Ai Nói Tôi Không Yêu Em

Mùa đông ở thành phố A luôn hanh khô và lạnh lẽo. Mấy ngày nay lại có đợt không khí lạnh tràn về, dẫn đến mưa liên miên suốt hai hôm liền.

Tùy An Nhiên thức dậy, ôm lấy chăn nhìn bầu trời xám xịt bên ngoài, đầu óc còn đang mơ hồ cũng dần dần hoạt động.

Vừa đúng tám giờ sáng, điện thoại trong tay cô liền rung lên.

Tùy An Nhiên cúi đầu nhìn, là tin nhắn của Ôn Cảnh Phạm, nội dung vẫn ít ỏi như cũ, chỉ đơn giản một câu đã nói rõ vấn đề.

"Công việc của tôi đến thứ sáu tuần sau sẽ hoàn tất, thứ bảy chúng ta sẽ cùng đi thử giọng."

Tùy An Nhiên chớp mắt, nhanh chóng nhắn lại: "Được."

Chạng vạng hôm qua, sau khi Ôn Cảnh Phạm đưa ra đề nghị về chuyện lồng tiếng, Tùy An Nhiên trong lòng rất muốn từ chối, nhưng lời nói còn chưa ra khỏi miệng, dường như anh đã dự liệu từ trước, uống một ngụm thuốc rồi chậm rãi lên tiếng: "Đừng vội từ chối, em vẫn còn thời gian để suy nghĩ."

Môi của anh vẫn còn một ít nước đọng lại, đáy mắt ẩn hiện những tia sáng rực rỡ. Anh chỉ yên lặng nhìn cô, trầm ổn và nội hàm.

Trên người của Ôn Cảnh Phạm luôn có một loại khí chất khiến người khác trở nên yên tĩnh. Trong hoàn cảnh yên tĩnh, anh lại cứ ôn hòa, hững hờ nhìn cô như vậy, đáy lòng vốn còn đang phập phòng dậy sóng, trong chớp mắt đã bình tĩnh trở lại.

Tùy An Nhiên nghĩ một lúc rồi nói: "Em không có kinh nghiệm về lĩnh vực này, một chút cũng không biết."

Hiển nhiên Ôn Cảnh Phạm đã nghĩ đến vấn đề này, thấy cô nghe lời mình nghiêm túc suy nghĩ, trên môi liền nở nụ cười: "Vấn đề này em không cần lo lắng, tôi sẽ dạy em."

"Nhưng mà em học rất chậm..." Vả lại để một người không có kinh nghiệm như cô lồng tiếng cho vai diễn quan trọng như vậy, chẳng lẽ Lục Dập Phương không thấy lo lắng hay sao?

"Em có thể tin tưởng ở tôi." Ôn Cảnh Phạm thấy cô ngẩng đầu lên nhìn mình, đôi mắt của cô đen như diệu thạch, dường như mọi suy nghĩ của cô đều hiện hết lên đó.

Ôn Cảnh Phạm nhếch môi, chậm rãi giải thích: "Lần đầu tiên tôi bước chân vào lĩnh vực này cũng không có chút kinh nghiệm nào, thật ra nó không khó như em nghĩ đâu. Dù là Lục Dập Phương hay là tôi, đều cảm thấy em rất thích hợp. Cho nên nếu em có hứng thú thì có thể xem xét thử một lần."

Giọng nói của anh rất ấm áp, lại mang theo chút dụ dỗ, khiến người khác không thể chối từ.

Tùy An Nhiên cẩn thận suy nghĩ, chữ "Được" đã đến bên miệng, nhưng làm cách nào cũng không thể thốt ra được.

Ôn Cảnh Phạm vô cùng kiên nhẫn chờ đợi, ánh mắt nhìn cô rất chuyên chú, càng làm cho Tùy An Nhiên không thể từ chối được.

Không ngờ giờ phút này Tùy An Nhiên vẫn còn thời gian để nghĩ sang chuyện khác, bản thân cô hiển nhiên đã không chịu khống chế mà hãm sâu mất rồi---

Tùy An Nhiên phát hiện, chỉ cần là điều mà anh nói, dù cho cô có trăm nghìn lý do để từ chối, nhưng chỉ cần một ánh nhìn chăm chú của anh thì cô chỉ biết nói "Được" mà thôi.

Rối rắm hồi lâu, Tùy An Nhiên do dự hỏi: "...Em thật sự có thể sao?"

Ôn Cảnh Phạm liếc mắt nhìn cô, hỏi ngược lại: "Tại sao không thể là em?"

Tại sao không thể là em.....

Câu nói của anh vẫn còn văng vẳng bên tai, khiến con tim cô cứ đập thình thịch.

******

Khách sạn đã tuyển đủ nhân lực, nên giờ giấc của Tùy An Nhiên đã bắt đầu lấy lại quy luật.

Ngày thứ ba đến khách sạn làm việc, sau khi có thời gian nhàn rỗi, việc đầu tiên cô làm là gọi đến phòng của Ôn Cảnh Phạm để hỏi thăm. Theo như quy tắc của khách sạn, đối với khách hàng vip thì sau ba ngày họ vào ở, bên khách sạn sẽ phải gọi điện thoại để trưng cầu ý kiến của họ.

Hai hôm nay, vì Tùy An Nhiên đã đồng ý với anh là sẽ đi thử giọng, nên họ thường xuyên qua lại tin nhắn với nhau. Công việc của Ôn Cảnh Phạm rất bận, giờ giấc của cô lại không ổn định, nên tin nhắn của họ luôn đứt quãng.

Ngay khi điện thoại nhấc lên, Tùy An Nhiên hắng giọng nói: "Xin chào ngài Ôn, tôi là Tùy An Nhiên - Quản lý của khách sạn Thịnh Viễn. Xin phép được làm phiền ngài một lúc, tôi muốn trưng cầu ý kiến của ngài về cách phục vụ của nhân viên bên chúng tôi, không biết có được không ạ?"

Đầu dây bên kia trầm mặc giây lát: "Có thể."

Giọng nói của anh hơi khàn, pha lẫn chút mệt mỏi, hẳn là anh vừa mới tỉnh ngủ.

"Xin hỏi ngài có thấy hài lòng với cách phục vụ của chúng tôi không ạ?"

"Hài lòng." Hình như anh đã cười lên, lần này anh trả lời rất nhanh.

Ngược lại là Tùy An Nhiên, sau khi nghe thấy giọng nói biếng nhác của anh, đôi tai cô lập tức nhũn ra: "Cám ơn sự hợp tác của ngài."

"Bình thường em trưng cầu ý kiến của khách đều là như vậy sao?" Giọng nói của anh rõ ràng, cảm giác uể oải cũng đã tan đi vài phần.

Những lời nói khách khí quen thuộc đã đến bên miệng lại bị anh cắt ngang, toàn bộ đều được Tùy An Nhiên nuốt trở vào bụng, cô suy nghĩ rồi lên tiếng: "Đúng vậy. Vì người được khách sạn gọi điện thoại đến hỏi thăm đều là những vị khách tôn quý."

Dứt lời, Tùy An Nhiên giống như nhớ tới điều gì, liếc nhìn đồng hồ, lên tiếng hỏi: "...Có phải em đã quấy rầy giấc ngủ của anh rồi không?"

Bây giờ đã là mười giờ sáng rồi, cô vốn cho rằng anh đã thức dậy làm việc, nên mới chọn thời điểm này gọi cho anh.

"Không có." Hẳn là anh đã ngồi dậy, ngoài giọng nói của anh ra thì còn một vài âm thanh nho nhỏ khác nữa. Ôn Cảnh Phàm hắng giọng, bổ sung một câu: "Là lúc nên thức dậy rồi."

Câu trả lời này, rõ ràng là anh đang vòng vèo để nói cho cô biết "Em đã quấy rầy giấc ngủ của tôi rồi!"

Lời xin lỗi của Tùy An Nhiên vừa đến bên miệng, chợt nghe thấy chuông điện thoại của anh vang lên. Cô tạm dừng giây lát, rất nhanh liền nói: "Vậy tôi không làm phiền ngài nữa...."

Chưa đợi Tùy An Nhiên dứt lời, đầu dây bên kia đã vang lên tiếng nhấc máy: "Alo?"

Tùy An Nhiên: "..." Ôn Cảnh Phạm, anh nghe hai cuộc điện thoại một lúc không mệt sao?

Ngay lúc cô chuẩn bị lặng lẽ cúp điện thoại, ống nghe vừa dịch chuyển ra xa, dường như cô loáng thoáng nghe thấy giọng nói của anh có chút căng thẳng: "Phạm Hy bị ốm rồi sao?"

Hơi thở của Tùy An Nhiên nhẹ nhàng, nhưng nghe lén khách hàng nói chuyện điện thoại là một việc không được phép xảy ra. Cô không chút do dự, nhanh chóng cúp máy.

Trong lúc Tùy An Nhiên đang xử lý những công việc vặt vãnh thường ngày, bỗng nhiên cô cảm thấy cổ họng có chút ngứa ngáy. Khẽ ho khan vài tiếng, nhưng cảm giác đó chẳng dịu đi chút nào ngược lại càng trở nên rõ rệt hơn. Cô đứng dậy rót cho mình tách trà, sau khi uống vài ngụm, chợt nhớ ra mình vẫn còn hơn nửa hộp kẹo ngậm, thế là liền chạy đi mở ngăn tủ.

Vừa kéo tủ ra, Tùy An Nhiên liền nhìn thấy cái cốc giữ nhiệt đã được cô rửa sạch sẽ, đặt ngay ngắn bên trong.

Hôm ấy, sau khi uống xong thuốc của anh đưa, bệnh cảm của cô đã khá hơn rất nhiều, chí ít thì cô không bị buồn ngủ trong thời gian làm việc nữa.

Ngày hôm sau, khi cô mang cốc giữ nhiệt trả lại Ôn Cảnh Phạm, đầu tiên anh hỏi về hiệu quả của thuốc, sau đó nghiêng người để cô nhìn chiếc cặp lồng được đặt trên bàn giữa đống văn kiện, anh lên tiếng: "Vừa khéo thuốc đã được đưa đến, em mang một ít về uống đi. Không phải em nói có hiệu quả sao?"

Sau đó, cô lại..... mang trở về.

Hôm nay lúc mang đi trả anh, nhất định cô phải nói mình đã khỏe lại!

******

Nhưng có câu nói thế nào ấy nhỉ? Chuyện chưa đến phút cuối, bạn vĩnh viễn cũng sẽ không biết được đến cuối cùng sẽ xảy ra chuyện gì.

Tùy An Nhiên nhân lúc nghỉ ngơi liền mang cốc giữ nhiệt trả lại cho anh. Có lẽ Ôn Cảnh Phạm đã biết giờ nghỉ trưa cô sẽ đến, nên cửa phòng đã được mở sẵn.

Tùy An Nhiên đưa tay lên gõ cửa.

"Vào đi." Giọng nói phía sau cánh cửa lạnh nhạt.

Tùy An Nhiên đẩy cửa bước vào, xoay người đem cửa khóa lại, mới nhẹ nhàng bước qua đó.

Ôn Cảnh Phạm đang ngồi trên sofa, nghiêm túc nhìn vào laptop, ánh sáng trắng xanh trên màn hình hắt lên gương mặt anh, càng khiến nó trở nên nhu hòa thêm vài phần.

Nhiệt độ trong phòng vừa vặn, Ôn Cảnh Phạm mặc một chiếc áo sơ mi trắng, tay áo xắn lên, để lộ một mảng lớn cổ tay. Từng khớp xương rõ ràng, càng làm nổi bật ngón tay trắng nõn, thon dài của anh. Giờ phút này, mười ngón tay đó đang nhảy nhót trên bàn phím với tốc độ cao, phát ra tiếng động khe khẽ. Quả là cảnh đẹp ý vui.

Tùy An Nhiên đi đến một góc của sofa ngồi xuống, đem cốc giữa nhiệt cầm trong tay nhẹ nhàng đặt lên bàn.

Tiếng động nho nhỏ khiến Ôn Cảnh Phạm chú ý, anh đưa mắt nhìn sang bên cạnh, âm thanh gõ bàn phím cũng theo đó mà dừng lại.

Anh không lên tiếng, chỉ dùng đôi mắt thâm trầm sâu xa nhìn cô.

Tùy An Nhiên lập tức nói ra những lời mà bản thân đã sớm nghĩ kỹ: "Cái này.... Cám ơn anh, bệnh cảm của em đã khỏi hẳn rồi."

"Khỏi hẳn rồi sao?" Anh nhẹ giọng lặp lại, giọng nói hời hợt, không nghe ra tâm tình gì.

Tùy An Nhiên sợ anh không tin, bèn gật đầu, giọng nói càng thêm chân thành: "Khỏi thật rồi."

"Vậy thì uống một ít canh gà dì Tân nấu để bồi bổ cơ thể đi." Ôn Cảnh Phạm đưa tay cầm lấy cốc giữ nhiệt, thuần thục vặn nắp, đem canh trong cặp lồng rót vào.

Nắp vặn vừa mở ra, mùi thơm nồng đậm, thơm ngon của canh gà đã tỏa ra bốn phía. Hiệu quả giữa nhiệt của cặp lồng rất tốt, lại vừa được đưa đến không lâu, nên vẫn còn nóng hôi hổi, một tầng khói trắng lượn lờ bốc lên. May là Tùy An Nhiên vừa ăn trưa xong, nhưng giờ phút này cô cũng cảm thấy mùi thơm kia ngập tràn trong khoang mũi, quả thật đã khơi lên cảm giác thèm ăn của cô.

Nhưng khi Tùy An Nhiên nhìn thấy canh gà thơm phưn phức đang chuẩn bị được rót vào cốc giữ nhiệt thì cô khổ sở đến mức nhíu mày: "Ôn Cảnh Phạm...."

Ba chữ này vừa dứt, Tùy An Nhiên liền mơ hồ trông thấy một cái bóng nhanh chóng lao vào người cô. Tùy An Nhiên bị dọa đến hoảng sợ, theo phản xạ tránh ra phía sau.

Cùng lúc đó, Ôn Cảnh Phạm đã chú ý đến, khẽ nhíu mày, trầm giọng quát lên: "Phạm Hy, qua đây."

Tùy An Nhiên vừa định thần lại, nghe thấy câu nói của anh, lúc này mới tập trung tinh thần nhìn về phía con mèo đang ngồi lên vị trí của cô khi nãy.

Là một con mèo giống Mỹ lông ngắn, nó nhẹ nhàng nhảy lên ghế sofa, đến giờ vẫn giữ nguyên tư thế khi nãy, cơ thể hơi nghiêng về phía sau, chừa cho mình một đường lui. Quả đầu của nó hơi giương cao, đôi mắt màu xanh biếc nhìn cô chằm chằm, mang theo mấy phần cảnh giác quan sát cô, ánh mắt của nó sáng ngời và trong veo.

Màu sắc xanh biếc kia, vừa nồng đậm lại thuần khiết, hệt như một viên đá quý, rựa rỡ tỏa sáng.

Tùy An Nhiên không chỉ kinh ngạc vì con mèo này là Phạm Hy, mà còn ngạc nhiên là tại sao nó lại xuất hiện ở đây?

Trong lúc một người một mèo đang giằng co thì Ôn Cảnh Phạm đã vòng qua bàn trà bước tới, anh đưa tay túm cổ của Phạm Hy, ôm vào trong ngực. Đầu ngón tay rơi trên người nó, nhẹ nhàng vuốt ve.

"Nó có chút không được khỏe, nên được đưa tới đây. Do mới đổi đến hoàn cảnh mới, nên nó đặc biệt cảnh giác, lại hay đề phòng người lạ, nhưng nó không có ý xấu đâu."

Tùy An Nhiên nhìn con mèo ngoan ngoãn trong lòng anh đến xuất thần: "...Nhưng sao nó vào được đây?"

"Dì Tân mang nó đến." Ôn Cảnh Phạm cúi đầu nhìn Phạm Hy trong lòng, nét mặt dịu dàng đi đôi chút, bàn tay vốn đang vuốt ve lông con mèo liền chuyển sang véo nhẹ, ngón tay nhè nhẹ nâng cằm nó lên.

Phạm Hy cũng theo đó nhìn về phía chủ nhân của mình, khẽ híp mắt, ngọt ngào "Meo" lên một tiếng.

"Nơi này không cho thú cưng vào đúng không?" Dường như Ôn Cảnh Phạm đã nghĩ tới điều gì đó, ngón tay đặt dưới cằm của Phạm Hy hơi dừng lại.

Tùy An Nhiên nhìn con mèo khi nãy vẫn còn đang cảnh giác nhưng giờ đây nó lại đang nghiêng đầu liếm ngón tay anh, nhất thời đáy lòng của Tùy An Nhiên cũng trở nên mềm mại: "Đúng vậy, thú cưng không được phép vào khách sạn."

Ôn Cảnh Phạm khẽ nhíu mày, ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng gõ lên đầu nó, thần sắc mang theo chút bất đắc dĩ: "Vốn là gửi nhờ ở nhà của Dập Phương, nhưng cậu ta đột xuất phải đi công tác, lại thêm đường ruột của Phạm Hy có chút không thoải mái, ông nội thì dị ứng lông mèo, nên chỉ đành nhờ dì Tân mang nó đến đây...."

Sau khi dừng lại một lúc, anh lại bổ sung: "Đợi lát nữa tìm một cửa hàng thú cưng rồi gửi nó đi vậy..."

"Phải đưa nó đi sao?" Tùy An Nhiên ngập ngừng nhìn con mèo đang tựa đầu vào lòng bàn tay anh, nghĩ đến việc đường ruột của nó đã không khỏe lại còn phải gửi đến cửa hàng thú cưng thì đáy lòng cô chợt dâng lên cảm giác đau lòng.

Tùy An Nhiên do dự đưa tay ra, vuốt ve bộ lông mềm mại trên người nó. Vừa chạm vào, Phạm Hy đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt xanh biếc kia cứ như vậy nhìn cô.

Tùy An Nhiên bị nó nhìn như vậy thì không dám động đậy nữa, sau vài giây giằng co, cô liền giơ tay đầu hàng, có chút khẩn trương thu tay lại. Không ngờ, tay vừa rút được một nửa, đã nghe nó kêu lên một tiếng, tiếp theo liền cọ đầu mình vào lòng bàn tay cô.

Xúc cảm mềm mại ma sát trong lòng bàn tay, khiến con tim cô trong nháy mắt hóa thành một vũng nước.

Hẳn là nó đang vì hành động ra oai phủ đầu ban nãy mà hối lỗi, nên giờ phút này chủ động ra sức lấy lòng cô. Tùy An Nhiên chợt có cảm giác thụ sủng nhược kinh....

Ôn Cảnh Phạm cũng hết sức kinh ngạc, ánh mắt rơi trên mặt Tùy An Nhiên, như có điều suy nghĩ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui