Ai Nói Tôi Kết Hôn

Sau khi thức dậy, Tả Tư Ninh thấy trên bàn có bữa sáng, còn nóng hổi. Trong phòng bếp, Hàn Duệ mặc áo sơ mi đang hâm sữa. Nhìn bộ dáng bận rộn của anh, Tư Ninh bỗng có một loại ý nghĩ: cứ như vậy đi, cái gì cũng không hỏi. Sau ba năm thì tạm biệt trong hòa bình, cảm ơn anh đã chăm sóc trong ba năm.

Cái suy nghĩ này quá hoàn mỹ, Tư Ninh bỗng thấy sảng khoái tinh thần, không chút khách khí ngồi xuống bàn, nắm lấy một chiếc quẩy định nhét vào trong miệng. Bỗng nhiên một trận gió thổi qua, chính là chỉ trong một nháy mắt, tay Hàn Duệ chính xác vỗ vào tay cô, cùng với ánh mắt khinh bỉ: “Đi rửa mặt đánh răng đã, xem cái bộ dạng lôi thôi của em đi.”

Tả Tư Ninh nhếch miệng cười, bình tĩnh lấy tay kia nhanh chóng nắm cái quẩy khác, nhét vào trong miệng, nhai hai cái liền nuốt xuống. Cô đắc ý nhướng mày, ý nói: em liền lôi thôi đấy, anh làm gì được em? Có bản lĩnh thì đánh đi!

Buổi sáng sớm tinh mơ, Hàn Duệ mỉm cười. Cả đêm nghiên cứu cùng Lục Lệ Thành xem ai mang đi đứa nhỏ, cũng cùng hắn đi gặp vài người. Rất nhiều manh mối chỉ hướng tới một chỗ, mà cái chỗ ấy thực lực của anh chưa đủ để ứng phó. Hàn Duệ khuyên Lục Lệ Thành không nên trực tiếp tới cửa gây sự. Lục Lệ Thành cho anh ba ngày thời gian, nếu sau đó không có kết quả, Lục Lệ Thành sẽ trực tiếp mang người sang đó đánh giết.

Hàn Duệ nhìn tướng ăn của Tư Ninh, vẻ mặt từ từ nhu hòa. Ba ngày, chỉ cần sau ba ngày, anh sẽ mang mọi chuyện ra nói với Tả Tư Ninh sau đó sẽ bắt đầu cuộc sống cùng cô và con trai. Ba năm quá ngắn, anh muốn nhiều hơn nữa.

Mấy ngày rồi Hàn Duệ không có tới công ty nên sau khi ăn sáng anh tính về công ty xem xét một chút. Trước khi đi anh dặn Tả Tư Ninh không nên ra ngoài, không nên chạy loạn. Anh đưa ra một cái điện thoại mới, nói là đã được chuẩn bị tốt, bên trong có số điện thoại di động của anh và của công ty, nếu Tả Tư Ninh đi nơi nào thì cũng phải báo cáo trước để tránh tình trạng, con còn chưa tìm được thì cô đã đi lạc rồi.

Tả Tư Ninh cầm mobile, cười nhạo: “Báo cáo cũng được a, nhưng sao không trang bị thêm GPS trong điện thoại này đi. Chỉ cần em cầm điện thoại theo người, đi tới chỗ nào anh đều biết rõ ràng.”

Hàn Duệ đang đi giày, quay đầu liếc Tư Ninh một cái, giọng điệu kiên định, chân thành, đáng tin cậy: “Nhớ mang theo điện thoại, 24 đều phải mở máy. Còn có, ra ngoài thì nhớ làm tốt biện pháp phòng hộ. Tuy danh tiếng của em không lớn nhưng dù sao cũng là nhân vật của công chúng, chạy lung tung làm cho người khác nắm được nhược điểm.”

Câu sau cùng làm cho Tả Tư Ninh tức đến hổn hển. Anh đang châm chọc chuyện hôm nọ đi. Cô thừa nhận mình chạy lung tung trên phố là không đúng, nhưng đâu phải là không có nguyên nhân. Nếu không phải vì ngăn cản tên họ Đinh nói cho Lục Lệ Thành biết chuyện con trai, cô đâu có giống kẻ điên chạy loạn? Chỉ đáng tiếc ngày đó không đuổi kịp bằng không Hữu Hữu sẽ không bị Lục Lệ Thành mang đi, đến bây giờ vẫn chưa tìm được.

Cô thở dài một hơi, hiện tại hối hận cũng không kịp rồi, không bằng suy nghĩ xem có biện pháp xoay chuyển nào khác. Hàn Duệ nói đúng, chỉ bằng thực lực của một mình cô thì tìm người thật khó khăn như tìm kim đáy bể, hơn nữa Lục Lệ Thành quyết không lộ mặt. Cô hiểu, người có năng lực chỉ có cô ấy...

**************************************************

Sau khi Hàn Duệ đến Vạn Hoa liền mở cuộc hội nghị cấp cao, chỉ mời một vài người vì cái đám nhân viên quản lý còn lại của Vạn Hoa chính là người giám thị.

Tài vụ đem báo cáo tài chính trong quí giao cho Hàn Duệ, vẻ mặt hắn ngưng trọng: “Hàn tổng, Lâm thị rút đi một phần tiền vốn. Sự tình rất đột ngột, căn bản là không cho chúng ta thời gian chuẩn bị. Nếu không có vốn quay vòng, trò chơi mới của chúng ta không thể không ngừng, như vậy chính là một tổn thất thật lớn...”

Hàn Duệ nhìn báo cáo, bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt bắn thẳng tới cố vấn tài vụ: “Hiện tại cổ phần của Lâm thị tại Vạn Hoa là bao nhiêu? Còn cổ phần trôi nổi trên thị trường thì sao?”

Cố vấn tài chính đột nhiên tỉnh lại từ trong mộng, hai mắt trợn tròn, không thể tin: “Hàn tổng, anh muốn khống chế toàn Vạn Hoa? Đó không phải một số lượng nhỏ a. Hơn nữa cổ phiếu lẻ không cố định, không dễ dàng thu mua...”

Hắn còn chưa nói xong, Hàn Duệ cường thế cắt ngang: “Nói cho tôi biết số liệu!”

Hội nghị lặng ngắt như tờ, ánh mắt của tất cả mọi người tập trung vào trên người cố vấn. Trong công ty rất nhiều người không hiểu chức vụ này rốt cục là làm cái gì. Tài vụ đã có hệ thống, không cần người ngoài tham gia. Cho nên tới tận bây giờ mọi người mới ngộ ra: thì ra Hàn tổng đã sớm chuẩn bị việc này rồi.

Cố vấn tài vụ thở dài, đóng văn kiện lại: “Lâm thị còn 43,7% cổ phần, trước mắt vẫn là người khống chế lớn nhất, ở ngoài có khoảng 20%. Nếu thu mua toàn bộ thì không thể ít hơn một ngàn vạn.”

Hàn Duệ giương lên khóe miệng, vẻ mặt quỉ dị liếc khắp nơi một cái: “Tôi hiện giờ muốn hỏi mọi người một câu. Mọi người tiếp tục chịu khống chế của Lâm thị, làm hạng mục không muốn làm, hay là muốn thoát ly Lâm thị, phát huy tri thức chuyên nghiệp của mọi người, sáng tạo những trò chơi võng du ngày càng thú vị? Nếu có người lo lắng, hiện tại có thể đi ra ngoài. Đương nhiên cũng có thể nói nội dung cuộc họp ngày hôm nay cho Lâm thị. Nhưng nếu mọi người tín nhiệm tôi, vậy thì hãy lưu lại nghe tôi nói kế hoạch tiếp theo.”

Hội nghị vô cùng yên tĩnh, tất cả mọi người đều suy nghĩ. Hàn Duệ đã nói rõ, ở lại thì là đối địch lới Lâm thị, mà thực lực Lâm thị thì vô cùng hùng hậu, sợ sẽ như lấy trứng chọi đá. Nếu không ở lại, mấy năm nay bị người Lâm thị phái xuống ức hiếp, công tác cũng thật uất ức. Nếu thật sự có thể thoát khỏi cái lão gia hỏa tư tưởng cổ hủ này thì nhất định có thể thi triển quyền cước...

Sau khi ra khỏi phòng họp, cố vấn tài vụ theo Hàn Duệ đi vào văn phòng của anh. Hắn không nhìn thấu cách làm của anh, do dự một hồi nhưng cuối cùng vẫn lên tiếng: “Hàn tổng, chiêu này của anh có phải mạo hiểm quá không? Nếu có người đem số liệu của hội nghị tiết lộ ra ngoài, Lâm thị kia sẽ thêm phòng bị.”

Hàn Duệ dựa vào ghế, bỗng nhiên nở nụ cười: “Diệp Trùng, anh nói nếu Lâm thị biết thì sẽ làm như thế nào?”

Diệp Trùng có chút lo lắng: “Anh rốt cục là tính toán như thế nào? Tôi thật sự không hiểu?”

Hàn Duệ đứng dậy, vỗ bả vai của Diệp Trùng: “Không phá thì không xây lại được. Nếu muốn đoạt chủ quyền của Vạn Hoa từ tay Lâm thị thì phải chuyển động một chút.” Anh như nhớ tới cái gì, đem một phần văn kiện đưa cho Diệp Trùng: “Nhìn xem phần bản tin này, nên lấy tiêu đề như thế nào thì tốt? Trên đường tới công ty tôi chợt nảy ra một cái tiêu đề rất hay: Tài chính Vạn Hoa khó khăn, hạng mục mới khó có thể đưa vào hoạt động.”

Diệp Trùng ném bản thảo trong tay ra như ném củ khoai lang nóng phỏng tay. Hắn kinh tâm động phách, nhất thời kêu rên lên: “Anh đừng chơi tôi. Tôi lúc trước bị anh mê hoặc đi theo Vạn Hoa. Giờ anh làm suy sụp Vạn Hoa, tôi phải làm sao bây giờ?”

Hàn Duệ cười cười: “Cho dù là phá sản, thì tiền của anh một phân cũng sẽ không thiếu. Anh lo lắng cái gì. Hơn nữa...” Anh châm một điếu thuốc, hít một hơi, vẫn cau mày như cũ nhưng trong mắt có một tia trấn định tựa Thái Sơn: “Điều này làm sao có thể là thật. Tôi chỉ che mắt cô ta thôi. Mặc kệ cô ta có mắc mưu hay không tôi đều có phần thắng.”

Diệp Trùng hít phải khói thuốc lá, miệng lại cảm nhận được mùi vị một lần nữa. Dù hắn vẫn không hiểu rõ ràng suy nghĩ của Hàn Duệ nhưng thấy Hàn Duệ có vẻ nắm chắc, chỉ tiếc không biết “cô ta” là ai? Chẳng lẽ là...

Diệp Trùng đột nhiên nhìn đồng hồ, sợ hãi kêu lên: “Xong! Tôi bị muộn rồi. Hàn Duệ! Tôi xin phép nghỉ, ngàn vạn lần đừng khấu trừ tiền lương của tôi a. Tôi nuôi gia đình không dễ dàng...”

Thanh âm còn đây mà người đã bay xa, Hàn Duệ giật giật khóe miệng một chút.

Mở ra điện thoại, bật chức năng GPS, cái điểm đỏ kia đang di động. Anh zoom bản đồ ra. Khi điểm đỏ dừng lại, anh cẩn thậm xem xét vị trí.

Thuốc lá trên tay vẫn cháy, tàn thuốc rơi xuống quần tây nhưng Hàn Duệ không phát hiện.

Anh tìm một chút liền tra được địa chỉ. Khi thấy tên quán bar xuất hiện trên màn hình, anh dụi tắt điếu thuốc. Trong óc bỗng nhiên thoáng hiện ra hình ảnh nhà hàng mà Tả Tư Ninh lấy thân phận giai nhân bồi rượu xuất hiện.

Loại ý nghĩ này xuất hiện làm cho Hàn Duệ khó có thể khống chế cảm xúc.

**********************************************************

Lan Tả vào quá bar, liếc thấy một người phụ nữ, toàn thân mặc đồ đen ngồi ở trong góc. Cô nắm tay, cắn răng, biểu tình phẫn nộ, sải bước đi tới bên người phụ nữ kia. Tìm kiếm nhiều ngày như vậy, vì cô ta mà công ty gần phát điên rồi. Có thể nói giờ phút này, oán niệm của Lan Tả đối với cô ta là vô cùng, cho nên khi nhận được điện thoại của đứa nhỏ này, Lan Tả hùng hổ đến đây, muốn giáo huấn cô ta thật tốt, để cho cô ta không dám làm chuyện bốc đồng nữa.

Nhưng chưa tới gần đã thấy một Phương Mạn Lâm kỳ đà cản mùi.

Mạn Lâm kéo cánh tay Lan Tả, vẻ mặt tươi cười: “Lan Tả, lâu không gặp, chị có khỏe không?”

Ân cần thăm hỏi, đương nhiên dụng ý không cần nói cũng biết.

Lan Tả thu hồi tức giận, hướng cô mỉm cười. Phương Mạn Lâm gần đây quay phim truyền hình, bởi vì có ông chủ hộ tống, sự nghiệp ổn định, thăng tiến. Có thể nói là ra được chút thành tích.

Lan Tả vẫn luôn tâm niệm một điều: nếu một người phụ nữ chịu vứt bỏ, cô ta nhất định có thể đoạt được món đồ mình muốn.

Đương nhiên, đồ mà mỗi người vứt bỏ đều sẽ khác nhau. Phương Mạn Lâm nếu không bị buộc đến mạt lộ thì chắc cũng sẽ không dùng đến phương thức này, vi phạm hết các giá trị lẫn quan niệm đạo đức.

“Lan Tả? Đang nghĩ gì vậy?” Mạn Lâm kéo Lan Tả về hiện thực. Lan Tả liếc Mạn Lâm một cái, thái độ mềm xuống không ít: “Coi như nha đầu ngươi thông minh, tìm Mạn Lâm làm tấm mộc, bằng không hôm nay ta tuyệt đối không dễ dàng buông tha ngươi.”

Hai cô ngồi xuống, Tả Tư Ninh đã uống một ly, sắc mặt hồng nhuận. Cô áy náy nhìn Lan Tả rồi đột nhiên đứng dậy, khom người xuống, cúi đầu, lời nói khẩn thiết: “Lan Tả, em thật có lỗi. Gần đây em có chuyện, không liên hệ với chị thật sự là ngoài ý muốn. Di động của em không biết bị mất đâu rồi.” Cô ngẩng đầu, một chiếc điện thoại di động hoàn hoàn chỉnh chỉnh xuất hiện trước mặt.

Tả Tư Ninh bừng tỉnh đại ngộ: nguyên lai là mobile ở chỗ Lan Tả, không tồi!

Cô không tồi, Lan Tả cũng không tốt. Cô nhíu mày một cái, mắt sắc như một thanh kiếm: “Mấy ngày nay em không ở trong công ty. Công ty có điều chỉnh an bài cho em, mấy ngày tiếp theo em thực sự là an nhàn rồi.”

Mạn Lâm ở một bên uống rượu, nghe cô nói như vậy liền cười cười: “Lúc này mà nói, không có công tác ngược lại chính là một điều tốt. Hiện tại trong lòng em ấy chỉ có việc tìm người. Cho dù là đi làm thì cũng làm rối tinh rối mù lên, không bằng nhân cơ hội này nghỉ ngơi hồi phục, cũng né được chuyện đầu sóng ngọn gió gần đây.

Lan Tả bắt được trọng điểm: tìm người. Trong điện thoại Tả Tư Ninh cũng không nói rõ ràng nhưng mơ hồ có nhắc đến chuyện nhờ mình hỗ trợ, chắc là cái này? Lan Tả cố ý không tiếp, xem Tả Tư Ninh mở miệng như thế nào? Cô không phải Quan Thế Âm cứu khổ cứu nạn, chuyện hỗ trợ sẽ không dễ dàng đáp ứng.

Thấy Lan Tả không phản ứng, Tả Tư Ninh trao đổi ánh mắt cùng Mạn Lâm. Cô nhịn không được, mở miệng: “Lan Tả, em thực coi chị như người nhà cho nên không muốn gạt chị. Chị giao thiệp rộng, em xin chị giúp tìm một người. Em đảm bảo, chỉ cần tìm được, nhất định sau này em sẽ nghe lời chị. Chị bảo em làm gì em cũng không có ý kiến.”

Nha đầu thường xuyên tranh cãi với mình mà nói như thế này nên Lan Tả có phần giật mình, càng thêm tò mò người cô muốn tìm là ai. Cô nâng lông mày lên: “Thật sự là nói gì nghe đấy sao? Chị muốn em đi chụp hình khỏa thân em cũng đi sao?”

Chỉ cần Hàn Duệ đồng ý, Tả Tư Ninh trong lòng bổ sung một câu như vậy nhưng miệng lại không có nửa điểm do dự: “Đương nhiên!”

41.3

Lời này cô nói quá nhanh, không thuyết phục. Lan Tả không dễ dàng mắc mưu như vậy. Từ đầu cô không nghĩ muốn Tư Ninh hoàn toàn nghe lời, chỉ cần Tư Ninh ít chọc chuyện là Lan Tả liền cảm ơn trời đất rồi: “Nói đi, muốn chị tìm ai?”

Lan Tả bưng lên ly cocktail, nhẹ nhàng uống.

Tả Tư Ninh liếc mắt nhìn Phương Mạn Lâm một cái. Ban đầu là Mạn Lâm đề nghị nói Hữu Hữu là con của người nhà cô, hoặc có thể nói thẳng là con của Mạn Lâm nhưng Tư Ninh suy nghĩ qua, trước kia vẫn giấu Hữu Hữu, không muốn con bị giới truyền thông phát hiện, lo sợ nếu công khai sẽ trở thành quấy nhiễu đối với con. Nhưng hiện tại, giấu hay không giấu không còn là vấn đề.

Nói như vậy, còn không bằng quang minh chính đại đi cùng con, thậm chí lui ẩn vì con.

Tả Tư Ninh uống hết một ly rượu, giọng nói mạnh mẽ: “Giúp em tìm con trai đi, chị Lan Tả!” Trong ánh mắt không có ý tứ lùi bước, cô lẳng lặng chờ phản ứng của Lan Tả, chờ cô trực tiếp mắng mỏ hoặc thậm chí động thủ. Tả Tư Ninh có thể vui vẻ tiếp thu bởi vì Lan Tả đã cho đi không ít tâm huyết trên thân mình mà mình lại gạt cô chuyện lớn như vậy,quả thật không đáng để tha thứ.

Ngụm rượu mắc kẹt ở yết hầu Lan Tả, lòng cô bị nện xuống một cái. Mấy năm nay cô giao kết bạn bè, cô thiết lập mạng lưới, cô tiêu không ít tiền tại chỗ thám tử tư... cũng vì cái này, vì tìm kiếm đứa con có thể còn sống, chẳng qua chỉ là “có thể” còn sống. Có lẽ người kia đã độc ác ra tay sát hại đứa nhỏ, hoặc là đứa nhỏ vì không có người chiếu cố nên không thể khỏe mạnh lớn lên...

Quá nhiều khả năng làm Lan Tả dao động. Nhưng cô không có biện pháp, chỉ cần có nửa điểm hi vọng cô liền không muốn buông tha.

Những tâm sự này cô chưa bao giờ tâm sự với ai, mà cô cũng không cần, bởi vì có nói cũng vô ích. Không nghĩ tới hôm nay lại từ miệng người khác nghe thấy một lời như vậy.

Lan Tả bình tĩnh nhưng lại có chút khủng bố. Cô đặt ly rượu xuống, giọng nói nghèn nghẹn: “Em nói con của ai?”

Mạn Lâm không kịp ngăn cản Tả Tư Ninh, chỉ có thể dựa vào điểm này của Lan Tả dịch chuyển một chút. Cô vỗ bả vai của Lan Tả, tận lực thả mềm giọng, muốn từ từ giải thích: “Lan Tả, việc này nói ra thì thật dài dòng, Tả Tư Ninh không nói cũng chỉ là lo lắng truyền thông phát hiện sẽ bất lợi cho đứa nhỏ. Chị cũng biết, một người mẹ trẻ mang theo đứa con thực sự rất khó khăn.”

Lan Tả không chớp mắt, nhìn chằm chằm Tả Tư Ninh: “Chị muốn em tự nói.”

Tả Tư Ninh đã chuẩn bị tốt, nếu đã mở miệng thì không thể thu hồi. Cô có một đứa con, một đứa con thông minh mà thân thiết. Nghĩ đến lúc Hữu Hữu đưa đôi tay nhỏ nhắn ôm lấy mình, dũng khí của Tả Tư Ninh tăng gấp bội: “Em có một đứa con trai bốn tuổi rưỡi. Hiện tại nó bị người ta mang đi, tung tích không rõ. Xin chị hãy giúp em tìm con.”

Một tiếng ho sặc sụa, rượu mắc kẹt trong cổ họng Lan Tả phun lên bàn, lên sofa, còn lên cả trên mặt Tả Tư Ninh.

Tả Tư Ninh trở tay không kịp, không nghĩ tới phản ứng của Lan Tả lại lớn như vậy. Cô suy nghĩ có nên quì xuống cầu xin Lan Tả tha thứ thì cô sẽ đáp ứng hỗ trợ? Chắc là mình đã làm tan vỡ hoàn toàn trái tim của cô, cô thất vọng đến tột đỉnh rồi?

Tư Ninh không yên, còn Mạn Lâm nhận ra một tia khác thường. Tay cô vỗ nhẹ vào lưng Lan Tả, ân cần hỏi: “Chị không sao chứ?”

Lan Tả nghẹn đỏ mặt, trừng mắt nhìn Tư Ninh, dùng âm thanh bị kìm nén rống lên: “Nha đầu chết tiệt nhà ngươi, trẻ tuổi như vậy đã có con. Nếu ta mà là mẹ ngươi thì sẽ bị làm cho tức chết.”

Tả Tư Ninh sửng sốt một phen, sau đó cong lên khóe miệng, cười không tự nhiên: “Em mà có mẹ là tốt rồi.”

Yên lặng, yên lặng như chết vậy. Mạn Lâm và Lan Tả đều lâm vào loại yên lặng này bao gồm cả người đứng cách bọn họ không xa – Hàn Duệ


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui