Tống Phất Chi tìm một tư thế thoải mái trên giường, từ từ để mình thích ứng.
Tay kia cầm điện thoại, ánh mắt gắt gao lướt tìm video cảm thấy hứng thú, quét vài giây đã lật trang sau.
Cuối cùng tìm thấy một cái tạm chấp nhận được.
Là một bộ phim nước ngoài, cảnh sát bắt được kẻ tình nghi, vốn đang thẩm vấn đàng hoàn thì viên cảnh sát đột nhiên đứng trước mặt nghi phạm, bịt miệng nghi phạm lại rồi nói một cách hung ác: "Mày không khai đúng không, vậy mày đừng hòng nói nữa."
Nội dung đúng là cũ rích nhưng cũng may hai gã đều đẹp trai, Tống Phất Chi vẫn miễn cưỡng xem tiếp được.
Thấy cơn hứng dần lên, Tống Phất Chi nhấn nút bật công tắc.
Y nheo mắt lại, nhưng thứ trong tay đột nhiên yên tĩnh bất ngờ, tiếng ong ong ngừng lại.
Đệt, hết pin.
Tống Phất Chi nằm ở tư thế này, sửng sốt vài giây, tắt "nắng" ném nó sang một bên.
Đây chính là điểm yếu của đồ công nghệ cao, luôn phải chú ý đến lượng pin, không thì nó sẽ đình công mà chẳng thèm nói tiếng nào.
Trên màn hình, hai diễn viên không có tình cảm đang kêu la ầm ĩ và nói nhiều từ tục tĩu kiểu Mỹ, dường như rất bắt tai trong không gian yên tĩnh lúc này.
Tống Phất Chi đột nhiên cảm thấy vô vị, cau mày tắt video.
Y khẽ thở dài, lại mở weibo.
Tài khoản weibo của Tống Phất Chi đã dùng nhiều năm, theo dõi rất nhiều người, tay viết, tay vẽ, coser, ca sĩ cover Vocaloid, mô hình,... cái gì cũng có.
Bất kể rơi vào cái hố nào thì y cũng chỉ dùng tài khoản này, dù sao Tống Phất Chi cũng không đăng gì, là một gã tàn hình chỉ thích xem người khác và âm thầm like, không ai để ý.
Tài khoản của Tống Phất Chi giống như một hóa thạch sống, trong danh sách theo dõi của y có thể thấy rất nhiều hồi tưởng trong giới, có vài đại thần không biết rút khỏi giới từ khi nào, chưa từng thấy xuất hiện nữa, thậm chí có người bán tài khoản, chẳng còn để lại chút dấu vết.
Tống Phất Chi kéo xuống rất lâu, say sưa nhìn một đống hình ảnh tràn đầy năng lượng.
Trong lúc đó cầm ngược điện thoại vài lần, bị nhảy sang trang web khác vài lần, thật sự phiền toái, nhưng cũng không thể tránh được.
Cứ như vậy lật qua lật lại rất nhiều lần, có hứng thú hơn nữa cũng bị bào mòn hết.
Lúc này mới phát hiện cách đây ba ngày Bạch Tuộc đã đăng tác phẩm mới, lần này có hình ảnh và video, hắn cosplay vài nhân vật trong Quyền Vương, cắt nối biên tập thành một video ngắn.
Hình ảnh đầy ấn tượng kết hợp với âm nhạc bắt tai, rất ngầu rất lôi cuốn, mỗi nhân vật đều được phục dựng rất trọn vẹn và có đặc điểm riêng.
Tống Phất Chi ngay lập tức bị thu hút bởi cảnh nhân vật chính đang đấm bốc, người đàn ông tóc nâu trong video đấm rất mạnh, tóc mái che một bên mặt nhưng không che giấu được vẻ bá đạo.
Tống Phất Chi thoải mái thở dài một tiếng. Bạch Tuộc quá vừa lòng y, đây chính là vùng sảng khoái của y.
Không cần cái khác, chỉ dựa vào video của Bạch Tuộc và tay làm mình hưởng, Tống Phất Chi đã có thể tận hứng rồi.
Qua vài ngày sau, Thời Chương nói với Tống Phất Chi hắn đã chuẩn bị xong tài liệu, hỏi y muốn khi nào đi làm giấy chứng nhận.
Văn phòng công chứng chỉ làm việc vào các ngày trong tuần, Tống Phất Chi nhìn thời gian biểu của mình, chiều thứ năm y có thể sắp xếp thời gian ra khỏi trường một chuyến.
"Chiều thứ năm có được không?"
Thời Chương hỏi: "Hôm đó thầy Tống không có tiết?"
"Ừ, xin lỗi, tôi chỉ có buổi chiều hôm đó không có tiết, cũng không bận việc khác." Tống Phất Chi nói: "Nếu giáo sư Thời không có thời gian, tôi sẽ đổi lớp với giáo viên khác. Đổi lớp ở trường cấp ba không khó."
Thời Chương đáp: "Chiều thứ năm tôi cũng không có tiết, có thể đi."
Tống Phất Chi nói rất sảng khoái: "Được, vậy đến lúc đó gặp."
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, Thời Chương lại gọi một cuộc điện thoại khác: "Xin lỗi, chiều thứ năm tuần sau chúng ta đổi thời gian ghi hình được không?"
"Được chứ anh Bạch Tuộc, bên chúng tôi đổi được, đổi sang thứ bảy được không?"
"Được." Thời Chương dừng một chút, cụp mắt nói: "Phiền mọi người quá."
Cô gái bên kia lập tức cười nói: "Không phiền không phiền, anh có yêu cầu gì có thể nói với em bất cứ lúc nào."
Chiều thứ năm Thời Chương không có tiết, nhưng vốn dĩ hắn đã hẹn với nhóm Triển lãm Manga quay video .
Đội ngũ phụ trách đương nhiên biết Thời Chương là bạn thân của bà chủ Chung Tử Nhan, cho nên mọi chuyện đều rất cung kính, Thời Chương đổi thời gian chỉ cần nói một câu là được.
Thực tế, bất kể làm gì, Thời Chương cũng hiếm khi thay đổi kế hoạch của mình, chỉ cần là chuyện đã giao hẹn với bên hợp tác thì hắn sẽ đến đúng giờ, nhưng lần này thì khác, nếu hắn không đi vào thứ năm thì Tống Phất Chi Chi phải đổi lớp xin nghỉ với giáo viên khác, rất phiền toái.
Với Thời Chương, Tống Phất Chi được ưu tiên cao nhất.
Đến ngày hẹn hai người gặp mặt tại phòng công chứng.
Cả hai đến rất đúng giờ, Tống Phất Chi đến sớm năm phút, chưa đầy hai phút sau thì Thời Chương cũng đến.
Phòng công chứng rất ít người nên không cần phải xếp hàng, công chứng viên là một cô gái trông rất dễ mến, bảo họ ngồi xuống và trực tiếp bắt đầu.
Cô hỏi họ tên thân phận, nhận bản sao các loại giấy tờ, hỏi: "Hai vị đã kết hôn chưa?"
"Vẫn chưa." Tống Phất Chi nói: "Chuẩn bị kết hôn."
Công chứng viên xếp giấy tờ tài sản thành một hàng trước mặt họ, trên bàn trải đầy những con số lạnh như băng và con dấu chính thức màu đỏ, nói xác nhận: "Đây là tài sản đứng tên riêng của hai anh, sẽ được chia thành tài sản trước hôn nhân, tức là không chia cho nhau, phải không?"
Vẫn là Tống Phất Chi gật đầu: "Ừ."
"Đây là giấy xác nhận, vui lòng ký vào từng trang sau khi hai anh xác nhận không có gì sai xót."
Công chứng viên đẩy giấy trắng mực đen đến trước mặt bọn họ.
Từ lúc vào phòng đến giờ Tống Phất Chi và Thời Chương vẫn chưa trao đổi gì, cũng chưa tán gẫu, họ giải quyết công việc như đồng nghiệp, lúc này cũng nghiêm túc lật xem tài liệu giống như đang thẩm duyệt hợp đồng.
Nhìn chung có hai kiểu cặp đôi đến đây làm công chứng, một là những cặp có tình cảm rất tốt và rất lý trí, việc ký thỏa thuận sẽ không ảnh hưởng đến mối quan hệ vợ chồng của họ, loại trạng thái tình cảm thân mật dính nhau không rời vừa nhìn là có thể nhìn ra.
Còn có một kiểu là hôn nhân thỏa thuận thuần túy, hay là hôn nhân bị cha mẹ ép buộc, không có chút tình cảm nào giống như hai người xa lạ. Đối với họ, hôn nhân giống như việc sáp nhập, tổ chức lại một công ty nên cần phải phân định ranh giới tài sản rõ ràng.
Kiểu sau thì các cặp vợ chồng thường không chỉ ký vào tài sản trước hôn nhân mà còn thỏa thuận tài sản sau khi kết hôn sẽ thuộc sở hữu của từng người, tài sản sẽ được phân chia rõ ràng, mình kiếm được tự mình xài.
Cặp đôi đồng giới trước mặt là hai người đàn ông đẹp trai trưởng thành, mỗi người đều có khí chất rất độc lập, ngay cả một công chứng viên đã gặp vô số người cũng không thể phân biệt được họ là kiểu thứ nhất hay thứ hai.
Vì vậy công chứng viên bèn nói: "Hai anh hãy suy nghĩ xem có nên ký thỏa thuận phân chia tài sản sau hôn nhân hay không. Có thể quy định tài sản sau khi kết hôn thuộc sở hữu của từng người hoặc một phần tài sản thuộc sở hữu của từng người".
Tống Phất Chi thoáng dừng bút.
Trước đó y chưa từng nghĩ đến chuyện này, bởi vì y rất tự nhiên cảm thấy sau khi kết hôn, tài sản của hai người sẽ gộp lại, cùng nhau kiếm cùng nhau tiêu.
Tống Phất Chi nhìn Thời Chương, hỏi: "Giáo sư Thời nghĩ thế nào?"
Chuyện này phải hỏi ý kiến của Thời Chương, bởi vì Thời Chương kiếm được nhiều hơn Tống Phất Chi, nếu tính thu nhập là tài sản chung thì Thời Chương sẽ "chịu thiệt".
Cho nên nếu như Thời Chương yêu cầu mỗi người tính tiền riêng, Tống Phất Chi cũng hoàn toàn hiểu được.
Thời Chương chăm chú nhìn Tống Phất Chi một hồi, quay đầu cười lịch sự với công chứng viên: "Chúng tôi không ký cái này, cám ơn."
Công chứng viên gật đầu.
Trước khi họ rời đi, công chứng viên nhắc nhở họ: "Nội dung công chứng chỉ có hiệu lực sau khi kết hôn."
Sau khi công chứng xong, hai người sóng vai nhau bước ra ngoài, Thời Chương khẽ nở nụ cười, giọng nói rất dịu dàng: "Thầy Tống, sau khi kết hôn ai sẽ quản lý tiền?"
Tống Phất Chi nói không cần nghĩ ngợi: "Anh quản đi, anh kiếm được nhiều hơn."
"Anh không có khiếu trong khoản này." Thời Chương tiện đà đề nghị: "Vậy chúng ta cùng quản tiền, cùng nhau kiếm tiền cùng nhau tiêu."
Tống Phất Chi cười một tiếng: "Được."
Người trưởng thành kết hôn rất không thú vị, há mồm ngậm miệng đều tiền tiền tiền, nhưng Tống Phất Chi lại cảm thấy khá thực tế, cuộc sống mà, trước hết phải chỉnh đốn nền tảng kinh tế, những thứ lãng mạn viển vông đều gác sang một bên.
Tống Phất Chi nghĩ đến câu hỏi vừa rồi của công chứng viên, có chút buồn cười: "Hình như chị gái công chứng cảm thấy chúng ta là hôn nhân hợp tác."
Thời Chương đột nhiên chậm lại bước chân, nghiêng đầu nhìn Tống Phất Chi.
"Chúng ta phải không?" Thời Chương hỏi.
Giọng điệu của hắn rất nhẹ, bên trong dường như có một cảm xúc nào đó mà Tống Phất Chi không thể nhận ra.
Tống Phất Chi giật mình, y muốn nói chúng ta đương nhiên không phải hôn nhân hợp tác, chỉ là tạm thời còn chưa quá quen thuộc mà thôi, nhưng thần thái nghiêm túc của Thời Chương làm cho người ta cảm thấy hắn thực sự cần một câu trả lời chắc chắn.
"Giáo sư Thời, khi nào anh muốn cùng đi xem nhẫn?" Tống Phất Chi chỉ hỏi hắn.
Thời Chương không ngờ chủ đề lại thay đổi đột ngột, nhưng vẫn đáp: "Bây giờ đi được. Không ngờ công chứng nhanh như vậy, buổi chiều anh không bận gì khác."
"Tôi cũng vậy, vậy bây giờ chúng ta đi thôi." Tống Phất Chi nói xong tiếp tục đi về phía trước, chờ Thời Chương đuổi theo, y nhẹ nhàng nói: "Tôi không nghĩ hai người kết hôn hợp tác sẽ cùng đi chọn nhẫn, giáo sư Thời có thấy thế không?"
"Ừ." Ánh mắt sau kính Thời Chương rất dịu dàng: "Xin lỗi, anh chỉ muốn chắc chắn rằng chúng ta cùng quan điểm."
Buổi chiều ngày thường trong trung tâm thương mại không có nhiều người, hai người đàn ông điển trai với khí chất không tầm thường dừng lại trước tủ kính để xem đồ trang sức, nhân viên bán hàng lập tức mỉm cười chào đón, ân cần hỏi hai anh cần gì, có thể giúp hai anh giới thiệu.
"Nhẫn." Thời Chương nói xong lại bổ sung: "Nhẫn cưới."
"Woa, xin chúc mừng ạ!" Nhân viên bán hàng nhìn Thời Chương, lại nhìn Tống Phất Chi, khen ngợi thật lòng: "Hai anh rất xứng đôi."
Đây là lần đầu tiên có người nói mình và Thời Chương "xứng đôi", Tống Phất Chi khẽ nhướng mày, nghe được Thời Chương bên cạnh nói: "Cám ơn."
"Hai anh thích kiểu nhẫn cưới như thế nào?" Nhân viên bán hàng đứng trước tủ trưng bày nhẫn sáng chói mắt, giới thiệu: "Đây là nhẫn đôi được thiết kế dành riêng cho cặp đồng tính nam, những chiếc có đính kim cương thì tinh tế hơn, trong khi những chiếc không có kim cương thì trang nhã đơn giản, hai mẫu này rất được ưa chuộng, hai anh có muốn thử không?"
Tống Phất Chi đồng ý, nhân viên quầy hỗ trợ lấy ra hai cặp nhẫn từ trong hộp nhung đen, mời bọn họ đeo thử.
Hai người rất tự nhiên cầm nhẫn và đeo lên ngón tay của mình.
Nhân viên bán hàng mở to hai mắt, giống như muốn nói gì đó nhưng lại nuốt xuống.
Thông thường các cặp đôi trẻ đến thử nhẫn sẽ đeo nhẫn cho nhau, đôi khi tình cảm quá mức mặn nồng còn khiến nhân viên bán hàng ngại ngùng, việc trực tiếp đeo nhẫn cho mình như thế này thực sự rất hiếm.
Bọn họ đang thử kiểu đính kim cương, Tống Phất Chi đặt tay trái của mình cạnh tay trái của Thời Chương, hai chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh.
"Hơi hào nhoáng quá." Tống Phất Chi lầu bầu một câu.
"Ừ." Thời Chương gật đầu: "Thử nhẫn trơn xem?"
Bọn họ đổi sang kiểu nhẫn trơn đơn giản, chiếc nhẫn màu bạc kẹp giữa ngón tay, trông rất thuần khiết mộc mạc.
"Kiểu dáng rất phổ thông." Tống Phất Chi xoay xoay cổ tay. "Giáo sư Thời thấy sao?"
Thời Chương đưa tay qua một chút, để tay hai người gần nhau hơn.
Ngón tay hai người đều thon dài có lực, màu da Thời Chương hơi sẫm hơn một chút, nhẫn bạc đeo trên tay hai người bọn họ đều rất hợp, rất tao nhã.
"Thử thêm mấy kiểu nữa?" Thời Chương hỏi.
Tống Phất nói được.
Thời Chương chỉ chỉ tủ kính thủy tinh: "Có muốn thử vàng không?"
Thực ra Tống Phất Chi khá ngạc nhiên, y cho rằng Thời Chương sẽ thích màu bạc nhẹ nhàng trang nhã hơn, dẫu sao rất nhiều người cho rằng màu vàng rất dung tục.
Không ngờ chiếc nhẫn màu vàng này đeo trên tay lại đẹp, hơi vàng nhạt, rộng 4,5mm, không dày cũng không mỏng, có thể giữ được khí chất, không hề phô trương, thích hợp cho người trưởng thành.
"Da em trắng, đeo vàng rất đẹp."
Bởi vì đang nhìn nhẫn nên hai người rất gần nhau, giọng nói trầm thấp của Thời Chương truyền thẳng vào tai Tống Phất Chi.
Tống Phất Chi không ngờ khoảng cách bọn họ lại gần như vậy, ngón tay đột nhiên cuộn tròn, lỗ tai tê dại theo sinh lý.
Hắn bình tĩnh bước sai sang một bên, cười nói: "Vàng cũng không tệ, nhiều người đeo bạc rồi."
"Mà vàng giữ giá trị." Thời Chương nói.
Tống Phất Chi cười: "Giáo sư Thời đúng là chủ nghĩa thực dụng."
Hai người bọn họ thống nhất ý kiến, nhanh chóng lựa chọn rồi nhờ nhân viên bỏ hộp giúp họ.
Cả hai làm việc rất nhanh gọn, sau tổng cộng 45 phút mua sắm họ đã đặt mua được một cặp nhẫn.
"Chúng tôi cung cấp dịch vụ khắc miễn phí, hai anh có thể khắc tên viết tắt của mình lên mặt sau chiếc nhẫn, hoặc bất kỳ câu nào anh muốn, thời gian hoàn thiện khoảng hai tuần, hai anh có cần dịch vụ này không?" Nhân viên bán hàng hỏi.
Thời Chương vô thức quay đầu hỏi Tống Phất Chi: "Cần không?"
Tống Phất Chi không nghĩ tới vấn đề này, y chỉ cảm thấy hôm nay mua được nhẫn là giải quyết xong một việc, muốn khắc chữ lên chiếc nhẫn thì vài tuần nữa phải quay lại đây, chuyện này còn chưa thể đặt một dấu tick được.
"Tôi sao cũng được. "Tống Phất Chi nói.
Hầu kết của Thời Chương trượt một chút, ánh mắt nhìn Tống Phất Chi vài giây, sau đó quay sang nhân viên cửa hàng, lịch sự nói: "Cảm ơn, chúng tôi không cần cái này."
Hai chiếc nhẫn lần lượt cất trong hai cái hộp nhung, Tống Phất Chi và Thời mỗi người bước ra khỏi trung tâm thương mại với một túi nhỏ.
"Bây giờ có phải vẫn chưa được đeo không?" Tống Phất Chi hỏi.
Thời Chương nói: "Ngày đăng ký kết hôn đeo đi."
Tống Phất Chi nói được.
Hai người đi đến bãi đỗ xe, Tống Phất Chi đột nhiên nghĩ đến một vấn đề nhỏ: "Hay là chúng ta khắc một chữ khác nhau cho nhẫn đi, nếu không sẽ dễ đeo nhầm. Bởi vì nhẫn của hai chúng ta giống hệt nhau, kích thước cũng vậy."
"Nhầm thì cứ nhầm đi." Thời Chương lạnh nhạt nói: "Sau khi kết hôn tài sản chia đều, của anh chính là của em, em muốn đeo cái nào cũng được."