(*Gốc là 饭搭子.
“搭” là viết tắt của “搭伙” (dāhuǒ, nghĩa là “tìm bạn”), và “子” thường được thêm vào một ký tự khác để tạo thành danh từ, thường đề cập đến một người (như trong “喷子,” pēnzi, có nghĩa là “troll”).
Được đặt ra bởi cư dân mạng Trung Quốc, “搭子” dùng để chỉ những người mà chúng ta thích bầu bạn trong một mục tiêu cụ thể.
Chẳng hạn, mọi người dùng bữa với “bạn cùng bữa”, vì họ có thể gọi thêm món cùng nhau để có thể thử nhiều hương vị hơn và tránh lãng phí.
Ngoài ra còn có “bạn du lịch”, “bạn mạt chược”, “bạn điện ảnh”, “bạn triển lãm và các sự kiện khác”, đó là một vài tên.
Xu hướng tìm kiếm bạn bè trong các sự kiện cụ thể phổ biến trong giới trẻ Trung Quốc, những người thích những tình bạn gần như đơn giản, thoải mái và không quá căng thẳng.)
Lịch sử trò chuyện của Phó Sâm và Lâm Tẫn rõ ràng ngắn gọn, nói đúng hơn là ít đến đáng thương, chỉ cần đọc cái là hiểu ngay.
Ví dụ như cuộc gọi thoại đã trở thành lựa chọn hàng đầu của Lâm Tẫn.
Tiếng chuông điện thoại vang lên inh ỏi, sau khi Phó Sâm nhấn phím màu xanh để nhận cuộc gọi, giọng nói lành lạnh êm dịu của Lâm Tẫn lập tức vang lên, nhưng khi hắn nghe kỹ hơn thì một giọng nói nóng bỏng lại đột nhiên xuất hiện.
“Nhớ anh quá.”
Phó Sâm: “….” Hình tượng lạnh lùng, nhã nhặn lại còn xa cách của em đâu? Bị chó ăn mất rồi hả em?
“Rụt rè đâu?” Phó Sâm giả bộ hỏi cậu.
“Trước hôm nay thì còn, sau đó mất rồi anh.” Lâm Tẫn nói rất tự nhiên, sau đó lại quay sang hỏi hắn.
“Còn anh? Anh có nhớ em hơm?”
“Em đoán xem?” Phó Sâm hỏi lại.
Lâm Tẫn tự cảm đúng lắm, thế là sự tự tin lại trào dâng: “Vậy chắc chắc là nhớ em rồi.”
Một cuộc nói chuyện bình thường chẳng đâu vào đâu, nhưng lại khiến thời gian trôi qua rất nhanh.
Kim của chiếc đồng hồ treo trường đã chỉ đến số 11.
Phó Sâm thở dài, chỉ đành đi thúc giục cậu chàng quán quân thức đêm Lâm Tẫn này đi ngủ.
Trong số những người hắn quen thì chỉ có mình cậu là thức khuya học bài như vậy thôi.
“Em ngủ sớm chút đi.”
“Ngày mai không cần học mà!” Lâm Tẫn ngạc nhiên kêu lên.
Ngủ cái gì mà ngủ, dậy nói chuyện phiếm đi chứ.
“Bởi vì ngày thường không ngủ đủ giấc, nên mới phải nắm chặt cơ hội ngủ bù.” Phó Sâm an ủi cậu.
“Được rồi, nhớ đừng thức khuya nha em.”
“Phó Sâm ơi!” Lâm Tẫn đau khổ níu kéo.
“Mai gặp lại.” Phó Sâm tàn nhẫn cúp máy.
Cuộc gọi bị ngắt, chỉ còn lại khung chat trống vắng.
Đồng hồ sinh học của học sinh có thể nói là chiếc đồng hồ báo thức chuẩn nhất trong lịch sử.
Trong những ngày đi học, dù cho không muốn dậy cũng phải dậy, muốn lười thì phải chờ cuối tuần, còn lại là phải dậy sớm hết.
Lâm Tẫn mơ màng bò dậy khỏi giường, cứ như là mất hết gân cốt, khuyết thiếu hồn phách vậy, trông cứ như cái xác không hồn mà lết về phía nhà vệ sinh, còn nhờ vào thói quen mà đánh răng rất chuyên nghiệp.
Cậu ngẩng mặt lên nhìn vào gương, mí mắt của người trong gương vẫn còn đang sụp xuống như thể vẫn chưa tỉnh ngủ, tóc lòa xòa xuống mặt, cổ áo ngủ lỏng lẻo để lộ xương quai xanh xinh đẹp, trạng thái tinh thần chẳng còn tí hình tượng nào cả.
Trong miệng cậu toàn là bọt, cậu ngậm miếng nước rồi cúi đầu súc miệng.
Ngay tại khoảnh khắc cậu nhìn vào gương thêm lần nữa, Lâm Tẫn đột ngột đứng hình.
Cậu chợt nhớ ra, bây giờ cậu không cần đến trường.
Con người mà, một khi buông thả thì sẽ càng lười biếng hơn.
Lâm Tẫn quay về mép giường, vừa ngã người xuống một cái đã ngủ say.
Đến mức mà sau đó cậu tỉnh dậy thế nào, thì phải sang hỏi Phó Sâm.
Tiếng chuông điện thoại to đến mức muốn thủng màn nhĩ vang lên đánh thức Lâm Tẫn, cậu bực dọc nhấc máy, giọng nói ngập tràn ai oán vì không ngủ đủ giấc.
“Alo.”
Đầu dây bên kia vẫn cực kỳ yên ắng, Lâm Tẫn buồn ngủ đến mức lười cả việc đưa tay cúp máy.
Cậu còn nghĩ rằng qua một lát nữa bên ấy sẽ tự cúp thôi.
“Lâm Tẫn, em có biết bây giờ là mấy giờ chưa?” Sau một khoảng thời gian dài im lặng, bên kia mới lên tiếng.
Lâm Tẫn bừng tỉnh, luống ca luống cuống cầm điện thoại lên.
“Bây giờ sắp 11 giờ trưa rồi, xin hỏi đêm qua em làm gì thế? Làm gì mà có thể ngủ tới tận giờ này?” Phó Sâm bị cậu chọc tức đến mức bật cười, hắn thật sự chẳng hiểu nổi, tối hôm qua đã dặn là đừng thức khuya, người này đúng là chẳng chịu nghe khuyên nhủ gì cả.
Cậu cũng chẳng thể không thẹn với lương tâm mà bảo rằng mình không thức khuya được.
Tối hôm qua sau khi cúp điện thoại, Lâm Tẫn còn tranh thủ thời gian giải vài bộ đề thi, cố gắng đè bẹp hết những người khác, có thể nói đó là tình bạn cảm động trời xanh luôn ấy chứ.
“Kìa…Darling, anh nghe em giải thích đã.” Lâm Tẫn hung hăng gãi đầu khiến tóc rụng mất mấy sợi.
Cả một mái tóc mềm mượt bây giờ đã biến thành ổ gà.
Lúc này, mấy câu giải thích trước đó đã từng nói bỗng lóe lên trong đầu Lâm Tẫn, nhưng cậu làm thế nào cũng không bắt được nó, chỉ có thể trơ mắt nhìn nó chợt lóe rồi vụt đi mất.
“Giải thích là đang che giấu, mà thứ che giấu là sự thật.” Phó Sâm không cho Lâm Tẫn cơ hội giải thích, còn phá hủy luôn cả đường lui của cậu, gằn từng chữ: “Anh, không, nghe.”
Bên tai Lâm Tẫn bỗng xuất hiện tiếng sấm vang đội, như thể sét đánh giữa trời quang, chỉ thiếu nước ngất xỉu tại chỗ nữa thôi.
Từ khi nào? Từ khi nào Phó Sâm lại biến thành như vậy? Nam thần lạnh lùng của tui đâu rồi? Trả ảnh lại cho tui đi.
Thấy cậu có dấu hiệu bị dọa rồi, nên Phó Sâm không thèm dọa cậu nữa, mà tự vạch trần luôn: “Được rồi, em chuẩn bị nhanh lên, lát nữa qua nhà anh ăn cơm.”
Biết người ta không có chuẩn bị cơm trưa, thậm chí còn bỏ luôn cả bữa sáng, Phó Sâm chợt cảm thấy hơi yên tâm một chút, uổng công hắn lo người ta sẽ ăn trưa sớm quá, bây giờ đúng là thừa thãi rồi.
“Nhà anh hả?” Lâm Tẫn tỏ vẻ nghi hoặc, chắc chắn là cậu chưa tỉnh ngủ đâu, tại ảo ma quá mà.
Nếu như là một người nào đó gọi cậu qua nhà ăn cơm, thì cậu sẽ không hề nghi ngờ chút nào cả.
“Đúng rồi, nhà anh.” Phó Sâm giúp cậu quay về thực tại.
Lâm Tẫn vẫn chưa hết nghi ngờ: “Nhà anh không có ai à?”
Hửm? Em đoán xem.
Phó Sâm cười khẽ: “Bị em đoán trúng rồi.
Đúng là nhà anh không có ai thật.”
Lâm Tẫn hỏi: “Ba mẹ anh đâu? Còn có dì giúp việc nữa?”
Cậu hỏi gì thì Phó Sâm đáp nấy: “Ba mẹ em không ở nhà vì lý do gì, thì ba mẹ anh cũng y vậy.
Còn dì Tần thì bận việc họ hàng nên xin nghỉ rồi.”
Bối cảnh gia đình hai người chẳng khác nhau là mấy, ba mẹ chỉ có công việc và công việc, bận đến mức chân không chạm đất, dù sao thì cũng là không về nhà.
“À à.” Biết rõ ngọn nguồn rồi, nên Lâm Tẫn cũng không nói dông dài, cậu chỉ nói hai câu đơn giản rồi cúp máy luôn.
Thay quần áo, rồi soi gương chải gọn mái tóc bù xù.
Khóe môi cậu lơ đễnh cong lên nhè nhẹ, rồi lại vội vàng mím lại, nhưng chẳng thể nào ngăn được nét cười trên mặt, cuối cùng cậu cũng bật cười, nụ cười của cậu trai trong gương tràn ngập vẻ xấu hổ.
Chuẩn bị cho mình ra hình ra dạng rồi, Lâm Tẫm gấp đến mức chẳng chờ nổi nữa mà dâng “hàng” đến tận cửa.
Cửa nhà không mở, Lâm Tẫn chỉ đành nhấn cho chuông điện kêu vang.
Chẳng mấy chốc cửa đã mở ra, Lâm Tẫn chẳng thèm nhìn mà nhào thẳng về phía trước luôn.
Phó Sâm chưa kịp chuẩn bị gì mà đã phải đón một cú bổ nhào thật mạnh, nhưng cũng may là hắn đứng vững nên vẫn chưa đến mức nằm bò ra đất.
Hắn ôm lấy Lâm Tẫn bằng vẻ mặt rất chi là bất lực, bộ dạng như thể đang nói rằng anh chẳng biết phải làm sao với em nữa.
Đưa người ta vào biệt thự xong, Phó Sâm lấy trong tủ giày ra một đôi dép lê dùng một lần đưa cho Lâm Tẫn.
“Em tới sớm rồi, cơm vẫn chưa nấu xong, tạm thời em cứ đi dạo lòng vòng quanh biệt thự đi.”
Vừa nói xong đã vứt người ta tại chỗ rồi đi vào phòng bếp, tách biệt với thế giới bên ngoài luôn.
Người vốn định đến giúp một tay cứ bị vứt sang một bên như vậy đấy.
Thay dép lê xong, Lâm Tẫn vẫn cứ đứng ở cửa chẳng biết phải làm gì.
“…..” Em có nên dối lòng khen anh tri kỷ quá không?
Đã nói như vậy rồi, tuy Phó Sâm không ngại, nhưng Lâm Tẫn vẫn để ý lắm.
Suy cho cùng thì đi lung tung trong nhà người khác là hành vi thiếu lịch sự, cậu không làm được.
Cậu nhìn quanh phòng khách trống trải, tuy nội thất được bày biện theo phong cách tối giản nhưng vẫn rất sang trọng, cậu nhìn một lượt rồi thu mắt lại, sau đó ngoan ngoãn ngồi yên trên sofa.
Phòng bếp bắt đầu vang lên đủ loại âm thanh, nào là tiếng dao phay nhịp nhàng băm chặt trên thớt, chỉ trong chốc lát lại vang lên tiếng ồ ồ của máy hút khói, sau đó gian bếp nổi lửa.
Lâm Tẫn chán quá, thế là bắt đầu mon men đi đến cửa nhà bếp, cậu cúi người ló vào nhìn bóng lưng bận bịu của Phó Sâm, ánh mắt lia sang nơi khác.
Phòng bếp và phòng ăn nối liền với nhau, vì mỹ quan và cũng để ngăn mùi khói dầu nên ở giữa chỉ được ngăn cách bằng một miếng thủy tinh công nghiệp.
Muốn qua lại giữa hai bên thì dùng một cửa kính trượt, vậy nên người ở hai nơi này có thể quan sát nhau rất rõ.
Trong lúc Phó Sâm nấu canh, Lâm Tẫn đã đi đến bên cạnh bàn ăn rồi kéo ghế ra ngồi, dáng ngồi của cậu thay đổi liên tục, ngón tay không ngừng nhịp nhịp lên mặt bàn.
Thấy Phó Sâm vẫn còn chưa xào rau, thế là cậu bèn gối mặt lên cánh tay sau đó nằm bò ra bàn luôn.
Lúc trước cậu không tò mò việc Phó Sâm có biết nấu ăn hay không cho lắm, nhưng mà cứ bỏ một người sống sờ sờ như cậu ở chỗ này là có ý gì thế?
Khi Phó Sâm bưng đồ ăn từ phòng bếp ra, đã nhìn thấy cảnh Lâm Tẫn chờ đến mức suýt nằm bò ra bàn ngủ mất, đáy lòng hắn chẳng hiểu sao lại sinh ra cảm giác thất bại.
Tiếng động khi Phó Sâm bước đến làm Lâm Tẫn hoàn hồn, cậu vội ngẩng đầu lên, đôi mắt vẫn còn hơi mơ màng.
Lâm Tẫn vội vàng đứng dậy dọn cơm phụ hắn: “Em đến giúp anh nha.”
Lúc đó Phó Sâm chỉ nghĩ: Cảm ơn Lâm Tẫn rất nhiều vì lúc cậu đứng dậy không đưa tay lau nước miếng, cũng xem như là chừa lại chút thể diện cho hắn rồi.
Lâm Tẫn chủ động xới cơm, chia đũa, sau khi hai người ngồi xuống, cậu mới có thời gian xem hắn đã làm món gì.
Sáu món mặn hai món canh, hai người ăn thì hơi nhiều, hơn nữa bàn đồ ăn này còn cực kỳ phong phú.
“Đồ ăn nhiều quá, em ăn không hết.” Lâm Tẫn ủ rũ ôm chén cơm.
“Toàn là nấu cho em không đấy, ăn không hết cũng không sao.
Đừng nghĩ linh tinh nữa, mau ăn đi.” Phó Sâm vẫn vô cảm dùng đũa gắp thức ăn.
Yên lặng ăn suốt một hồi lâu, Phó Sâm chợt khựng lại, cứ như là đang suy nghĩ gì đó, nên vẻ ngờ vực cứ hiện hết lên mặt.
“Có phải anh hơi lạnh nhạt với em không?” Phó Sâm hỏi thẳng.
“Dạ?” Lâm Tẫn nuốt hết cơm trong miệng, cậu mất vài giây để tiêu hóa thông tin, sau đó mới để chén xuống rồi đưa tay phải lên, hơi xấu hổ dùng ngón cái và ngón trỏ vẽ ra một khoảng cách: “Có tí xíu thôi à.”
Phó Sâm nhíu mày, vẻ mặt không được thoải mái lắm: “Vậy là lạnh nhạt rồi.”
“Ấy, không sao đâu anh.
Với tính cách của anh mà lần đầu tiên làm bạn trai đã làm được vậy là tốt lắm rồi.” Lâm Tẫn cố gắng xoa dịu Phó Sâm, cũng thử đi an ủi người ta, mặc dù cậu chẳng có tí kinh nghiệm an ủi nào cả.
“Sau này anh sẽ không vậy nữa.” Phó Sâm đưa ra kết luận ngay.
“Đâu ai có thể làm tốt tất cả mọi thứ đâu anh.” Lâm Tẫn nói với vẻ như vừa phản bác vừa an ủi hắn.
Nhưng có lẽ là những chuyện như vậy thường khiến người ta không thoải mái, nên chỉ khiến người ta muốn nhanh chóng thoát khỏi nó, chuyển sang một chủ đề khác.
“À, đúng rồi, ngày nào anh tham gia chạy bền?” Lâm Tẫn lơ đễnh hỏi.
Phó Sâm cầm điện thoại bằng tay trái, click mở bài thông báo về đại hội thể thao trong nhóm, sau khi tìm được thời gian chạy 5000 mét mới nói: “Ngày mốt.”
Lâm Tẫn: “Vậy đến lúc đó chắc là kỳ mẫn cảm của anh qua rồi nhỉ?”
Phó Sâm nói: “Anh không chắc.
Với tình hình hiện tại thì kỳ mẫn cảm của anh không ổn định lắm, chẳng biết sẽ kéo dài bao lâu.”
Dấu tạm thời giữ được tận hai tuần, đối với Omega thì đúng thật là một cách rất hiệu quả để ngăn động dục.
Nếu như pheromone của hai người có độ tương xứng cao, hiệu quả tốt hơn chút nữa có thể rút ngắn thời gian của kỳ động dục luôn.
Nhưng đối với kỳ mẫn cảm của Alpha và Enigma thì lại chẳng có hiệu quả gì, chỉ có mỗi tác dụng xoa dịu khiến pheromone trong cơ thể ổn định hơn khi đang trong quá trình đánh dấu mà thôi.
Nếu sau đó pheromone lại rối loạn nữa thì nó sẽ mất hết tác dụng, trừ phi đánh dấu thêm lần nữa, nhưng làm gì có Omega nào lại có thể chịu được nhiều lần như thế? Không ai có thể làm được điều đó cả.
Hay là cứ làm một mẻ khỏe suốt đời, đánh dấu trọn đời tạo thành kết trong cơ thể, vậy là từ nay về sau tất cả phiền phức đều chào thua hết.
Thế nhưng vị thành niên làm chuyện này thì lại không được an toàn cho lắm.
Lâm Tẫn gật nhẹ đầu sau đó cúi xuống ăn cơm, món nào cũng ngon hết, nên cậu rất muốn nói rằng tay nghề của Phó Sâm tốt thật.
Nói không phải khoe, kiếm được tình yêu này là cậu chiếm được món hời rồi ấy chứ.
Ăn thêm một lát nữa, Lâm Tẫn càng cảm thấy có gì đó sai sai, niềm hạnh phúc trong lòng cậu bỗng tắt cái phụt, cậu hỏi: “Phó Sâm nè, có phải hôm nay anh chỉ muốn kiếm bạn ăn cơm trưa cùng anh thôi đúng không?”
Càng nghĩ càng thấy hợp lý, buổi trưa Phó Sâm phải ăn cơm một mình, cô đơn lắm luôn.
Mà nhà cậu lại ở sát đó, chẳng phải hội tụ đủ cả thiên thời địa lợi nhân hòa luôn đó ư?
Phó Sâm cạn lời thật sự, sắc mặt hắn nghiêm túc hơn, rồi thở dài thườn thượt, hắn dùng giọng điệu đầy vẻ ghét bỏ nói với cậu: “Lâm Tẫn à, nếu như em ở bên anh thì chỉ số thông minh sẽ offline, nên anh đề nghị là chúng ta nên xa nhau một thời gian đi.”
Thật ra em ấy đang nghĩ linh tinh cái gì vậy nè? Phó Sâm gào thét trong lòng.
Cuối cùng thì cậu vẫn không địch nổi áp lực từ Phó Sâm, Lâm Tẫn muốn hé miệng ra nói rồi gắng gượng kiềm lại, sau đó đành ngoan ngoãn ăn cơm.
Bữa cơm này chỉ có hai người họ, hơn nữa còn chẳng ai thúc giục, vậy nên ăn có một bữa trưa thôi mà thời gian kéo dài vô hạn.
Cho dù là ban ngày ban mặt, bọn họ cũng chẳng dám làm chuyện như cô A quả O ở chung một phòng.
Họ vẫn chưa thể bước qua giới hạn trong lòng mình được, nó vẫn cứ phòng thủ nghiêm ngặt ở đó, như thể chỉ cần ở lại thêm một giây thôi là sẽ có chuyện xảy ra ngay.
Tuy rằng không đến mức mới nắm tay có tí xíu là lập tức đỏ mặt, nhưng vẫn còn ngây thơ lắm.
Ăn cơm, dọn dẹp bát đũa xong xuôi, Phó Sâm đưa Lâm Tẫn ra cửa, đứng tựa cửa nhìn người ta thay giày.
Lâm Tẫn mang giày xong, phấn khích nhìn Phó Sâm, mặt cười toe toét, nhanh nhảu nói: “Không thèm giữ em lại luôn hả? Một mình anh ở lại đây thì đáng thương lắm đó.”
Nói xong, Lâm Tẫn bắt đầu trông chờ vào phản ứng của Phó Sâm, nhưng kết quả lại hoàn toàn trái ngược với dự kiến của cậu.
Không có vẻ mặt bất lực vì cậu như trong tưởng tưởng, mà thay vào đó chính là khóe miệng đang dần nhếch lên của Phó Sâm.
Theo góc nhìn của Lâm Tẫn, nụ cười này của Phó Sâm có vẻ gì đó rất tế nhị, trông quái dị lắm, đi vào mắt cậu cứ như là thấy ma vậy.
Quả nhiên, cậu lập tức thấy ánh mắt đầy vẻ đùa cợt của Phó Sâm, hắn vẫn còn cười, mà lời hắn đang nói ra cũng quen lắm, còn cố tình bắt chước cả giọng điệu nữa cơ: “Quan tâm anh dữ vậy sao? Hay buổi tối qua nhà anh ngủ đi.”
Phó Sâm dùng cách paste, sao y bản chính để nhắc lại mấy lời nói bông đùa của Lâm Tẫn.
Mặt Lâm Tẫn dại ra, lỗ tai bỗng chốc đỏ bừng.
Đe dọa, chắc chắn là đe dọa.
Tục ngữ nói ứ có sai, hữu thù bất báo phi quân tử.
Tính cách có thù tất báo của Phó Sâm đã lộ rõ rồi nhé, không phải không báo đâu, mà là chưa đến lúc thôi.
(*có thù không báo không phải quân tử)
Xin hãy gọi hắn là Phó – có thù tất báo – Sâm.
Cuối cùng Lâm Tẫn đành phải “trốn” về nhà mình.
Cậu lao ra khỏi cửa nhà Phó Sâm, hoảng loạn chạy vèo về nhà, cậu vội vàng đẩy cửa ra, nhưng dù vậy, Lâm Tẫn vẫn không quên đóng kín cửa vào.
Phó Sâm vẫn thản nhiên nhìn Lâm Tẫn, nhưng lỗ tai hắn đã đỏ bừng.
Khi thấy người ta bình tĩnh xoay người chạy biến như thể đang chạy trốn, hắn bật cười, một nụ cười phát ra từ sâu trong đáy lòng.
Cách lấy lời Lâm Tẫn nói trả lại cho Lâm Tẫn thật sự hiệu quả lắm, Phó Sâm dám bảo đảm.
Nói không chừng, Lâm Tẫn sẽ bị hắn trêu chọc cả đời mất..