai người đều tập trung ăn xong bữa sáng, nhưng chỉ có anh biết, trong lòng có bao nhiêu điều phải nghĩ ngợi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui