Trong rừng sâu có một con sói cô độc, tên là Tiểu Phó.
Nó rất ưu tú, năng lực săn mồi cũng đứng đầu, một mình con sói đã săn được một con nai.
Mà bầy sói lại dùng chiến thuật bầy đàn để bao vây ăn thịt con mồi, nó không chấp nhận nổi sự tầm thường trái ngược với mình của bầy sói đó, thế là quyết định sống một mình.
Rõ ràng là chỉ một mình mình đã có thể tự kiếm thức ăn, thì cần dựa vào những con sói khác làm chi nữa? Đến lúc đó săn được mồi còn phải chia cho con sói khác, mình chẳng lời được bao nhiêu cả, Tiểu Phó nghĩ như vậy.
Tiểu Phó định cư trong hốc của một cây đa già, mà ở ngọn cây bên trên còn có một cái hốc nhỏ, bên trong hốc nhỏ còn có một con vật khác, còn sống ở đây trước cả nó.
Nhưng hai bọn nó chưa hề gặp nhau.
Chỉ khi nào đói Tiểu Phó mới ra ngoài, mà con vật nhỏ ở trên ngọn cây lại đi sớm về trễ.
Nó lại không tò mò dáng vẻ của người ta thế nào, nên suốt thời gian lâu như vậy, hai bọn nó chưa từng gặp nhau.
Tiểu Phó cho rằng hàng xóm của nó là một loài động vật bí ẩn mà nó chưa từng gặp qua.
Thời tiết trong trẻo, lúc nằm dài trên bãi cỏ xanh mơn mởn bên ngoài để phơi nắng, Tiểu Phó gắng gượng ngẩng đầu nhìn lên cái hốc nhỏ trên ngọn cây.
Nó nghĩ, 50% là chỉ biết bay thôi.
Nhiều khi cũng chẳng biết đó có phải sóc hay không nữa.
Một ngày nọ, sau khi Tiểu Phó làm thịt một con lợn rừng thành công, còn đang tận hưởng bữa trưa của mình, bỗng một cái bóng màu xanh nho nhỏ đang bay rất thấp vụt qua đầu nó.
Cục màu xanh đó bay càng lúc càng cao, rồi biến thành một chấm đen không có gì đáng chú ý trên nền trời xanh thẳm.
Có khi Tiểu Phó cũng rất hâm mộ chim chóc, vì chúng biết bay, cảm thấy chúng tự do thật.
Đương nhiên là trừ chim nhạn ra, chúng nó sống theo kiểu quần cư, mỗi con đều là độc nhất vô nhị, còn bắt buộc phải hợp tác thay đổi đội hình, mỗi năm phải bay từ phương Bắc sang phương Nam để trú đông, đến khi xuân về hoa nở lại phải quay ngược về phương Bắc.
Tận hưởng bữa trưa xong, nó mặc kệ con lợn rừng mình ăn chưa hết, cũng bỏ luôn suy nghĩ kéo về hốc cây của mình.
Nó chỉ là một con sói cô đơn, mấy thứ ăn không hết mà thối rữa sẽ gây ô nhiễm không khí.
Chỉ cần nghĩ đến mùi thịt thối ngập tràn trong hốc cây của mình thôi mà nó đã phải khịt mũi.
Sau khi ăn xong, nó nhàn nhã đi dạo xung quanh cây đa để tiêu thức ăn, dọc đường đi tràn ngập mùi thơm của cỏ và mùi tanh của mặt đất ẩm ướt.
Gió nhè nhẹ lướt qua, mùi máu tanh thoáng qua cũng đang bay vào xoang mũi nhạy bén của sói, càng đến gần hốc cây thì mùi càng nồng hơn.
Đến gốc cây đa già, thị lực trác tuyệt của sói đã phát hiện ra vài vết máu li ti rơi trên mặt cỏ, không cần suy nghĩ cũng biết là ai rồi.
“Hàng xóm” của nó.
Trên mặt cỏ xanh có vài chiếc lông chim màu xanh xinh đẹp, dưới ánh mặt trời rực rỡ xuyên qua khe hở giữa những phiến lá, chúng đang tỏa ra một màu xanh đậm chói mắt.
Chỉ là…một con chim màu xanh lá bé tí?
Trước đây nó đoán là cú mèo, chim sẻ đều sai cả rồi.
Nó phải nghĩ lại xem chim gì mà lại màu xanh lá, chim ruồi hả?
Chim ruồi có cọng lông vũ nào dài như vậy sao? Chúng chỉ lớn hơn hạt đậu có tí xíu thôi mà.
Tiểu Phó lắc đầu nguầy nguậy, bộ lông màu xám của nó cũng theo đó mà chuyển động, nó nghi lắm.
Chắc chắn là không phải đâu.
Tiểu Phó nhìn vào cọng lông đuôi thật dài kia rồi chìm vào im lặng, này có vẻ là lông đuôi nhỉ? Vì dài như thế mà, nhưng cũng có thể là lông trên cánh.
Vậy thì con chim này cũng lớn lắm.
Ban đêm trăng sáng sao thưa, ánh trăng lạnh lẽo chiếu rọi khắp rừng sâu.
Nhưng hàng xóm của Tiểu Phó không yên lặng chút nào, cứ va chỗ này đập chỗ kia, phát ra tiếng rầm rầm rầm quấy nhiễu mộng đẹp của sói, khiến sói ngủ không yên.
Một đêm trôi qua, trông Tiểu Phó có vẻ rất buồn ngủ, còn rất mệt mỏi nữa.
Thật vô nghĩa, tiếng động đó kéo dài suốt cả đêm, ngủ ngon được mới lạ đó.
Tiểu Phó nghĩ, có lẽ nó nên nói chuyện rõ ràng với hàng xóm thì hơn.
Thế là nó ghé trên mặt cỏ bên cạnh cây đa chờ đến lúc hàng xóm ra ngoài thì nói chuyện một phen.
Bởi vì hôm qua người ta bị thương, nên thời gian làm việc không thể là đi sớm về muộn như trước nữa, cũng chẳng biết khi nào mới ra ngoài.
Phải chờ đợi quá lâu, Tiểu Phó chán quá bèn dùng chân đào đất, đào đến mức móng vuốt đóng cả mảng bùn.
Nó chờ từ sáng sớm đến tận giờ cơm trưa, cuối cùng cũng chờ được đến lúc người ta ra ngoài kiếm ăn.
Một chú chim màu xanh lá sáng ngời xuất hiện trên nhánh cây, vô cùng bắt mắt.
Nhan sắc đó, diện mạo đó thật sự là độc nhất vô nhị.
Đầu của chú chim này không lớn lắm, nhưng vẻ ngoại vô cùng lộng lẫy.
Lông từ ngực đến dưới bụng là một màu đỏ tươi, còn đa số lông trên cơ thể là màu xanh lá đậm.
Còn đẹp hơn cả mấy con công lông xanh.
Nói tóm lại là cực kỳ xinh đẹp, ngoại trừ bộ lông đuôi thiếu mất mấy sợi, lại có thêm vài vệt máu.
Thấy chim bay ra, Tiểu Phó nói với vẻ hung hăng lạnh lùng: “Tối qua cậu ồn ào quá.”
Vừa nghe thấy vậy, chim bói cá đã cúi đầu xuống nhìn nó: “Xin lỗi anh.”
Còn là một bé chim nhỏ vừa xinh đẹp vừa lễ phép nữa.
Sau đó chim bói cá cụp mắt nhìn vào lông đuôi của mình, nhẹ nhàng giải thích: “Đuôi em đau quá, không chịu nổi nên mới đập đầu vào cây.”
Đây là kiểu tự mình hại mình à? Tiểu Phó hơi ngạc nhiên, há hốc mồm.
“Em ra ngoài kiếm ăn, vậy giờ còn bay được không?”
Tiểu Phó nói xong lập tức muốn cắn lưỡi mình một cái, ngu quá đi.
Chỉ là bị thương ở lông đuôi thôi, chứ có phải cánh đâu?
Nhưng phản ứng của chim bói cá vẫn bình thản: “Đuôi em chỉ trầy chút thôi, không ảnh hưởng tới em bay.”
Tiểu Phó vừa mới chơi ngu lâu lắm rồi không gặp được động vật có thể nói, lại còn hợp mắt nó như thế, hơn nữa còn có mối quan hệ rất lâu với nó, là hàng xóm của nó.
Đã ngu một lần rồi lại ngu lần nữa, phạm sai lầm liên tục.
Tiểu Phó nói: “Hay là lúc em đi kiếm ăn cứ đi theo anh đi, anh sẽ không ăn em, ít nhất là cũng được an toàn.”
Nói xong, Tiểu Phó muốn dùng cái móng vuốt dính đầy bùn tát vô mặt mình một cái ghê, chỉ e rằng nó đã quá cô đơn, trống trải rồi.
Lời mời cơm đã nói ra rồi, không rút lại được nữa.
Chim bói cá cũng không phản đối gì: “Cảm ơn anh.”
Đi theo người ta cũng không có gì không ổn cả, hôm qua nó còn thấy người ta một thân một sói mà có thể săn được cả một con lợn rừng to bự, sức chiến đấu khủng khiếp lắm.
Cái bóng xanh xanh bay lượn trên đầu nó, chúng nó đi đến gần bờ suối sâu trong rừng rậm, đó là nơi săn mồi tốt nhất, bởi vì động vật đều sẽ đến uống nước bên suối, mà xung quanh còn có rất nhiều cây trái nữa, không phải tốt nhất nhưng lại là một nhà ăn khá lý tưởng.
Chim bói cá nói với Tiểu Phó: “Em tên Tiểu Lâm.”
“Hôm qua lông đuôi của em bị mấy con khỉ ở phía nam rừng rậm nhổ, mấy con khỉ đó thấy em đẹp quá nên muốn nhổ lông của em, nhưng mà tụi nó không được như ý, một cọng lông vũ cũng chẳng có được.
Sau khi em phản kháng thì bay về cây đa, rụng mất mấy cọng xuống dưới tán cây.”
Nước suối chảy xiết, Tiểu Phó bèn bỏ bàn chân dính đầy bùn của mình xuống suối để rửa sạch.
Sạch sẽ, tâm trạng của sói cũng tốt hơn một chút.
Khi Tiểu Lâm tìm trái cây bên dòng suối, Tiểu Phó đã giải quyết xong trận chiến.
Sau khi Tiểu Lâm tìm được một nơi tốt, thì Tiểu Phó đã đánh chén xong xuôi.
Lúc Tiểu Lâm đang ngây ngô ăn quả dại trên cây, Tiểu Phó đang đi dạo bên dưới ngắm nó.
Bé chim có tí xíu vậy thôi, nhưng há miệng một cái là nuốt được cả một quả trám, cuối cùng phun ra một cái hạt nguyên vẹn.
Tiểu Lâm no bụng rồi, bèn bay đến bên cạnh Tiểu Phó: “Cảm ơn anh.”
Đã ngoan ngoãn lại còn đáng yêu.
Nhưng vì lợi ích của mình, Tiểu Phó nói không chút do dự: “Nếu cần gì thì tới tìm anh, nhưng buổi tối đừng đâm đầu nữa, ồn lắm, ảnh hưởng đến chất lượng giấc ngủ.”
Tiểu Lâm im lặng vài giây: “Đau lắm, em sẽ không đụng nữa đâu.”
“Đau thì tốt, đau mới nhớ lâu được.” Giọng điệu của Tiểu Phó bình thản như đang trêu chọc.
Tiểu Lâm: “….”
Trên đầu một con sói xám có một bé chim xanh nho nhỏ bay xung quanh.
Trên đường quay về, Tiểu Lâm hỏi: “Mai em có thể tới tìm anh không?”
Mắt Tiểu Phó nhìn thẳng về đường đi phía trước, thản nhiên nói: “Có thể chứ.”.