Ai nói đó là yêu

Kết hôn.
Hôm nay 30 tháng chạp. Khắp nơi hoa nở, bướm bay đầy trời, người người tâm trạng háo hức đến nhà hàng dự hôn lễ.
Có lẽ tử vi hôm nay là ngày tốt nên trùng hợp Yến Linh, Hà Vy, Thảo Nguyên đồng thời bước lên “xe bông”.
Hôn lễ được tổ chức ở một nhà hàng bậc nhất thành phố, chia ra ba sảnh. Mỗi sảnh mọi người đều chỉnh tề chuẩn bị đón tiếp tân lang và tân giai nhân.
Xe hoa của Thảo Nguyên đến trước, Quốc Nguyên gương mặt tràn đầy hạnh phúc bước đến bên cạnh nắm tay cô dâu tiến vào lễ đường. Dưới sự chúc phúc của hai họ và quan khách, cô dâu cúi đầu e thẹn, chú rể vẻ mặt mản nguyện.
Xe hoa của Hà Vy đến tiếp theo, Hoài Trung môi nở nụ cười rạng rỡ, bước đến hôn lên trán cô dâu, sau đó nắm tay cô vào lễ đường. Mọi người trầm trồ ngưỡng mộ đôi “trai tài gái sắc” này, tiếng vỗ tay như pháo nổ. Hà Vy đôi má ửng hồng, Hoài Trung cũng hồi hộp nắm chặt tay cô.
Còn mười phút nữa là đến giờ làm lễ cô dâu của Hướng Phi đang ở đâu?
Yến Linh cả buổi sáng bị bắt dậy sớm rồi bị áp tải đến trung tâm thẩm mỹ. Hiện tại cảm thấy ngột ngạt muốn đi dạo một vòng, sau đó tự mình đi đến nhà hàng. Cô lấy cớ đi vệ sinh trốn luôn ra ngoài, vẫy tay đón một chiếc taxi. Cô kéo đuôi áo cưới dài chui vào xe.
Bác tài xế là một trung niên thấy cô bộ dạng như vậy đoán là đào hôn liền hỏi: “Cô muốn đi đâu?”
Yến Linh tâm tình khoan khoái hít sâu một hơi nói: “Chú chạy thẳng miễn sao đúng chín giờ có mặt tại nhà hàng XXX ở đường XXX là được.”
Bác tài xế theo yêu cầu của cô cho xe chạy dạo một vòng. Hôm nay 30 tết, không khí náo nhiệt, mọi người đi chợ mua hoa, mua thức ăn đón mừng năm mới. Cô nghĩ đến tối nay bên cạnh Hướng Phi đón giao thừa trong lòng rộn rả niềm vui”.
Một lúc sau, đồng hồ điểm 08:55. Yến Linh ra hiệu bảo bác tài xế mau chóng quay lại đường cũ đến nhà hàng. Bác tài xế nhìn đường một chút nói: “Bị lạc đường rồi, để tôi quay lại”.
Yến Linh cười khổ nhưng thấy ông ta cũng căng thẳng như vậy chỉ giục chạy nhanh, ngoài ra không nói thêm gì nữa, sợ ông bị phân tâm.
09:10, chiếc taxi đang bon bon lăn bánh bỗng dừng lại. Yến Linh giật mình nói: “Sao vậy chú?”
Chú tài xế xuống xe kiểm tra một chút quay lại, nói: “Xe chết máy, cô đợi chút tôi sửa thử xem sao.”
Yến Linh nổi giận: “Chú sửa xong chắc cháu cũng khỏi lấy chồng luôn”.
Sau đó mở cửa xe bước xuống. Trước khi đi còn đá vào xe một cái nói: “Đồ đáng ghét”.
Tình hình sau đó chính là cô dâu hai tay cầm đuôi áo, mang giày cao gót mười phân hối hả chạy trên đường, mọi người đi đường phải một phen kinh hoảng.
Lại nói ở trung tâm trang điểm, khi phát hiện ra Yến Linh mất tích vội chia nhau đi tìm, một lúc sau gọi điện thoại báo cáo cho Hướng Phi.
09:15 Hướng Phi lòng như lửa đốt, ngay cả ông Hứa vốn trầm tĩnh lúc này nét mặt cũng lộ vẻ lo ngại. Lúc này hai sảnh kia đã bắt đầu khai tiệc không khí tưng bừng.
Hướng Phi đã hết kiên nhẫn, cầm điện thoại gọi cho Yến Linh, trong lòng lo lắng cô đổi ý bỏ trốn”.
Điện thoại reo hết nhạc chờ vẫn không có người nghe máy. Hướng Phi lúc này thực sự đã tưởng đến cảnh cô hối hận không muốn lấy anh, bàn tay nắm tại chiếc điện thoại, có nguy cơ nó sẽ đi vào thùng phế liệu.
 Lúc này trợ lí Lâm đến bên cạnh, e dè nói: “Bên trung tâm thẩm mỹ báo lại Yến Linh không thấy đâu nữa”.
Quan khách bắt đầu xôn xao, Hướng Phi tức giận bấm số gọi lại một lần, bỗng một giọng đàn ông nghe máy: “Alô”
Hướng Phi nghe giọng ông ta trong đầu hiện lên hình ảnh bọn bắt cóc tống tiền. Anh lạnh lùng hỏi: “Các ông muốn gì?”
Tên kia giả ngu: “Tôi không muốn gì cả.”
Hướng Phi ra lệnh: “Tôi muốn nghe tiếng Yến Linh, ông mau đưa điện thoại cho cô ấy”.
Tên kia đáp: “Hiện tại thì không được, anh đợi sau đi”.
Hướng Phi thương lượng: “Ông muốn thế nào mới thả cô ấy?”
Tên kia im lặng hình như đang suy nghĩ rất nhiều.
Hướng Phi đe dọa: “Ông có biết việc làm của ông là phạm pháp không? Tôi nói lần cuối nếu ông không thả cô ấy ra tôi sẽ báo công an bỏ tù ông, cả cuộc đời còn lại ông sẽ không thấy được mặt trời.”
Nghe những lời của Hướng Phi bác tài xế hoảng sợ tắt điện thoại, hai tay run run nhìn nó lẩm bẩm: “Tôi chỉ thay con trai làm tài xế có một ngày đã phạm tội rồi sao?” Ông quả thật tự nhủ sau này không bao giờ dám nữa.
Hướng Phi buông điện thoại, mọi người nhìn anh nét mặt căng thẳng. Hướng Phi lập tức hướng cửa lớn đi tới. Dáng đi có vẽ vội vã.
Hướng Phi vừa ra đến cửa nhà hàng nhìn thấy Yến Linh đầu bù tóc rối, nét mặt lo sợ đang chạy vội vào, tay cầm đuôi áo, bước chân loạng choạng. Anh kích động lập tức chạy đến ôm cô vào lòng nói: “Anh định đi tìm em, không ngờ em đã thoát ra được. Em có sao không?”
Anh nhìn một lượt thấy trên người cô không có vết thương mới thấy yên tâm. Yến Linh thở hổn hển nói: “Trễ giờ rồi mau vào lễ đường thôi.”
Hướng Phi cảm thấy chuyện sau này nói cũng được, cầm tay cô đi vào. Yến Linh vừa nhấc chân thì “ối” một tiếng ngồi xuống. Đôi giày cao gót bị gãy, chân cô cũng sưng mọng nước. Hướng Phi thấy cô chật vật vô cùng đau lòng, cúi người bế cô đi vào.
Yến Linh được đưa vào phòng trang điểm lại. Lúc này mọi người vây quanh. Cô theo sự thực kể lại tình hình, Hướng Phi giận đến trán nổi gân xanh chỉ cô nói: “Em, em…” Thực tế cũng không biết nói gì, sau đó tức tối bỏ tay xuống lặng lẽ thở dài.
Yến Linh tròn mắt hỏi: “Sao anh ấy giận như vậy?”
Thiên Hào giáo huấn cô: “Em lớn rồi sao lại không suy nghĩ vẫn cứ tùy hứng như vậy? Hôm nay là ngày trọng đại thế mà em thản nhiên đi dạo nữa. Em rể không bóp chết em đã may lắm rồi, em làm mọi người một phen lo lắng. Suýt chút nữa đi báo cảnh sát vì nghĩ em bị bắt cóc”.
Yến Linh ngỡ ngàn: “Nghiêm trọng như vậy sao? Em thật không nghĩ tới.”
Hướng Phi nghe cô nói quả thật khóc không ra nước mắt.
Bởi vì cô dâu chân bị đau, nên chú rể đặc biệt bế cô dâu ra lễ đường. Mọi người lại một phen chấn động, vỗ tay như sấm. Yến Linh ngượng ngập trốn vào ngực Hướng Phi.
MC sau một tràng thao thao bất tuyệt, khen ngợi hết lời tiếp đến tuyên bố nghi thức trao nhẫn.
Hướng Phi nhìn Yến Linh nói: “Đưa tay em đây”.
Yến Linh theo thói quen đưa tay phải cho anh. Hướng Phi gõ đầu cô: “Đồ ngốc, là tay trái”.
Yến Linh ấm ức nhìn anh, nâng bàn trái trước mặt anh. Sau đó tương tự anh đưa tay cho cô đeo nhẫn vào.
MC tiếp tục nói: “Bây giờ sẽ là nghi thức uống rượu giao bôi.”
Hai người vòng tay mình qua tay người kia đưa ly rượu lên môi. Yến Linh do đã đổi thành đôi giày thấp nên so với Hướng Phi lúc này thật thấp. Cô khẽ nhón chân không may động đến ngón chân sưng phồng, đau quá kêu “á” một tiếng ngã vào Hướng Phi, cả ly rượu hoành tráng đổ lên bộ lễ phục trắng tinh của anh.
Hướng Phi vừa giận vừa bất đắc dĩ, quả thật không biết phải làm thế nào. Ánh mắt tối lại nhìn cô, Yến Linh  thấy anh giận dữ chỉ biết cắn môi, cụp mắt ra vẻ biết lỗi.
Hướng Phi thật sự phát hiện ra ở bên cạnh Yến Linh không chỉ có kiên nhẫn là đủ mà nhất định có một thứ cần phải lưu ý, đó là: “Đừng bao giờ nghĩ đến thể diện”.
Không biết cuộc sống tương lai sau này của anh còn thảm đến thế nào đây????


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui