Ai Nói Wibu Không Thể Kết Hôn

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Tống Phất Chi cảm thấy đời này y chưa từng gặp chuyện gì tà môn như thế.

Nhưng rõ ràng y đã nhìn thấy một lượng trang phục cosplay đồ sộ trong phòng Thời Chương, có hai bộ treo rất dễ thấy, là nhân vật Tống Phất Chi vô cùng quen thuộc, vì khi ở triển lãm không chỉ một người cos nhân vật đó.

Thật khó để nhận sai dù chỉ nhìn trong một hai giây.

Tống Phất Chi ngồi trên sô pha, đầu óc trống rỗng.

Tuy rằng tận mắt chứng kiến nhưng lý trí vẫn khó chấp nhận được.

Thời Chương, anh giáo sư vĩ đại, sẽ ở nhà sưu tầm nhiều quần áo cosplay như vậy sao?

Thậm chí Tống Phất Chi cảm thấy mình đã bị ảo giác.

Y vô thức nhìn về phía cánh cửa vừa mới bị mình đóng chặt, chỉ cảm thấy nơi đó tràn ngập lực hấp dẫn.

Giờ phút này, cánh cửa đó tản ra lực hấp dẫn cao hơn nhiều so với trái đất, khiến Tống Phất Chi rất muốn rất muốn tới gần, muốn nhìn vào bên trong một lần nữa.

Thầy Tống là người có chừng mực, y tôn trọng lãnh địa của người khác, ghét bị người khác xâm phạm, cũng không muốn xâm phạm người khác.

Nhưng vào lúc này trong lòng y ngứa ngáy khó nhịn, muốn tạo ra một ngoại lệ.

Thời Chương không khóa cửa, cũng chưa từng nói nơi đó không thể vào, vậy có thể đi vào hay không?

Ít nhất Thời Chương sẽ không ngại bị nhìn thấy, bởi vì hắn biết y sẽ thường xuyên đến cho chim ăn, nếu cần thứ gì, y có thể vào bất kỳ phòng nào.

Tống Phất Chi ở trong lòng mặc niệm làm phiền rồi, xin lỗi anh, em liếc mắt một cái, liếc một cái thôi.

Bất chấp nội tâm đang đấu tranh dữ dội, Tống Phất Chi lại đẩy cánh cửa ra.

Lần này Tống Phất Chi đứng ở cửa thật lâu, chỉ nhìn quần áo treo đầy phòng cũng đủ để y chấn động nửa đời người.

Tống Phất Chi ngập ngừng, máy móc bước vào bên trong một bước.

Y cũng chỉ đi một bước này, không đi sâu vào bên trong nữa.

Tống Phất Chi nhìn thẳng về phía giá treo cách y gần nhất, bộ quần áo ngoài cùng y rất quen thuộc.

Áo giáp nhẹ màu đen, hai chiếc thắt lưng đen quanh eo và một bộ tóc giả màu bạch kim đặt dưới quần áo, được cất giữ an toàn trong túi kín trong suốt.

Vì sao Tống Phất Chi lại quen thuộc đến vậy, bởi vì đây là nhân vật Bạch Tuộc cosplay tham dự triển lãm truyện tranh lần cuối cùng.

Tống Phất Chi đứng trước bộ quần áo này rất lâu.

Y không đưa tay chạm vào, thậm chí không bước tới gần hơn, nhưng thị lực tốt cho phép y nhìn rõ một tấm nhãn nhỏ treo trên móc quần áo.

Có ba dòng được viết trên đó.


Dòng đầu tiên là ngày tháng.

Dòng thứ hai là tên nhân vật.

Dòng thứ ba, là một câu ——

"Triển lãm truyện tranh Thâm Quyến, không có gì bất ngờ sẽ là lần cuối cùng cosplay. Hội ngộ và chia ly, tôi không hối tiếc về chuyến đi này."

Tống Phất Chi nhớ rõ ngày tháng, chính là ngày diễn ra triển lãm truyện tranh.

Không biết tại sao, Tống Phất Chi đột nhiên nghĩ tới Kỷ băng hà của môn học Địa chất, khi băng tuyết bao trùm một phần lớn lục địa, toàn bộ địa cầu đều chìm trong băng giá.

Bây giờ Tống Phất Chi giống như một tảng băng quanh năm không tan.

Nhưng y lại cảm thấy trong lòng đất sâu thẳm đang phồng lên, nham thạch bắt đầu khởi động, nóng bỏng và như sắp phun trào.

Tống Phất Chi hít sâu một hơi, nửa ngày không phun ra.

Y đưa ánh mắt nhìn sang bộ quần áo thứ hai treo ở bên cạnh, nếu như nhớ không lầm thì đó cũng là tác phẩm mà Bạch Tuộc đăng lên Weibo.

Tống Phất Chi im lặng lấy điện thoại di động ra, mở Weibo đã lâu không vào, nhấn vào trang chủ của Bạch Tuộc mà y đã lâu không tỉ mỉ xem lại.

Từ tác phẩm mới nhất kéo về trước, nhìn vào một bài đăng trên Weibo là Tống Phất Chi có thể tìm được thứ tự quần áo tương ứng trên móc áo, năm sáu bộ liên tiếp, cho đến khi bị quần áo phía trước che kín.

Đến lúc này, đã không cần suy đoán dư thừa.

Đánh số tất cả quần áo theo ngày tháng và cất giữ chúng gọn gàng an toàn, đây quả thực là điều giáo sư Thời sẽ làm.

Tống Phất Chi đưa mắt nhìn về phía cánh tay bên kia, quần áo treo bên này rõ ràng đã nhuốm màu năm tháng, thậm chí có một số đã bạc màu và hơi biến dạng.

Bộ quần áo đầu tiên trông rất đơn giản và cực kỳ cũ kỹ, nói nó rách nát cũng không quá đáng.

Nó không giống như quần áo hoàn chỉnh được mua trực tiếp, có vẻ như ai đó đã tự tay thêm rất nhiều chi tiết vào đó, mới làm cho Tống Phất Chi nhìn ra đây là trang phục của một nhân vật manga hơn 20 năm trước.

Giấy nhãn của bộ quần áo này đã chuyển sang màu vàng, dòng chữ trên đó vẫn được viết tay bằng bút mực đen, chữ đẹp và phóng khoáng, nhưng nét bút vẫn toát lên cảm giác non nớt. Thời gian quá lâu, chữ viết đã ố mờ.

Hàng thứ nhất ghi dấu niên đại quá xa xôi, Tống Phất Chi nhìn ngày tháng mà thấy hoảng hốt.

Giáo viên toán mất hồi lâu mới tính ra được, khi đó hình như y còn là học sinh trung học.

Mà khi đó có lẽ Thời Chương cũng vừa tốt nghiệp cấp hai, văn hóa 2D ở Trung Quốc còn rất nhỏ bé.

Tống Phất Chi đứng ở cửa phòng cảm nhận từng dòng chảy thời gian, còn có cảm xúc mãnh liệt hơn khó để nói thành lời.

Chỉ mới lảng vảng ở cửa được vài bước như vậy, Tống Phất Chi dù có tin hay không, dù có sốc đến thế nào thì hiện thực cũng đã bày ra trước mắt.

Chẳng trách giáo sư Thời có thân hình đẹp như vậy, chẳng trách bạn bè của hắn cần cọ vẽ và mỹ phẩm, chẳng trách ngay sau khi y và Thời Chương kết hôn không lâu thì Bạch Tuộc tuyên bố mình rời khỏi giới.


Sự thật đã chứng minh cảm giác từng có của Tống Phất Chi là đúng, thứ y cho là hoang đường lại xảy ra một cách tàn khốc như vậy.

Tống Phất Chi đóng cửa phòng lại, một mình ngồi xuống sô pha.

Y tỉ mỉ lật xem tác phẩm của Bạch Tuộc, không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào từ khuôn mặt cho đến cơ thể.

Y chưa bao giờ kết nối hai người với khí chất trái ngược và từ hai chiều không gian khác nhau lại làm một, vì vậy không cảm thấy họ giống nhau.

Nhưng bây giờ Tống Phất Chi đột nhiên biết được bọn họ là cùng một người, càng nhìn càng thấy chân thật, càng nhìn càng cảm thấy mắt mình bị mù, làm sao không nhìn ra được? Tại sao ngay cả chồng mình cũng không nhận ra?

Điều này có lẽ là do Thời Chương là hệ nhan sắc nhạt, các đường nét trên khuôn mặt không mấy nổi bật, nhưng cũng chính vì ngũ quan không có nét đặc sắc nên khuôn mặt hắn cực kỳ dễ uốn nắn.

Dựa vào trang điểm và một chút chỉnh sửa, gần như có thể biến bản thân thành nhân vật đến mức tối đa, cũng làm người ta rất khó nhìn ra hắn trông như thế nào khi không trang điểm.

Tuy nhiên lúc này Tống Phất Chi cẩn thận quan sát, ý vị khóe mắt và đuôi lông mày vẫn khó mà xóa đi, càng nhìn càng cảm thấy đây chính là nét thật của Thời Chương.

Về phần tại sao Thời Chương không nói cho mình biết chuyện hắn chơi cosplay nhiều năm như vậy, điều này cũng không khó lý giải, dù sao vốn dĩ ban đầu bọn họ chỉ muốn sống chung, không có nhiều yêu cầu về mặt tình cảm.

Huống hồ người hơn ba mươi tuổi có lẽ sợ bạn đời không thể chấp nhận những sở thích trẻ tuổi này, vì thế dứt khoát rời khỏi giới, dành toàn bộ tâm trí cho cuộc sống 3D.

Tống Phất Chi thở dài, không biết là tiếc nuối hay là cảm thấy ý trời trêu người, một lát sau y lại chống đầu cười ra tiếng.

Mưa ngoài cửa sổ đã tạnh dần, đám chim cắt nhỏ lại kêu chiêm chiếp.

Tống Phất Chi hơi kích động, bây giờ y cũng muốn hét lên cùng chúng nó.

Y nghĩ, nếu mình là một người không thích văn hóa 2D, không thích cũng không bài xích, khi mở cửa phòng chồng ra nhìn thấy quần áo cosplay choáng ngợp thế này, phản ứng đầu tiên có lẽ là khiếp sợ, sau đó sẽ tức giận vì sao đối phương lại tốn nhiều tiền cho việc này như vậy.

Nhưng Tống Phất Chi từ nhỏ đã thầm yêu thích 2D, càng khốn kiếp chính là, Bạch tuộc là coser mà y thích rất lâu, mà thuần túy bởi vì hình thể đẹp của hắn.

Càng khốn kiếp hơn chính là Tống Phất Chi nhớ tới trong nhiều năm độc thân của mình, rất nhiều đêm qua đã trôi qua như thế nào...

Tống Phất Chi đột nhiên phát ra một tiếng kêu kìm nén.

Khó đỡ, chuyện này quá con mẹ nó khó đỡ.

Tống Phất Chi vùi đầu, không biết nhớ tới cái gì, sau tai và cổ đều đỏ bừng.

Hóa ra cơ ngực của Bạch Tuộc sờ lên là cảm giác như thế, hóa ra Bạch Tuộc hôn môi lại dịu dàng như thế, hóa ra Bạch tuộc không chỉ mạnh cơ bắp, hóa ra nhiệt độ của hắn cũng rất nóng bỏng ——

Ahhhhhh!

Tống Phất Chi đột nhiên cảm thấy khó đối mặt với chồng mình, y sợ đêm nay khi nhìn thấy hắn, câu đầu tiên y nói không phải là "Anh đã về rồi" mà là "Thầy Bạch Tuộc, cho xin chữ ký đi. "


Trong một giờ ngắn ngủi, Tống Phất Chi giống như sống lại một lần nữa.

Y thậm chí không biết mình rời khỏi nhà Thời Chương như thế nào, ngay cả ánh tà dương màu tím nơi chân trời cũng ảo mộng như một giấc mộng hoàng lương.

Chờ đến khi y ý thức được, Tống Phất Chi đã lái xe đi về hướng trường đại học của Thời Chương.

Theo lịch trình thường ngày, y sẽ về thẳng nhà, nấu cơm đọc sách và chờ Thời Chương trở về.

Thành thật mà nói, bây giờ trong lòng Tống Phất Chi có tâm lý trốn tránh kỳ lạ nào đó, y có thể hôn môi làm tình với Thời Chương, nhưng thật khó để chào hỏi Bạch Tuộc.

Sẽ thật tuyệt nếu y bị đánh bất tỉnh và quay trở lại trước khi cho chim ăn, xóa bỏ đoạn kí ức này thì y vẫn sẽ là cặp chồng chồng bình thường với Thời Chương.

Hai ý nghĩ một trời một vực xung đột lẫn nhau, một mặt Tống Phất Chi muốn nhanh chóng nhìn thấy Thời Chương, nhưng mặt khác lại hy vọng không cần phải đối mặt với chân tướng thái quá này nữa.

Nhưng lý trí không làm chủ được bản thân, Tống Phất Chi vẫn vững vàng lái xe chạy về phía trường học của Thời Chương.

Trên đường đi, Tống Phất Chi đi ngang qua một con phố bán quà tặng, lại là tay nhanh hơn não, y quẹo tay lái sang bên đường rồi dừng lại.

Vừa lúc dừng ở cửa một tiệm hoa, Tống Phất Chi nghĩ lần nào Thời Chương cũng mua hoa cho mình, mình cũng nên tặng lại một lần.

—— Mang hoa đi đón ông Bạch Tuộc tan tầm, trời ạ, ai dám tưởng tượng chứ.

Nếu là hai tiếng đồng hồ trước, có đánh chết Tống Phất Chi cũng không bao giờ nghĩ tới.

Một đôi tình nhân sinh viên tay trong tay từ trong cửa hàng hoa đi ra, rồi bước vào cửa hàng bên cạnh.

Tống Phất Chi nghe bọn họ nói: "Đồ lần trước đặt hàng chắc đã về rồi."

Nhìn theo, Tống Phất Chi phát hiện bên cạnh tiệm hoa là một cửa hàng mô hình hoạt hình, cũng bán các loại quà tặng nhỏ như Blind box.

Tống Phất Chi đứng lặng giữa hai cửa hàng do dự một lúc lâu, cuối cùng quẹo vào cửa hàng mô hình đồ chơi.

Mười mấy phút sau, Tống Phất Chi từ trong cửa hàng đi ra, trên tay cầm một chiếc blind box nhân vật hoạt hình.

Thứ bên trong thực chất là một mô hình loại nhỏ, Tống Phất Chi đã xem hàng mẫu, cái nào cũng đẹp mắt.

Thời Chương hẳn là thích bộ anime này, có lẽ cũng sẽ thích món quà này, bởi vì hắn từng cosplay hai nhân vật trong đó.

Thật tuyệt nếu hắn có thể bốc trúng hai nhân vật này.

Tống Phất Chi tiếp tục lên đường, cách trường học của Thời Chương càng gần, tim y đập càng nhanh.

Tống Phất Chi hoàn toàn không có kế hoạch sẽ nói gì, làm gì khi lát nữa nhìn thấy Thời Chương, đầu óc y trống rỗng, không nghĩ ra kế hoạch gì, thế là cứ ngẫu nhiên hành động.

Trường đại học là một khuôn viên rộng mở với bãi đậu xe trong khuôn viên trường.

Khi xếp hàng vào cổng, ánh mắt Tống Phất Chi dừng lại ở chiếc xe phía trước một lúc.

Một chiếc xe hơi sang trọng đúng nghĩa, sáng bóng và sạch sẽ, đó là một thương hiệu xe hơi rất cao cấp có giá hàng triệu đô.

Dưới tòa nhà văn phòng Thời Chương không xa có một bãi đỗ xe, Tống Phất Chi lái đến đó, tìm một chỗ trống đỗ vào, phát hiện chiếc xe sang trọng phía trước cũng dừng lại nhưng nó không vào bãi đậu xe mà trực tiếp dừng bên cửa chính tòa nhà.

Chậc, ông giáo sư nào lắm tiền vậy, Tống Phất Chi tò mò nhìn thoáng qua, nghĩ thầm có lẽ là giáo sư của học viện thương mại.

Tuy nhiên khi cửa xe mở ra, hai người đàn ông mặc vest đen bước ra trước, nhấc chiếc xe lăn ra khỏi cốp xe rộng rãi.


Một lúc sau, người đàn ông mặc vest cúi xuống đỡ một ông lão ra khỏi xe.

Lưng của ông dù hơi khom xuống nhưng vẫn rất có khí thế, thoạt nhìn giống như một người có quyền lực trong tay.

Trong đầu Tống Phất Chi có chuyện khác chiếm giữ, y không để ý nhiều đến chuyện xảy ra bên cạnh chiếc xe sang.

Nhưng ngay khi y định xuống xe chờ đợi, Tống Phất Chi nhận được tin nhắn từ Thời Chương.

Thời Chương: Trong trường còn có chút việc, thầy Tống về nhà sớm đi, không cần chờ anh ăn cơm tối nha.

Tống Phất Chi khựng lại một chút, đáp "Ừ".

Nhưng y không đi, y định ăn gì đó ở căn tin đại học, sau đó chờ Thời Chương làm xong sẽ đón hắn về nhà.

Tống Phất Chi cầm hộp quà blind box tinh xảo trong tay, khẽ nhếch khóe môi.

Đứng trước cổng trường chờ chồng tan làm, cho chồng một bất ngờ, ai mà không biết lãng mạn chứ?

Tống Phất Chi bỏ blind box vào trong ngăn kéo xe, mở khóa cửa chuẩn bị xuống xe thì đột nhiên dừng động tác.

Y nhìn thấy Thời Chương bước ra khỏi tòa nhà, đi thẳng về phía chiếc ô tô sang trọng đậu bên cạnh với vẻ mặt lạnh tanh.

Khoảng cách hơi xa, nhìn không rõ lắm.

Nhưng dựa vào ăn ý lâu ngày cùng hiểu biết của mình về Thời Chương, y chưa bao giờ nhìn thấy vẻ âm trầm như vậy trên mặt hắn.

Y cảm thấy trái tim mình như bị bóp chặt, y nghĩ đến Thời Chương nửa đêm dậy hút thuốc, nghĩ đến dáng vẻ dịu dàng như không có việc gì của hắn vào sáng hôm sau.

Các vệ sĩ đứng ở hai bên ông lão đều cúi đầu, Thời Chương lại đứng rất thẳng, cằm hơi nhướng lên và lông mày cau lại.

Vệ sĩ mặc vest đưa tay mời lên xe, Thời Chương nói mấy câu, rõ ràng là từ chối. Hắn nhanh chóng xoay người, dường như muốn quay trở lại tầng trên.

Ông lão đột nhiên kích động đứng dậy khỏi xe lăn, vệ sĩ bên cạnh lập tức bước tới đỡ ông.

Ông lớn tiếng kêu gì đó, Thời Chương dừng bước, cau mày quay đầu lại.

Hai bên giằng co hồi lâu, Thời Chương lạnh nhạt nói một câu, cuối cùng ông lão ngồi trở lại xe lăn.

Thời Chương quay người bước vào tòa nhà, vệ sĩ mặc vest đẩy ông theo sau.

Họ nhanh chóng biến mất trong tòa nhà.

Chiếc xe sang trọng chậm rãi khởi động, đỗ vào bãi đậu xe gần nhất.

Tống Phất Chi ngồi trong xe, lặng lẽ quan sát mọi chuyện, một lúc lâu vẫn không có động tĩnh gì.

Một lát sau, y lại ấn mở ngăn kéo trong xe, lấy chiếc hộp anime xinh đẹp kia ra đặt ở trong lòng bàn tay, cụp mắt nhìn nhân vật đang làm ngầu được in trên đó.

Tống Phất Chi còn nhớ rõ khi cos nhân vật này, biểu cảm của Bạch Tuộc bướng bỉnh và phóng khoáng cỡ nào.

______

Blind box (hộp mù) về nhân vật hoạt hình: Bao gồm các nhân vật từ các bộ phim hoạt hình, anime, manga hoặc trò chơi điện tử. Bạn có thể sưu tập trọn bộ các nhân vật hoặc thử vận may với các hộp riêng lẻ.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận