Pheromone thoang thoảng trong không khí dần lạnh đi rồi từ từ biến mất.
Mặt Lâm Tẫn đỏ bừng, lông mi rung rung, cậu cứ mím môi, rất nhiều lần cậu hé miệng ra muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi.
So với vài phút trước, đầu óc Phó Sâm tỉnh táo hơn không ít.
Hắn cúi đầu ngắm nhìn ngón tay thanh mảnh trắng trẻo của Lâm Tẫn, giọng điệu vẫn thản nhiên: “Sao thế em?”
Có lẽ là do giọng điệu của Phó Sâm quá bình thản, nên khiến cho dũng khí trong đáy lòng Lâm Tẫn dâng lên.
Giọng cậu cứ ngập ngừng, xấu hổ lí nhí: “Quần…”
Lâm Tẫn nhắm tịt mắt, kiên cường: “Quần ướt.”
Phó Sâm: “…” Não hiện đang tắt máy khởi động lại.
Hóa đá rồi.
Lâm Tẫn thấy Phó Sâm không phản ứng ngay, bèn len lén hé một mắt ra nhìn.
Phó Sâm tì cằm trên vai Lâm Tẫn, chẳng biết đang suy nghĩ gì mà cụp mắt xuống.
Một lúc lâu sau, giọng nói hắn vẫn bình tĩnh, ngữ điệu nhẹ nhàng chậm rãi nói: “Hỏi về ham muốn không có gì đáng xấu hổ hết, cũng giống như hỏi em có ghét cơ quan sinh dục trên người mình không vậy đó.”
“Nên em không cần thấy xấu hổ với anh.”
Dịch ra là: Nếu như không có chuyện gì ngoài ý muốn, thì sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ thẳng thắn thành thật với nhau, nói trắng ra là lên giường.
Lâm – đã hiểu – Tẫn: “…..” Càng thấy xấu hổ hơn.
Bây giờ từ cổ đến tai Lâm Tẫn đã đỏ bừng.
Im lặng một lát, Lâm Tẫn mới nói: “Phó Sâm à, anh đang nói chuyện người lớn*, chúng ta là vị thành niên, anh đừng nói trắng ra vậy được không?”
(*gốc là 开车 – lái xe: viết/ nghĩ/ vẽ/ nói mấy thứ 18+)
Phó Sâm cười nhẹ một tiếng: “Đôi bên tự nguyện, không phạm pháp.”
Lâm Tẫn: “….” Trả thù, trả thù thoả đáng lắm.
Này chẳng phải là đang lặp lại rập khuôn, giống y hệt những gì cậu vừa nói với Thường Ý sao? Lúc đó cậu cho rằng Phó Sâm vẫn chưa tỉnh táo, vậy nên cứ mặc sức khoe khoang với Thường Ý.
Kết quả là Phó Sâm không những nhớ, mà còn nhớ rõ ràng rành mạch, không sót một chữ nào.
Thấy cậu không nói lời nào, Phó Sâm bèn buông cậu ra, sau đó hắn cởi áo khoác mình ra quấn lên eo Lâm Tẫn, vạt áo che được đến bắp chân cậu.
“Muốn anh cõng không?” Phó Sâm hỏi.
Lâm Tẫn lập tức hoàn hồn: “Dạ không.”
Phó Sâm chỉ gật đầu, rồi đi đến bên cửa sổ nhà vệ sinh.
Tuy cửa sổ đó rất cao, nhưng Phó Sâm cũng cao không kém, nên chỉ cần vươn tay cái là mở được ngay.
Sau đó hắn xoay người dọn dẹp đồ trên bồn rửa mặt, xong xuôi rồi lại dùng khăn giấy lau qua hai lần.
Thông gió, thu dọn tàn cục.
Lâm Tẫn muốn che mặt lại quá, biết tìm đâu ra anh bạn trai có trách nhiệm vậy chứ?
Làm xong mọi thứ, Phó Sâm mới dắt Lâm Tẫn ra khỏi nhà vệ sinh.
“Phòng thay đồ của trường em ở đâu? Em đi thay quần áo đi.”
“Bên cạnh sân bóng rổ trong nhà.” Lâm Tẫn nắm lấy bàn tay thon dài có lực của Phó Sâm, đi về phía phòng thay đồ.
Dọc đường họ gặp được vài bạn học, gần như mắt mọi người đều trợn to như chuông đồng.
Vừa thấy bọn họ là không thèm đi nữa, cứ đứng ngơ ra tại chỗ.
Nhìn thấy hai người Lâm Tẫn đi, có vài học sinh đang ngây người vội vàng móc điện thoại ra chụp ảnh, chụp được một tấm ảnh bóng lưng hai người đang nắm tay nhau, sau đó gửi vào một nhóm nào đó.
Nhóm Thông Tin Từ Tiền Tuyến:
Ẩn danh 1: Lâm Tẫn và Phó Sâm yêu nhau rồi, tôi cam đoan luôn.
Lúc hai người họ đi ngang qua tôi, thì hai luồng pheromone còn đang quyện vào nhau, chắc chắn là mới vừa đánh dấu tạm thời.
[Hình ảnh]
Ẩn danh 2: Tôi cũng vừa thấy nè.
Họ đang ở bên ngoài sân bóng rổ trong nhà bên trường trung học số 2 đó, tôi làm chứng cho lầu trên.
Ẩn danh 3: Xạo quá, chỉ bằng một tấm ảnh chụp bóng lưng thì chứng minh được gì?
Ẩn danh 4: Thím lầu trên bị mù hả? Trên ảnh rõ ràng là khung cảnh ở trường trung học số 2, trong đó có một học sinh mặc quần đồng phục màu xám, mà cái áo khoác đồng phục xám kia lại quấn trên eo của một học sinh khác.
Chắc chắn hai người đó là một đôi.
Ẩn danh 5: Nhưng mà vậy thì cũng chỉ chứng minh được có hai học sinh của trung học số 1 và trung học số 2 yêu sớm thôi, chứ sao mà nói là Lâm Tẫn với Phó Sâm được? Các cậu cũng thấy đó, Lâm Tẫn theo đuổi Phó Sâm suốt hai tháng, mà đóa hoa lạnh lùng kia cũng cứng lắm, sống chết không chịu.
Chúng ta cũng thấy cả rồi, làm sao mà mới có chút xíu vậy là ở bên nhau được?
Ẩn danh 6: Tôi vừa mới liều chết chụp nè.
Phó Sâm chỉ cần liếc mắt cái thôi là thiếu điều tôi chết đứng tại chỗ rồi.
[Hình ảnh]
Hình ảnh sắc nét được phóng to ra.
Ở bậc thang bên ngoài sân bóng rổ trong nhà của trung học số 2, Lâm tẫn và Phó Sâm đang nắm tay nhau đi về phía trước.
Như có linh cảm, Phó Sâm ở phía xa xa bỗng quay đầu lại nhìn thẳng vào ống kính.
Vừa gửi ảnh lên, nhóm lập tức yên ắng đến lạ.
…….
Ẩn danh 7: Thím chụp ảnh còn sống không?
Ẩn danh 6:….Còn sống.
Ẩn danh 9:….Còn sống là may rồi.
Ẩn danh 3: Ờm…Lâm Tẫn bắt được đóa hoa lạnh lùng của trung học số 1 rồi.
Ẩn danh 10: Lúc trước thím nào mở sòng cược Phó Sâm với Lâm Tẫn ở bên nhau đó? Ra đây đi, ra lấy tiền nè.
Ẩn danh 11: Chưa được 5 hào đâu, nhưng mà không ngờ là bọn họ có thể ở bên nhau thật.
Ẩn danh 12: Thì có công mài sắt, có ngày nên kim mà.
Ẩn danh 13: Chờ tí, thím lúc đầu có bảo là trên người bọn họ có pheromone ủa nhau, đánh dấu tạm thời…thật luôn à?
Ẩn danh 1: Lừa mấy người làm gì? Tôi lấy danh dự trung học số 2 ra đảm bảo.
Ẩn danh 14: Người ta không chỉ yêu nhau, mà còn đánh dấu tạm thời luôn rồi.
Ẩn danh 15: Một học sinh bên trung học số 1 lên chứng minh xem nào.
Ẩn danh 16: Tôi học chung lớp với Phó Sâm nè, từ tiết 4 cậu ấy đã nói là sức khỏe không ổn rồi xin nghỉ, sau đó đúng là không về thật.
Ẩn danh 17: Vậy là bây giờ đang ở bên trung học số 2.
Ẩn danh 18: Phó Sâm trốn học rồi!!!!
Ẩn danh 19: Tin này lan truyền nhanh thật, biết đâu ngày mai gần như mọi người đều biết chuyện Phó Sâm với Lâm Tẫn yêu nhau, rồi còn đánh dấu tạm thời nữa đó.
Ẩn danh 20: Nhưng đúng thật là hai người họ không giấu giếm tí nào cả.
Ẩn danh 21: Là do miệng bọn mình rộng quá, có tí xíu gió thổi cỏ lay cũng không chịu buông tha.
Ẩn danh 22: Nếu không có tấm ảnh đó thì ma nào thèm tin?
Ẩn danh 23: Thế nhưng nó cứ phải chui ra cơ.
Ẩn danh 24: Nhưng mà nó khiến người ta ngạc nhiên đến ngoác cả miệng thật.
Ẩn danh 25: Vậy cái này không phải yêu sớm à?
Ẩn danh 26: Yêu sớm đã không bình thường rồi, huống chi còn là hai người họ.
Ẩn danh 27: Tôi nói rồi mà.
Đẹp cỡ này không yêu mới lạ.
….
Thay quần áo xong, Lâm Tẫn gọi điện báo cho chủ nhiệm lớp, sau khi cậu nói rõ tình huống thì chủ nhiệm đồng ý ngay, còn dặn cậu phải nghỉ ngơi cho khỏe.
Phó Sâm không đi cửa chính được, vậy nên Lâm Tẫn đành cùng hắn ra ngoài bằng cửa sắt nhỏ ở tòa nhà công nghệ.
Lúc đi trên đường, Lâm Tẫn nắm chặt lấy tay Phó Sâm.
“Phó Sâm ơi, tại sao anh lại thích em?”
Phó Sâm nghiêng đầu suy nghĩ một lát: “Anh không biết.
Rõ ràng là hai tháng trước không hề thích, nhưng giờ thì…”
Giọng nói của Phó Sâm bỗng im bặt, Lâm Tẫn lập tức quay mặt sang nhìn hắn, lại chạm phải một đôi mắt đen nhánh.
“Rất thích em.”
Đến khi anh nhận ra, thì chỉ biết rằng mình đã thích em rồi.
“Còn em?” Phó Sâm hỏi ngược lại cậu.
Hắn từng tò mò về chuyện vì sao Lâm Tẫn thích mình, và cả việc mình đã làm gì mà lại khiến cho cậu phải kiên trì đến thế.
“Anh có tin vào yêu từ cái nhìn đầu tiên không?” Lâm Tẫn nhìn Phó Sâm thật sâu, nghiêm túc nói.
“Em đối với anh, chính là kiểu nhớ mãi không quên đó.”
Hiểu rồi, nguyên nhân là do bị cảm nắng dẫn đến động dục ở quảng trường trung tâm, mà đúng lúc đó lòng tốt “Thích giúp đỡ mọi người” của hắn lại bùng phát.
Phó Sâm: “…” Hắn biết nói sao với Lâm Tẫn đây? Ấn tượng đầu tiên của hắn về Lâm Tẫn còn chẳng rõ ràng bằng pheromone hương hoa hồng trắng sực nức và chiếc áo khoác chống nắng màu trắng cậu mặc hôm đó nữa.
Hắn chỉ có thể nói rằng, lâu ngày sinh tình thật sự rất đúng.
Hắn không muốn đi bộ, cũng không muốn để Lâm Tẫn phải đi bộ, thế là bèn thuê xe về Gia Lâm Cảnh Hiên.
Trên xe, Phó Sâm đưa cho Lâm Tẫn hai viên kẹo bạc hà: “Em ăn một viên đi, chắc là sẽ không choáng váng.”
Lâm Tẫn bóc một viên nhét vào miệng, cười nói: “Em sẽ không ngất đâu.”
Nói thì nói vậy, nhưng khi xuống xe sắc mặt của Lâm Tẫn vẫn không được tự nhiên lắm, hơn nữa cậu còn không muốn nói chuyện.
Cậu say xe khủng khiếp lắm.
Cho dù taxi chỉ mất gần 6 phút để đi đến Gia Lâm Cảnh Hiên, nhưng vậy cũng đủ khiến cậu khó chịu rồi.
Chưa được mấy phút đã đến cửa nhà, Lâm Tẫn vắt áo khoác của Phó Sâm trên khuỷu tay mình.
“Áo khoác của anh em cầm đi nha.
Bạn trai giặt quần áo giúp anh là lẽ đương nhiên mà.”
Phó Sâm chỉ hé môi cười.
“Em về nhà tắm rửa đi, nhớ phải dán miếng dán ngăn mùi.”
Lâm Tẫn gật đầu, nói rằng mình biết rồi.
Khi cậu đẩy cửa biệt thự, Phó Sâm lại thấy không yên tâm, bèn nói thêm một đoạn dài ơi là dài.
“Lúc trên xe anh tra trên điện thoại rồi, dấu tạm thời giữ được trong hai tuần, nhưng cũng có thể ảnh hưởng đến em.
Nếu thấy không thoải mái thì phải gọi cho anh, hoặc qua nhà tìm anh.”
“Quan tâm em dữ vậy sao? Hay buổi tối anh qua nhà em ngủ đi.” Lâm Tẫn cười tinh nghịch.
Phó Sâm bất lực nhìn cậu, rồi vội đẩy cậu vào nhà: “Được rồi, mau vào đi.”
Đứng đó nhìn chằm chằm đến tận lúc Lâm Tẫn vào nhà đóng cửa lại, Phó Sâm mới xoay người về nhà mình.
Phó Sâm bước vào biệt thự, rồi thay giày chuẩn bị lên phòng, nhưng khi hắn vừa đi ngang qua phòng khách đã bị gọi lại.
“Phó Sâm à, lại đây ngồi với mẹ một lát.”
Người phụ nữ diễm lệ đang ngồi nghiêm chỉnh trên sofa mặc một bộ váy trắng thục nữ, quanh eo bà có ba chiếc cúc màu vàng.
Cả người bà toát ra khí chất vừa tao nhã lại vừa trí thức, là điển hình của một quý bà thanh lịch.
Khắp người toàn là mùi Pheromone của Omega mà không bị hỏi mới lạ ấy, thế là Phó Sâm bèn ngồi vào chiếc ghế sofa đối diện mẹ mình, bình tĩnh nói: “Mẹ muốn hỏi gì thì mẹ cứ hỏi đi ạ.”
“Yêu nhau rồi nên mới đánh dấu tạm thời đúng không con?” Mẹ Phó hỏi thẳng, bởi bà muốn xác nhận rằng con trai nhà mình không làm chuyện gì trái pháp luật.
Phó Sâm cũng không định gạt bà, nên gật đầu ngay.
“Đúng ạ.”
“Sao lại đánh dấu?” Mẹ Phó tiếp tục gặng hỏi.
Phó Sâm vẫn nói đúng sự thật: “Kỳ động dục của em ấy đến, mà kỳ mẫn cảm của con cũng đến rồi.”
Mẹ Phó hít sâu một hơi, cố gắng giữ vững phong thái tao nhã khéo léo của mình.
Phó Sâm à, con không hổ là con trai của Tống Diệc Tĩnh mẹ và Phó Duyên Kiêu, còn trẻ mà đã chơi lớn như vậy rồi.
“Omega đó cũng học trường con à?”
“Không ạ, là trung học số 2.”
“Trong phạm vi quen biết của nhà mình hả con?” Mẹ Phó hỏi thử, bà sợ Phó Sâm chạy theo mấy đứa nhỏ trong giới này rồi hỏng mất.
“Không ạ, quen trong hoạt động trường.” Phó Sâm lười giao du với đám con nhà giàu vừa không có học vấn vừa không nghề nghiệp đó, nếu có gặp được trên trường thì cũng làm lơ luôn.
Mẹ Phó hiểu ra rồi, bèn tỏ vẻ mình đã rõ, sau đó bèn tường tận, đúng đắn dặn dò hắn: “À, là con gia đình bình thường.
Vậy thì con phải đối xử tốt với người ta hơn đó.”
Phó Sâm hơi nhíu mày, không muốn tâm sự nữa.
“Không phải ạ.
Là ở nhà đối diện, tên là Lâm Tẫn, có lẽ là mẹ quen ba mẹ em ấy.”
Mẹ Phó: “….” Sao không nói là nhà họ Lâm ngay từ đầu luôn đi? Mới yêu đương thôi mà bà đã thấy vui vậy rồi, giờ có muốn kết hôn ngay lập tức bà cũng chịu ấy chứ.
Ấn tượng đầu tiên luôn giữ vai trò chủ đạo, nhưng mà lỡ xấu hổ quá, mẹ Phó bèn nói với một giọng điệu rất cứng nhắc: “À, là nhà họ Lâm.
Vậy thì tốt quá, rất đẹp đôi.”
“Mẹ không cấm cản con yêu đương, mẹ ủng hộ tự do yêu đương, đặc biệt là tính cách của đứa nhỏ nhà họ Lâm đó cũng hơi giống với con, rất trầm tính.
Chắc hai đứa nói chuyện hợp nhau lắm nhỉ?” Mẹ Phó vẫn cứ thao thao bất tuyệt.
“Khi yêu nhau thì con phải nhường nhịn Omega nhà người ta một chút.
Hai người ở bên nhau là phải bao dung cho nhau, người ta có tức giận cũng phải nhường, phải cẩn thận hơn, còn phải chăm sóc cho người ta…”
Sau khi Phó Sâm lên lầu, mẹ Phó vẫn cứ tiếp tục nói: “Nhưng mà mẹ thật sự không có ý gì khác đâu, mẹ chỉ quan tâm con chút thôi.”
Phó Sâm đứng trên cầu thang nhìn xuống dưới, hình ảnh này trông có vẻ quen lắm.
“Con thấy hơi mệt, mẹ có thể giúp con xin thầy nghỉ học trong kỳ mẫn cảm không?” Phó Sâm nói với mẹ Phó.
Những năm qua hiếm có khi nào được gần gũi như vậy, nên mẹ Phó ngây người trong thoáng chốc, “Được, mẹ xin giúp con.”
“Con trai à, nếu bị phát hiện yêu sớm thì phải điện thoại cho mẹ, mẹ sẽ giải quyết cho con.” Mẹ Phó không nhịn được, bèn nói.
Phó Sâm: “….” Con lại cảm ơn mẹ quá cơ.
Phó Sâm tắm rửa xong thì ngủ trưa một lát.
Sau khi tỉnh dậy, hắn bèn xuống lầu ăn chút gì đó.
Lúc hắn về phòng lại bất chợt nhớ tới một việc, bèn lấy điện thoại click vào nhóm chat do lớp tạo.
Nhóm lớp không có giáo viên thì náo nhiệt lắm, trên màn hình xuất hiện hết tin nhắn này đến tin nhắn khác.
Nhóm chat chui của lớp 12-1.
Phó Sâm: Kỳ mẫn cảm đến nên tôi xin tạm nghỉ.
Ngày nào đại hội thể thao tới hạng mục của tôi thì các cậu báo cho tôi, tôi sẽ đến.
Nguyễn Khả San: OK nha Phó Sâm, cậu nghỉ ngơi cho khỏe, đến lúc đó bọn tôi sẽ báo cho cậu.
Đoạn Sách: Đúng rồi, cậu cứ nghỉ ngơi cho khỏe nhá.
Đại hội thể thao cứ giao cho bọn tôi.
Phó Sâm: Khi nào đến hạng mục của tôi thì tôi sẽ đến.
Viên Viên: Anh Phó à, cậu cứ nghỉ cho khỏe đi, không cần lo cho bọn tôi đâu.
Đang êm đềm như vậy đó, mà lại có đứa đến quậy đục nước.
Hạ Phi Tinh – một chàng trai được xưng là bà tám siêu cấp.
Hạ Phi Tinh: Phó Sâm nè, tôi nghe người bên trung học số 2 đồn cậu nói chuyện với Lâm Tẫn rồi.
Phó Sâm: ….
Không phải chứ, có người dám hỏi thật kìa.
Nhưng bọn họ cũng tò mò lắm.
Diệp Khai:….
Ninh Viện:….
Văn Thao:….
Phùng Khang:….
Tiết Duệ:….
Tất cả những người còn đang online trong nhóm:…..
…..
Đoạn Sách: Đậu mía, học thần, cậu cũng ở đây à?
Tiết Duệ: Nghe mùi nên tới thôi, tới hóng drama.
Đoán cái là hiểu ngay, Phó Sâm chợt nhớ tới trước đây bạn học nào đó từng nói với hắn về một nhóm lớn.
Phó Sâm: Cái nhóm có mấy trăm người nói à?
Nguyễn Khả San: Đúng là vậy đấy.
Diệp Khai: Vậy thật ra hai người ở bên nhau chưa?
Phó Sâm: Từ hôm qua rồi.
Cả nhóm lớp bỗng chìm vào một sự yên tĩnh kỳ lạ.
Đúng kiểu đứa này dám hỏi, đứa kia dám thưa.
Tiết Duệ: Hôm qua mới tỏ tình hôm nay đã đánh dấu.
Phó Sâm à, cậu đỉnh vãi!
Nguyễn Khả San: Học thần nè, suy nghĩ của cậu ngộ ghê á.
Đoạn Sách:…Trâu vãi, anh Phó à, anh ra tay nhanh thật.
Cầm điện thoại nhưng chẳng biết tiếp lời thế nào, Phó Sâm bèn chọn cách đơn giản nhất, rời khỏi nhóm..