Văn Thao cũng đang ngồi cùng bọn họ xem đánh bài, tay cậu ta chống cằm, đôi mắt như lóe ánh sao: “Có gì nói nấy đi, nhưng mà Lâm hotboy đẹp thật á.”
“Có đẹp cũng vậy thôi, người ta ở trung học số 2.”
“Sao tầm nhìn cậu hạn hẹp thế? Cuối cùng Phó Sâm cũng bị bắt, nên bây giờ Lâm hotboy cũng có thể xem là người của chúng ta rồi.”
“Vậy thì chứng tỏ được điều gì?”
“Điều gì?”
“Không phải đóa hoa lạnh lùng không biết yêu, mà phải có một người xứng đôi với người ta mới được.”
Viên Viên tổng kết lại: “Không tìm được người xứng đôi vừa lứa, chẳng lẽ lại tìm trong cái đám xấu đau xấu đớn như chúng ta à?”
Nghe vậy, đám người đang đánh bài cũng bật cười thành tiếng.
Những người đang đứng ở bàn phục vụ của 12-1 giờ này, tay thì vờ như đang làm việc của mình, nhưng mục đích thật sự của bọn họ là rình xem người ta chim chuột.
Lâm Tẫn và Phó Sâm ngồi sát bên nhau, còn trò chuyện vài câu.
Lâm Tẫn: “Mọi người trong lớp anh ai cũng dễ gần.”
Phó Sâm gật đầu đồng ý.
Tính tình hắn rất quái gở, vậy nên hắn gần như cô độc suốt ba năm cấp 2, vậy nên điều khiến hắn ngạc nhiên chính là bản thân mình có thể nói chuyện với tất cả mọi người trong lớp.
Lâm Tẫn vừa đánh mắt sang nhìn một cái, trực giác cậu mách bảo rằng người bên cạnh hơi quen mắt, nghi hoặc hỏi: “Tiết Duệ?”
Tiết Duệ gật đầu: “Là tôi.”
Lâm Tẫn nói: “Không ngờ cậu và Phó Sâm lại học chung một lớp.”
Mặt Tiết Duệ tối sầm, hỏi lại: “Thành tích của tôi cỡ đó mà không ở lớp số 1 chứ ở đâu?”
Lâm Tẫn ngửa đầu lên suy nghĩ một lát, vờ như mình đang chìm vào hồi ức rồi nói: “Tôi nhớ hình như thành tích hồi tiểu học của cậu kém lắm, lúc đó ngày nào Thường Ý cũng cười cậu hết.
Nhưng mà sau đó cậu lại chuyển sang thành phố khác, tôi nghe bạn học nói tới cấp 3 cậu về rồi, đang học ở trung học số 1.
Thường Ý còn đang suy nghĩ xem thành tích của cậu còn kém như hồi tiểu học nữa không.”
Mặt già của Tiết Duệ sắp không giữ nổi nữa: “Vậy cậu nói cho cậu ta biết tôi đứng nhất khối, đợt thi nào cũng lọt top 3.”
Hiện giờ cậu ta cố gắng học tập như vậy không chỉ là vì thi vào một trường tốt, mà chủ yếu là do lúc học tiểu học thường hay bị Thường Ý cười nhạo, sau khi chuyển trường thì quyết chí đứng lên đọc sách, giải đề.
Vẻ mặt Lâm Tẫn rất nghiêm túc, cậu nói: “Tôi sẽ nói với cậu ấy.”
Tiết Duệ ngây cả người.
Đừng, cậu vẫn đang đùa đấy à?
Nguyễn Khả San gánh vác trách nhiệm của cả lớp, nên phải đến nhắc nhở những tuyển thủ chuẩn bị lên sân.
Vừa đi qua bên này đã thấy Tiết Duệ đang đau khổ, cô nàng cầm lòng không đậu, phải trêu ngay: “Cuối cùng tôi cũng hóng được drama của cậu.”
Tiết Duệ là người hóng drama hăng say nhất, cậu ta xem đó như một phương thức giải trí vậy, mà trong tay Nguyễn Khả San lại có những tin tình báo rõ ràng cặn kẽ nhất, vậy nên những người hóng drama từ cô không thể thiếu Tiết Duệ.
Tiết Duệ: “….” Nếu biết sẽ như này thì lúc nãy không nhận mình là Tiết Duệ cho rồi.
Xem trò cười của người ta là thứ yếu thôi, Nguyễn Khả San đến đây chủ yếu là vì thông báo cho Phó Sâm.
“Phó Sâm, 10 giờ 45 rồi, cậu mau đi thay quần áo đi.”
Lúc Lâm Tẫn quay lại nhìn quần áo trên người hắn mới nhận ra: “Đúng rồi, sao anh còn chưa đi thay quần áo?”
Phó Sâm giải thích: “Phòng thay đồ xa quá.”
Đến khi bị Nguyễn Khả San giục tận hai lần, Phó Sâm mới chịu đứng lên, chậm chạp đi về phía phòng thay đồ bên kia.
Có lẽ là phòng thay đồ xa thật, nên tận sáu phút sau, người ta mới xuất hiện ở bên kia sân thể dục, chắc là đã đi đến bằng một con đường khác.
Chàng trai mang gương mặt anh tuấn nhưng lại lạnh lùng đi từ phía bên kia của sân thể dục đến, thân hình hắn hoàn mỹ, hai chân thon dài, dáng người rắn rỏi, đúng chuẩn tỉ lệ cơ thể hoàn hảo trong sách giáo khoa mỹ thuật.
Hắn mặc một chiếc quần thể thao màu đen dài qua gối, lộ ra phần cơ rắn chắc ở bắp chân, trông ngập tràn sức bật.
Thấy xung quanh có không ít người đang nhìn không chớp mắt, Lâm Tẫn vội vàng chạy đến ôm chầm lấy cánh tay Phó Sâm, giọng điệu chua loét: “Em biết ở trường anh nổi tiếng thế nào rồi.”
Trên người Phó Sâm mặc một chiếc áo thun trắng, có thể nhìn thấy hình dạng của cơ ngực qua lớp áo hơi mỏng, Lâm Tẫn không nhịn được, bèn lấy ngón tay chọc chọc: “Không cứng lắm.”
Phó Sâm thản nhiên nhìn cậu một cái, rồi lại nhìn về phía trước: “Em còn muốn cứng đến mức nào nữa?”
Lâm Tẫn nói: “Em thấy mấy tiểu thuyết tình cảm đều nói cơ ngực của Alpha cứng dữ lắm, nên nghĩ anh cũng như thế, nhưng lúc sờ thì anh cũng không cứng giống như trong tưởng tượng của em.”
Phó Sâm đưa ra ví dụ cho cậu bằng một vẻ mặt cực kỳ đứng đắn: “Khi bụng căng lên, cơ bắp phát lực là sẽ cứng được như trong tưởng tượng của em.”
Suy nghĩ của Lâm Tẫn hơi lệch đi một chút, lỗ tai đỏ bừng lên ngay.
Phó Sâm quay đầu lại nhìn, khóe môi hơi cong lên.
Đến 11 giờ, đoàn người ở lớp số 1 ồ ạt kéo đến cạnh đường chạy để xem thi đấu.
Các học sinh của đội duy trì trật tự không ngừng đi qua đi lại quanh vạch trắng được vẽ trên cỏ, cứ luôn miệng lặp đi lặp lại một câu như thể sống không còn gì để luyến tiếc.
“Lùi lại một chút, phiền các bạn lùi lại.”
Bên ngoài sân bóng là đường chạy tiêu chuẩn dài 400 mét, Lâm Tẫn và Nguyễn Khả San đã chạy đến vạch đích để tìm một ví trí thích hợp.
Các tuyển thủ vẫn còn đang đeo bảng tên và số báo danh, nhưng bên ngoài đường chạy đã chật ních toàn người là người.
Có rất nhiều người vừa nhìn thấy đã hỏi rằng trường mình có Omega xinh đẹp như vậy từ khi nào thế, nhưng vừa nghe bạn mình nói là Lâm Tẫn, thì vẻ mặt như thể ngộ ra được chân lý ngay.
Mấy ngày trước đó đã nghe nói hai người yêu nhau.
Lâm Tẫn tới kỳ động dục nên xin nghỉ một tuần, nhưng không ngờ là lại kết thúc sớm.
Vừa kết thúc vốn nên quay lại trường, nhưng một phần là vì để phòng ngừa trường hợp xấu xảy ra, một phần khác là vì cậu có ý đồ muốn đến xem Phó Sâm thi đấu.
Hết khối này rồi mới đến khối khác thi, khối 12 thi trước, nhưng cũng chỉ có hai mươi mấy người dự thi.
Lâm Tẫn chỉ cần nhìn một cái là nhận ra Phó Sâm ngay, cũng đâu còn cách nào khác, ai bảo hắn đẹp nhất trong đám người đó làm chi?
Lâm Tẫn vội vàng nhìn xem Phó Sâm là số mấy, trên vải áo màu trắng có dán một con số đỏ chói.
Là số 8.
Phó Sâm đứng ở vị trí thứ ba bên phải ngay vạch xuất phát, còn đang chạy bước nhỏ tại chỗ để làm nóng người như các tuyển thủ khác.
Khởi động khớp xương xong xuôi, khi hắn nhìn thấy Lâm Tẫn đang đứng bên cạnh, nét mặt cũng chẳng có cảm xúc gì y hệt như lúc nhìn thấy người khác.
Những người bên cạnh Lâm Tẫn không ai dám tự mình đa tình cả, có lẽ là chỉ lo để ý đến người thật kế bên mình thôi.
“Á, mau hô hấp nhân tạo cho chế, thấy cưng muốn xỉu.”
“Tuy tui biết rõ là không dành cho tui, nhưng tui vẫn kích động quá!”
“Trời ơi cứu với, sao lại có thể làm ra hành động OOC* như vậy?”
(*OOC: out of character: không đúng với tính cách nhân vật)
……
Trọng tài bắn phát súng bắt đầu.
Mỗi tuyển thủ đều có kế hoạch của riêng mình, chậm trước nhanh sau, cũng có những người chạy như đi trốn.
Trong số những tuyển thủ dự thi không thiếu những anh chàng học sinh thể thao Alpha cao to, chạy cứ như chạy giặc, mà Phó Sâm cũng ở trong số đó.
Mới có hai vòng mà đã có khoảng cách rồi.
Chỉ mới xem được vài phút mà thái độ của Lâm Tẫn đã thay đổi.
Vòng đầu cậu còn lo lắng rồi hò hét cố lên, nhưng sau đó thì lòng cậu đã chết lặng, bởi vì có rất nhiều người cổ vũ cho Phó Sâm, nào là tiếng những người xung quanh dốc hết sức lực ra hét, và cả tiếng la nghe muốn thủng màng nhĩ của Nguyễn Khả San.
“Phó Sâm, cố lên!!!”
“A a a, cố lên!!!”
Thể lực và sức chịu đựng của Phó Sâm quá bền bỉ, cảm giác như chưa hề thở gấp lần nào, cứ hết vòng này đến vòng khác, giống như một cơn gió vụt qua trước mặt, chỉ thấy được mỗi góc nghiêng mơ hồ, thậm chí còn nhanh hơn học sinh lớp thể thao chạy nhanh nhất cả nửa vòng.
Tới vòng thứ năm, Lâm Tẫn không còn lo lắng nữa.
Giữa một đám người biểu hiện nhiệt tình như thế, nét mặt của cậu càng thêm thản nhiên, bình tĩnh.
Mặc dù người đang thi đấu trên sân là bạn trai mình, nhưng Lâm Tẫn lại không có cảm giác phấn khích mà mình nên có.
Khi nhìn thấy biểu hiện phi thường của anh bạn trai nhà mình, tất cả những lời cổ vũ hoan hô đều bị ém ngược vào trong.
Mà mấy học sinh lớp thể thao kia không còn chạy nhanh được như lúc bắt đầu nữa, thậm chí có cậu Beta vừa chạy được tới vòng thứ hai đã chạy hết nổi, trở thành người đầu tiên được đỡ ra khỏi đường chạy, còn không chạy nổi độ dài quãng đường bằng độ dài của bài kiểm tra thể dục dành cho Omega, đáng bị gọi là gà yếu.
Còn Phó Sâm, ngoại trừ vòng đầu tiên ở vị trí thứ tư ra thì sau đó vẫn luôn dẫn đầu, bỏ xa người cuối cùng tận năm vòng, ngay cả tốc độ cũng chưa hề thay đổi.
Lâm Tẫn bỗng nhận thức sâu sắc được việc mình đã xem thường thể lực của Enigma đến mức nào.
So với Alpha còn Alpha hơn.
Khủng bố đến vậy đấy.
Mãi cho đến khi Phó Sâm chạy qua vạch đích rồi dần chạy chậm lại, Lâm Tẫn vẫn còn chưa tỉnh táo, cậu liên tục lẩm bẩm một mình rằng nhanh quá đi thôi.
Nhưng cơ thể nhanh hơn não nhiều, cậu vội chạy đến đón Phó Sâm, sau đó hơn nửa người của hắn đều đè hết lên người cậu.
Lâm Tẫn cảm thấy hơi cố sức, thế là Đoạn Sách lập tức chạy đến giúp cậu đỡ người, nhưng mà tay cậu ta còn chưa kịp chạm vào thì đã bị Phó Sâm tránh đi.
Bàn tay của Đoạn Sách cứng đờ giữa không trung.
Vậy là toàn bộ trọng lượng của hắn đều đè hết lên người Lâm Tẫn, Lâm Tẫn cũng khổ tâm lắm, nhưng mà không nói được, chỉ đành cố gắng chống đỡ.
Lâm Tẫn: “….” Phó Sâm à, anh quá đáng lắm.
Anh né làm gì?
Đoạn Sách: “….” Anh Phó ơi, cậu nghiêm túc đó à?
Nguyễn Khả San ở bên cạnh từ nãy đến giờ: “….” Là bọn tôi không xứng đúng không?
Nguyễn Khả San thấy vậy, bèn đi theo họ chờ lấy kết quả.
Lâm Tẫn chật vật đỡ người ta đi.
Cậu nghe tiếng thở dốc nặng nề của hắn, hơi thở liên tục phả vào cổ cậu, chứng tỏ người này đang trong trạng thái thiếu oxi.
Trái tim nơi ngực trái của Phó Sâm đập thình thịch như sấm, do vận động quá nhanh và mạnh nên mạch máu màu xanh trên gáy hiện hết cả lên, ngay cả làn dã cũng đỏ thẫm.
Trông không còn nhẹ nhàng như khi chạy nữa.
Những người xung quanh tự giác lùi về phía sau một bước để nhường đường cho họ.
Cậu đỡ người đi đến chỗ trọng tài ghi kết quả, sau khi nhìn thấy thành tích được ghi lại, nhận thức của Lâm Tẫn bỗng chốc thay đổi.
14 phút 36 giây 19.
Chẳng trách lại nhanh như vậy.
Lâm Tẫn đỡ Phó Sâm đến bãi cỏ, cậu vừa mới không chú ý có một chút thôi, mà Phó Sâm đã ngã thẳng xuống, nhưng Lâm Tẫn vẫn ôm hắn lại kịp lúc, sau đó từ từ đỡ hắn xuống.
Nguy hiểm quá, suýt chút nữa là té đập đầu rồi.
Phó Sâm mệt sắp chết, hắn nằm ngửa trên bãi cỏ, rồi há miệng ra thở dốc.
Lâm Tẫn bèn gỡ số báo danh và tên trên áo hắn xuống rồi trả lại cho Nguyễn Khả San.
Lâm Tẫn ngồi bên cạnh che nắng cho Phó Sâm, lại còn quạt cho hắn, miệng thì cứ lẩm bẩm mãi: “Thật ra anh đâu cần phải chạy nhanh như vậy.”
Phó Sâm nhắm mắt lại, ngực liên tục phập phồng, nhưng đã bớt thở dốc.
Phải mất một lúc lâu mới dịu lại, cổ họng hắn khô khốc, nói với giọng khản đặc: “Lúc em đứng ngoài xem, anh thấy hơi xấu hổ, nên muốn chạy nhanh hơn.”
Lâm Tẫn há miệng ra rồi ngậm lại, cậu không ngờ là hắn lại vì lý do này.
Sau khi các tuyển thủ nhận giải xong sẽ ở lại đài trao giải để chụp ảnh kỷ niệm, thế là hai người bèn nhờ Nguyễn Khả San lên chụp ảnh giúp, Nguyễn Khả San chỉ cười tủm tỉm rồi đồng ý ngay.
Còn Phó Sâm thì lại ôm Lâm Tẫn chụp một tấm.
Giữa dòng người tấp nập trong sân thể dục, một chàng trai dáng dấp cao ráo mặc một chiếc áo thun trắng và quần thể thao màu đen.
Tuy mặt chàng trai ấy rất lãnh đạm, nhưng tay lại mạnh mẽ ôm lấy eo một Omega rồi kéo vào lòng mình.
Omega ấy thấp hơn hắn nửa cái đầu, mặc một chiếc áo khoác đồng phục rộng thùng thình chẳng vừa người tí nào, còn đang nép sát vào chàng trai kia, cậu nở một nụ cười rạng rỡ, đưa tay theo kiểu ‘say hi’ kinh điển.
Khung cảnh dừng lại tại lúc này.
Những người xung quanh đang vui đùa chạy giỡn, tiếng cười nhiệt tình tràn đầy hơi thở của tuổi thanh xuân.
Ngọn lửa dũng cảm của tuổi thanh xuân cháy bùng lên, khiến cho người thiếu niên có can đảm nổi loạn, thời kỳ phản nghịch đầy tùy tiện và bất chấp tất cả, tựa như khúc nhạc dạo đầu du dương do gió lớn tạo nên.
Giữa tháng 11, lá đã rụng nhiều hơn.
Ánh mặt trời mùa thu ở Nam Thành vừa ấm áp vừa thoải mái, gió thu dịu dàng, những đám mây trôi bồng bềnh trên bầu trời xanh thẳm.
Gió thu lướt qua, lá rụng xoay tròn trong gió.
Bỗng nhiên gió lớn hơn làm lá bạch quả rơi rụng lả tả, giống như từng bầy bướm vàng đang bay múa.
Vào những lúc không có gió, khi mọi người bước đi trên mặt đường phủ kín lá rụng, những tiếng xào xạt xào xạt lại vang lên.
Đồng hồ treo trên tường lớp học đã gần chỉ đến 5 giờ 20, Diệp Khai đã thấy Phó Sâm dọn dẹp sách vở, bèn sấn đến hỏi: “Vì sao cậu lại chọn Lâm Tẫn? Đương nhiên là tôi không có ý gì khác đâu, chỉ là tôi nghĩ khi cậu quyết tâm làm chuyện gì đó thì đều đã suy nghĩ kỹ rồi, chứ không thể chỉ vì Lâm Tẫn xinh đẹp.
Tôi nghĩ cậu không nông cạn đến vậy.”
Phó Sâm dừng việc dọn sách giáo khoa lại, suy nghĩ nguyên nhân một lát.
“Vì em ấy thích tôi.”
Diệp Khai ung dung nói: “Không thể chỉ vì thích thôi đâu, nhiều người thích cậu như vậy mà, chắc chắn là có những người còn thích cậu nhiều hơn cả Lâm Tẫn thích.”
Phó Sâm nhét hai quyển sách vào xong mới kéo khóa kéo của ba lô lên, rồi đeo nó lên vai phải, hắn rũ mắt, nói: “Vì đó là Lâm Tẫn.”
Nói đến chuyện này, Diệp Khai bỗng nhờ về những ngày tháng theo đuổi chồng lắm gian nan của Lâm Tẫn, vẻ mặt rất chi là nghi ngờ: “Là Lâm Tẫn nên cậu thích? Lúc Lâm Tẫn theo đuổi cậu bọn tôi đều thấy hết mà, nếu như là thích, vì sao lại không ở bên nhau ngay từ lúc bắt đầu đi?”
Phó Sâm nói: “Người thích tôi hơn em ấy thì không kiên trì được như em ấy, người kiên trì hơn em ấy thì lại không thích tôi bằng em ấy.”
Không phải là cần có một khoảng thời gian rầm rầm rộ rộ mới được xem là thích, có người lại hợp với kiểu mưa dầm thấm lâu hơn, mà Phó Sâm chính là kiểu người phù hợp với kiểu lâu ngày sinh tình đó.
Những lúc như thế, nhẹ nhàng tĩnh lặng là tốt nhất.
Việc bọn họ ở bên nhau, có thể phần lớn là nhờ vào phúc từ sự kiên trì không ngừng nghỉ của Lâm Tẫn, và cả kiểu lùi bước liên tục của Phó Sâm, cứ lùi mãi lùi mãi, lùi đến tận chân tường, đến khi chẳng còn đường lui nữa, cuối cùng mới chịu nhìn rõ trái tim mình.
Con phố ngập tràn lá thu, cả một màu vàng óng bay lả tả, nhưng vẫn không che được ánh nắng chói chang ở cuối chân trời.
Lâm Tẫn không còn vội vàng chạy đến như trước đây nữa, dù sao thì Phó Sâm sẽ đứng ở cổng trường trung học số 1 đợi cậu.
Tuy nghĩ là nghĩ như thế, nhưng bước chân càng lúc càng nhanh hơn của cậu đã để lộ tâm trạng gấp gáp không chờ nổi của cậu rồi.
Ngã ba tấp nập kẻ đến người đi, nhưng dáng dấp cao ráo của Phó Sâm lại rất nổi bật.
Lâm Tẫn thong thả chạy đến bên cạnh hắn, rồi hỏi: “Sắp có cuộc thi hùng biện rồi đó, anh tham gia không?”
Phó Sâm cụp mắt, rồi nói với vẻ rất thật thà: “Nếu như anh rảnh rỗi quá thì có thể đi, nhưng yêu đương với em đã rút gần hết sức lực của anh rồi.”
Lâm Tẫn cảnh giác híp híp mắt: “Anh chán em rồi hả?”
Phó Sâm còn đổ thêm dầu vào lửa: “Lâu lâu anh cũng nghĩ vậy.”
Lâm Tẫn cắn nhẹ môi, đưa thẳng bàn tay đến trước mặt Phó Sâm, nói rất rõ ràng: “Nắm tay.”
Giọng điệu cứ như đang ra lệnh.
Phó Sâm tuân lệnh, bèn đưa tay lên nắm lấy, hai bàn tay nắm chặt lấy nhau buông xuống.
Vì đã nắm tay rất nhiều lần, vậy nên họ thả tay xuống rất tự nhiên.
Lâm Tẫn thỏa mãn cười thật tươi: “Nếu anh không tham gia thì em cũng không tham gia luôn, yêu đương với anh quan trọng hơn.”
Phó Sâm ừ một tiếng, hắn thầm nghĩ, có lẽ học sinh cấp 3 yêu đương thật sự sẽ ảnh hưởng đến việc học.
Nhưng hắn vừa quay đầu lại đã nhớ về dáng vẻ điên cuồng cố gắng trong âm thầm của Lâm Tẫn, Phó Sâm vội lắc đầu.
Có thể người khác yêu đương sẽ ảnh hưởng đến học tập, nhưng bọn họ sẽ không.
Dưới bầu trời xanh thẳm, nắng mùa thu đang nhảy múa trên không trung, khiến cho ánh sáng và bóng tối đan xen vào nhau giữa đất trời.
Đường phố hướng về phía mặt trời, tòa nhà bên cạnh đổ xuống một cái bóng mờ ảo.
Phó Sâm dắt Lâm Tẫn đi qua bóng râm dưới hàng cây, ánh nắng rọi xuống tạo nên đường nét bóng lưng mềm mại, dường như thứ đang tỏa sáng chính là con người.
————HẾT————.