Trông Phó Sâm không còn bình tĩnh như lúc hắn ở trong kỳ mẫn cảm nữa, hai cảm giác khác nhau hoàn toàn.
Kỳ mẫn cảm khiến người ta bồn chồn lo lắng, nhưng bây giờ thì đầu óc choáng váng, cơ thể nóng lên.
Cho dù là Enigma hay Alpha, khi ngửi được pheromone của Omega đều lập tức tiến vào trạng thái động dục bị động.
Nhưng vì sao lần ở quảng trường trung tâm khi đó hắn không động dục bị động, lại còn phản ứng chậm hơn người ta nửa nhịp? Người khác ngửi thấy pheromone là lập tức động dục ngay, còn phản ứng của hắn thì bị trì trệ.
Thôi nào, thật sự không buồn cười chút nào đâu.
Gian nan chống đỡ ra cổng trường, sau đó thuê taxi, Phó Sâm không chọn về nhà, mà nói taxi đi thẳng về phía bệnh viện Nhân Dân Nam Thành số 1.
Trên xe, Phó Sâm ngồi ngã ở ghế sau, đầu hắn ngửa ra, hơi thở nặng nề dồn dập, hắn thở ra hơi nóng, đối với hắn, cảm giác này quá lạ lẫm.
Trước đây hắn sống cuộc sống của một Beta, không hề có kỳ mẫn cảm, càng không động dục.
Làm Enigma phiền phức quá.
Ngực phập phồng, hơi thở không thể theo kịp nhịp bình thường, mỗi lần hít thở đều phải dừng lại một lúc lâu, như thể không thở nổi.
Hốc mắt Phó Sâm phiếm hồng, cả đuôi mắt cũng đỏ ửng, bàn tay nổi lên gân xanh mờ mờ, mạch máu trên cổ cũng hiện lên.
Cơ thể khô nóng, làn da bên ngoài phiếm hồng, chẳng mấy chốc đã tuôn đầy mồ hôi.
Xoang mũi thở ra làn hơi nóng đến mức khó chịu, cho dù không đo nhiệt độ cũng biết cơ thể đang nóng đến bất thường.
Tuy khó chịu, nhưng trong giây lát đó, Phó Sâm chợt nhớ đến một người, thế là hắn lập tức móc điện thoại ra, mở khung chat, nhắn tin cho người nọ.
Phó Sâm: Hôm nay cậu đừng đến, tôi có việc xin nghỉ.
Lâm Tẫn: Mình biết rồi.
Lâm Tẫn: Việc gấp lắm sao?
Lâm Tẫn: Cậu bị bệnh hả? Cậu không sao chứ?
Phó Sâm không trả lời.
Vài phút sau, tin nhắn của bên kia lại tới tiếp.
Lâm Tẫn: Không thu hồi tin nhắn được, nên cậu cứ xem như mình chưa hỏi đi.
Chỉ e là đầu óc mình đã bị đốt thành bùn nhão, bởi khi nhìn thấy tin nhắn, Phó Sâm lại không kiềm được mà bật cười.
Điên thật rồi.
Chỉ mới ở bệnh viện vài phút, nhưng Phó Sâm cảm thấy như đã qua cả thế kỷ, lúc đăng ký, hắn đã rơi vào trạng thái hoảng loạn.
Đầu óc hắn chưa bao giờ thiếu tỉnh táo như vậy.
Bệnh viện xử lý rất nhanh, chưa đầy hai phút, Phó Sâm đã bị tiêm một mũi thuốc ức chế động dục.
Đầu óc đã tỉnh táo hoàn toàn, cơ thể cũng dần hạ nhiệt, Phó Sâm lại quay về với dáng vẻ lạnh như băng, mặc kệ sự đời.
Phó Sâm báo lại tình hình cơ thể mình với bác sĩ.
Bác sĩ là một nam Beta, anh ta trầm tư vài phút, sau đó anh ta trưng ra biểu cảm như thể mặt trời chân lý chói qua tim: “Nhóc à, lần đầu tiên cậu ngửi được pheromone của Omega trong kỳ động dục mà không bị động dục là vì tuyến thể còn chưa hoàn thiện, vậy nên cảm giác của cậu đối với pheromone không mạnh.
Có lẽ là do phân hóa lần hai, cũng có thể là vì tuyến thể vẫn chưa phát dục xong, qua vài tháng nữa là được.”
Nhưng chỉ trong giây tiếp theo, biểu cảm của bác sĩ bỗng trở nên nghiêm túc: “Nhưng cũng là vì tuyến thể chưa phát dục xong, nên số pheromone tích tụ mấy năm trước vẫn chưa được giải phóng, bây giờ thì giải phóng được rồi đó.
Kỳ mẫn cảm vốn khó chịu tí là qua, nhưng vì còn kèm theo động dục, nên khả năng cao là pheromone sẽ bị rối loạn, sau này có thể quá sức với cậu.
Cậu phải chuẩn bị sẵn sàn, trong mấy tuần tới, kỳ mẫn cảm có thể đến bất cứ lúc nào, tần suất rất dày đặc, nhưng mà cũng chỉ là hiện tượng bình thường thôi.
Đúng rồi, điều quan trọng nhất là có thể thời gian của kỳ mẫn cảm này không ổn định.”
Nói xong, bác sĩ còn nhắc lại những điều cần chú ý, nhưng nói cũng như không, toàn mấy lời vô nghĩa mà thôi.
Chủ yếu là nói việc kỳ mẫn cảm không ổn định, phải để ý mọi lúc, còn phải nhớ mang theo thuốc ức chế, bác sĩ cứ lề rà lề rề nói mãi không ngừng.
Nghe xong mấy thứ bác sĩ nói, mặt Phó Sâm vẫn vô cảm, bình tĩnh gật đầu: “Cháu biết rồi.”
Lấy được đơn thuốc, Phó Sâm đi mua hai hộp thuốc ức chế để phòng ngừa hậu hoạn.
Trên đường từ bệnh viện về nhà, khó có thể bỏ qua cảm giác dính nhớp trên người.
Sau khi về đến nhà, Phó Sâm đi tắm trước một cái, rồi mới quay về phòng.
Khi Phó Sâm nằm trên giường cũng chẳng thấy thoải mái, còn cảm thấy cảm xúc rất nặng nề, cứ như có thứ gì đang đè nặng trong lòng hắn.
Lại là vì sao?
Lâm Tẫn ư?
Phó Sâm bị suy nghĩ không đúng lúc của mình chọc cười, hắn bật cười thành tiếng, nhưng trong tiếng cười toàn là khinh thường và chế giễu.
Phó Sâm bước đến bên cửa sổ, kéo một nửa tấm rèm ra.
Hắn cười vì bản thân mình có thể dễ dàng tháo dỡ phòng tuyến như vậy.
Hết lần này đến lần khác, khi đối mặt với Lâm Tẫn, hắn đánh trận nào thua trận đó.
Bây giờ bọn họ là bạn bè, hắn tự nhận là thế.
Vì họ là bạn bè nên hắn mới thấy nhớ sao?
Thời điểm như này mà lại nhớ đến người ta, có phải bình thường không?
Nhưng dường như có gì đó rất khác.
Đôi mắt đen sâu thăm thẳm của Phó Sâm nhìn chằm chằm xuống mặt đường.
Tin nhắn gửi đi không được trả lời.
Tuy rằng Lâm Tẫn chẳng được đáp lại, nhưng thứ khiến cậu lo lắng hơn là việc tại sao Phó Sâm lại xin nghỉ.
Suy nghĩ miên man đến tận lúc tan học, cậu chàng Thường Ý miệng rộng mò tới trước cửa lớp Lâm Tẫn.
Lâm Tẫn vừa bước ra khỏi cửa lớp đã thấy Thường Ý, bỗng thấy hơi ngạc nhiên.
Từ lúc cậu chàng biết tan học cậu sẽ chạy sang trung học số 1 tìm Phó Sâm thì buổi chiều không thèm chào hỏi nữa, đi về thẳng luôn.
Thành tích học tập của Thường Ý không kém, cũng có thể nói là xuất sắc, người ta bảo cậu chàng ở trong top 10 khối, nên không cần học tiết tự học buổi tối.
Vậy tới đây làm gì? Lâm Tẫn cảm thấy rất lạ.
“Sao cậu còn chưa đi?” Lâm Tẫn bước ra khỏi cửa lớp, liếc nhìn Thường Ý rồi đi thẳng.
Cậu không nghĩ là có việc gì quan trọng cả.
Hành động này ở trong mắt người ta là một hành động chê bai cực mạnh.
Thường Ý không vui, thế là lon ton chạy theo sau Lâm Tẫn, trách móc: “Này, cậu nói gì thế? Tôi biết hôm nay cậu đi một mình, mới có lòng tốt chờ cậu, vậy mà cậu còn nói như thế.”
Lâm Tẫn đang đi, nhưng vừa nghe được lời này, cậu bèn quay người lại nhìn Thường Ý: “Sao cậu biết?”
Thường Ý không hiểu, còn hơi tức giận: “Những gì tôi nói với cậu từ bữa giờ, cậu chẳng nghe lọt tai câu nào đúng không?”
Giận thì giận, nhưng những gì nên giải thích Thường Ý vẫn giải thích: “Hồi trước tôi nói với cậu rồi, tôi có vào một nhóm lớn có tận mấy trăm người, trong đó trường nào cũng có.
Chỉ cần trường nào đó có gió thổi cỏ lay thôi là biết rồi, vậy nên cái chuyện như Phó Sâm xin nghỉ học cũng biết luôn.”
Lâm Tẫn gật nhẹ đầu, thái độ bỗng nhiên khiêm tốn hơn: “Vậy đám người đó có nói vì sao Phó Sâm xin nghỉ không?”
Tròng mắt của Thường Ý sắp lòi cả ra ngoài: “Hả? Cậu không biết?”
Lâm Tẫn khẽ ừ một tiếng, cụp mắt che giấu vẻ mất mát không dễ phát hiện.
Thường Ý nói sơ qua mọi chuyện: “Bảo là Phó Sâm ngửi được mùi pheromone do Từ Thanh Nghiên phát ra trong kỳ động dục.
Cậu cũng biết là khứu giác của Enigma rất nhạy mà, sau đó tiến vào trạng thái động dục bị động, bây giờ có lẽ là đang ở bệnh viện, hoặc là về nhà rồi.”
Nghe vậy, Lâm Tẫn vô thức nhíu mày lại, nhíu đến mức gần như hai hàng mày suýt chạm vào nhau.
Thường Ý nói xong lại quay người về Lâm Tẫn: “Tôi lại nghĩ đến chuyện cậu đi một mình.
Tuy tôi chẳng đi chung với cậu được bao lâu, nhưng mà vẫn muốn đi cùng với cậu một chút.”
Tuy nhà hai người cùng một hướng, nhưng Thường Ý chỉ cần đi qua vài con đường là đến nhà, vậy nên chỉ tiện đường mà thôi.
Dù vậy thì vẫn có thể giúp đỡ lẫn nhau, nhưng từ khi phát hiện ra Phó Sâm ở đối diện nhà Lâm Tẫn, thì không đến lượt Thường Ý nữa.
Khi đi ngang qua khu mua sắm, Lâm Tẫn thấy một bảng hiệu của hiệu sách quen thuộc, cậu chợt nhớ đến mình đã từng mặt dày mày dạn bám theo Phó Sâm đến hiệu sách mua sách, trông Phó Sâm có vẻ như ngại phiền nhưng không biết nói gì, mắt cậu lấp lóe nét cười, khóe miệng hơi cong lên.
Thế là ma xui quỷ khiến Lâm Tẫn bước vào hiệu sách kia, Thường Ý không rõ vì sao nhưng cũng theo vào luôn.
“Lâm Tẫn này, cậu muốn mua sách hả?” Thường Ý hỏi.
“Vào xem thôi.” Lâm Tẫn lướt qua từng kệ sách, khi nhìn đến giá sách bày biện những cuốn sách quen thuộc bèn nói: “Có thể sẽ mua.”
Kệ sách trước mắt bày những tác phẩm của Shakespeare.
Lâm Tẫn đứng nhìn chằm chằm vào kệ sách một lúc lâu, Thường Ý còn cho rằng cậu đang nghiêm túc lựa chọn, nên không dám quấy rầy cậu, đành đi sang những kệ sách khác.
Lúc ấy Lâm Tẫn theo lựa sách cùng Phó Sâm, nhưng hai người chẳng nói với nhau câu nào.
Lâm Tẫn chạy theo Phó Sâm hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng hắn mua một bộ “Những vở kịch của Shakespeare”.
Thường Ý mua rất nhanh, chưa được vài phút, cậu ta đã cầm hai cuốn tạp chí ra tính tiền rồi đi.
Cậu ta đứng ở quầy thanh toán gọi Lâm Tẫn một tiếng, Lâm Tẫn giật mình, vội cầm một cuốn sách màu trắng bìa cứng ra tính tiền.
Thường Ý nhìn cuốn sách bị Lâm Tẫn che kín mít: “Cậu mua cái gì vậy? Che đến mức không lộ ra một góc nào.”
Lâm Tẫn vẫn bình thản: “Sách.”
Thường Ý: “…” Câu trả lời hoàn hảo quá, không chê vào đâu được.
Đương nhiên cậu ta biết đó là sách.
Thường Ý hậm hực xoa mũi, trong lòng không thể không phiền muộn, lần nào nói chuyện với Lâm Tẫn cũng bị quê cả.
Ra khỏi hiệu sách, đi qua khu mua sắm, rồi đi đến đầu con phố tiếp theo, rẽ trái vào trong thì đã đến khu phố Thường Ý ở.
Thường Ý chào tạm biệt xong, thì nhanh chóng chạy vào khu phố.
Chậm chạp bước đến đường Bình Hoa, Lâm Tẫn bất giác nhận ra mình đã lâu lắm rồi không đi con đường này.
Ngày nào cũng quấn theo Phó Sâm đã khiến cậu quên mất trước nay mình chỉ có một mình.
Cây bạch quả trên đường Bình Hoa vẫn luôn rụng lá, lá bạch quả rất nhiều, ngày ngày những nhánh cây ấy đều ánh lên sắc vàng rực rỡ, nhưng lá bạch quả vẫn luôn rơi rụng không ngừng, khiến mặt đất bị bao phủ bởi một tầng lá dày.
Nơi này là nơi ngày ấy Lâm Tẫn lấy hết can đảm để bắt chuyện với Phó Sâm, khi đó cậu xấu hổ đến mức chẳng biết làm thế nào, đến khi biết là thích rồi thì mặt dày không chịu nổi.
Lâm Tẫn bước đến ngồi xổm xuống đất, nhặt hai phiến lá bạch quả ngay ngắn rồi cầm lên xem, cậu cảm thấy hai phiến lá này về hình dạng và màu sắc đều rất đẹp.
Một lát sau, Lâm Tẫn lấy từ trong túi ra cuốn sách bìa cứng màu trắng mình vừa mới mua, rồi cậu giở sách ra kẹp phiến lá vào giữa trang sách, sau đó cậu mới mãn nguyện quay về.
Cuốn sách bìa cứng màu trắng kia là “Các bài sonnet của William Shakespeare”*.
(*Các bài Sonnet của Shakespeare, hay đơn giản là các bài Sonnet, là một bộ các bài thơ được viết dưới dạng sonnet (bài thơ có 14 câu có vần với nhau theo một kiểu cách xác định nào đó) bởi William Shakespeare về những đề tài như tình yêu, cái đẹp, chính trị, và cái chết.)
Gần đến 5 giờ 40, mặt trời dần lặn về phía chân trời, ánh sáng không còn rực rỡ như những ngày mùa hạ nữa, ảm đạm đi không ít.
Phó Sâm ngồi tựa bên cửa sổ, bức màn sẫm màu được kéo lại một nửa.
Ánh chiều tà xuyên qua rèm của, những tia sáng mờ ảo chiếu rọi lên gương mặt góc cạnh của hắn, tạo thành một cái bóng tối tăm.
Phó Sâm lẳng lặng ngắm nhìn bóng người mảnh khảnh trong bộ đồng phục trung học số 2 vừa xuất hiện trên đường phố.
Bóng dáng ấy bối rối đứng ở cửa biệt thự một hồi lâu, như thể cuối cùng cũng hạ quyết tâm, rồi xoay người đi về hướng cửa biệt thự nhà Phó Sâm.
Tiếng chuông cửa vang lên, mí mắt Phó Sâm hơi run, cúi đầu mím môi.
Chỉ trong chốc lát, tiếng gào của dì Tần từ dưới lầu vọng lên: “Tiểu Sâm ơi! Có người tìm.”
Trong căn phòng khách rộng rãi hoa lệ đến mức trống trải, Lâm Tẫn đang ngoan ngoãn ngồi yên trên sofa, dáng ngồi rất nghiêm chỉnh.
Phòng khách rất lớn, đầy đủ tiện nghi, nhưng chẳng hiểu vì sao lại có vẻ rất trống vắng.
Trên lầu vang lên tiếng bước chân đều đặn, Lâm Tẫn chăm chú nhìn thẳng vào cầu thang.
Khi bóng người xuất hiện ở cầu thang, cậu vội thu ánh mắt sáng rực ấy về, cậu gật đầt rũ mắt, nhìn rất ngoan ngoãn nghe lời.
Thân hình Phó Sâm cao gầy, còn đang mặc một bộ đồ thể thao màu đen rộng rãi thoải mái.
Trên gương mặt tuấn tú đó không có biểu cảm gì, đường cong rõ ràng sắc bén, khí chất đầy lạnh lùng.
Khoảng cách giữa hai người càng lúc càng gần.
Bỗng nhiên sofa đối diện hơi lõm, Phó Sâm thoải mái ngồi xuống, nhưng khí thế sắc bén của hắn hề giảm bớt chút nào.
Cách nhau một bàn trà, thế mà hai người chẳng nói với nhau câu nào cả, Lâm Tẫn hơi mấp máy môi, rồi lại mím chặt.
Lần đầu tiên đến nhà người khác, ai cũng trở nên cẩn thận lắm.
Dì Tần bưng trái cây từ trong nhà bếp ra, rồi đặt đĩa trái cây lên bàn trà.
Dì Tần rất nhiệt tình, bà cười toe toét chào đón Lâm Tẫn: “Con ở nhà đối diện hả?”
Cậu muốn biểu hiện thật tốt một phen, nhưng khi lời nói đến bên miệng thì lại rất ngập ngừng.
Lâm Tẫn chỉ đành gật nhẹ đầu, khô khan nói: “Vâng ạ.”
Dì Tần cũng nhận ra người ta không được tự nhiên lắm, bà bèn tìm lý do để quay về nhà bếp: “Con muốn uống gì không?”
Lâm Tẫn nói: “Nước, nước sôi để nguội là được ạ.”
Dì Tần gật đầu cười tủm tỉm rồi đi mất, chừa lại không gian cho người trẻ tuổi.
Trước khi đi còn nháy mắt ra hiệu với Phó Sâm.
Phó Sâm vờ như không thấy, lấy một quả quýt từ đĩa trái cây, sau đó thong thả lột vỏ..