Từ xưa Quỷ Vực môn có một môn võ học
cao thâm, gọi là Ma Cầu Công, gồm có tám tầng, mỗi lần đột phá qua một
tầng, toàn thân sẽ béo gấp đôi, công phu càng cao người lại càng béo,
cho nên ở Quỷ Vực môn cũng không coi béo là xấu, ngược lại coi béo là
vinh, là đẹp, là mạnh.
Nhưng trong hoàn cảnh đó lại có một kẻ
ngoại lệ. Đại công tử của môn chủ thứ sáu của Quỷ Vực Môn, Ái Đức Ngự
Lãnh, từ nhỏ dung mạo tuấn mỹ, thiên tư thông minh, là kì tài võ học
hiếm có, Quỷ Vực môn chủ đối với đứa con này ký thác kỳ vọng rất cao,
nhưng Ái Đức Ngự Lãnh lại không giống người thường, hắn sinh trưởng ở
nơi lấy béo làm đẹp lại cố tình muốn làm một người gầy.
Theo quy củ của Quỷ Vực môn, nam hài
mười tuổi nhất định phải béo phì, à không, là mười tuổi nhất định phải
luyện Ma Cầu Công, Ái Đức Ngự Lãnh lại không muốn a, quyết tâm không
học, khi đó, Quỷ Vực môn đột nhiên phát ôn dịch, một đêm có mười môn
chúng mắc bệnh, sau nửa tháng lại có hơn ba mươi người bị lây bệnh, đại
phu trong môn đều thúc thủ vô sách! Môn chủ vì bảo toàn đại cục đành nén lòng, hạ lệnh đuổi tất cả ba mươi người mắc bệnh ra khỏi Quỷ Vực Môn.
Ngoài Quỷ Vực môn đó là sa mạc, đi ra ngoài cũng chỉ có thể chờ chết.
Trong số ba mươi người bất hạnh mắc bệnh này, cũng bao gồm cả Ái Đức Ngự Lãnh, mọi người ở đây tất cả đều bị ốm đau, dịch bệnh tra tấn, nằm ở sa mạc chờ tử thần đến. Khi đó, một vị thần y đi ngang qua nơi đây, y chỉ
liếc mắt nhìn một cái, liền biết được bệnh, hạ dược, ra tay cứu sống bọn họ.
Ái Đức Ngự Lãnh bị chấn động, hắn như
tìm được mục tiêu nhân sinh, vươn đôi tay vẫn còn thực suy yếu, nắm chặt vạt áo thần y, ánh mắt khát vọng nhìn thần y.
Thần y ngồi xổm xuống, nhẹ giọng hỏi: “Làm sao vậy? Vẫn không thoải mái sao?”
Ái Đức Ngự Lãnh vô lực lắc đầu, thái
dương chói lọi trên bầu trời chiếu lên người hắn, hắn vẫn dùng ánh mắt
gắt gao nhìn thần y, bàn tay nhỏ bé yếu ớt vẫn nắm chặt vạt áo thần y
không buông.
Thần y ôn nhu, dùng bàn tay to nắm lấy
bàn tay nhỏ bé của hắn, nhẹ nhàng cầm, dùng ngữ điệu làm cho người ta
cảm thấy an tâm nói: “Đừng sợ, ta sẽ cứu ngươi .”
Ái Đức Ngự Lãnh dùng ánh mắt nóng rực,
so với ánh mặt trời còn chói chang hơn nhìn thần y, dùng thanh âm khàn
khàn nói: “Người có thể dạy ta chữa bệnh không?”
Thần y cười gật đầu: “Có thể a.”
Vì thế Ái Đức Ngự Lãnh liền cải danh
thành Vu Thịnh Bạch, từ đó trở thành đệ tử thứ hai của Vu Hào Cường, hắn không nói cho bất kỳ kẻ nào biết hắn là đại công tử của Quỷ Vực môn, mà Vu Hào Cường cũng vẫn nghĩ đứa nhỏ kia, chỉ là một đứa bé đáng thương
bệnh tật, không cha không mẹ nhặt được trên sa mạc mà thôi.
Về sau, Vu Thịnh Bạch theo sư phụ học y thuật và võ thuật, hắn vốn trí tuệ, học lại dụng tâm, không đến năm năm liền danh chấn giang hồ, trở thành một nhân vật nổi danh của Thánh Y
phái.
“Xong rồi, chuyện xưa này có thể trả
lời xong vấn đề thứ nhất và thứ ba.” Ái Đức Ngự Thư vừa cắn miếng thịt
vừa nói, bên miệng còn lóng lánh mỡ, trên mặt thịt béo bởi vì hắn nhai
nuốt mà không ngừng run run.
“Ngươi nói là, nhị sư huynh làm môn hạ
của cha ta tất cả đều là bởi vì cơ duyên xảo hợp? Mà ngươi cùng hắn lớn
lên bất đồng như thế chính là bởi vì ngươi luyện Ma Cầu Công còn hắn
không luyện?” Vu Thịnh Ưu nâng đầu, liếc hắn một cái, nháy mắt lại dời
ánh mắt, không nhìn hắn, nhìn hắn sẽ ăn không vô.
Ái Đức Ngự Thư một tay lấy một khối
thịt heo, nhét vào miệng, ăn ăn, thoải mái nuốt xuống, sau đó nói: “Đúng vậy, ca ta thật khờ, Ma Cầu Công tốt như vậy, tại sao lại không luyện
chứ? Nàng xem ta hiện tại rất soái, rất oai hùng, rất mạnh tráng, nàng
lại nhìn hắn, gầy giống như khỉ thành tinh, xấu muốn chết, lão bà, chờ
chúng ta thành thân xong, ta cũng đem Ma Cầu Công truyền cho nàng, như
vậy nàng có thể trở nên đẹp như ta.”
Vu Thịnh Ưu ấn mạnh tay ‘Ba’ một tiếng
làm gãy một chiếc đũa, dùng ánh mắt âm trầm trừng mắt nhìn hắn lặp lại:
“Ta không phải lão bà ngươi, ta lại càng không muốn ‘Xinh đẹp’ giống
ngươi.”
“Lão bà, xinh đẹp một chút có cái gì
không tốt? Tuy rằng ta cũng không ghét bỏ nàng gầy, nhưng mà người ta
cần phát triển theo hướng tốt đúng không, nàng xem nàng, gầy như vậy,
trừ bỏ ta cũng chỉ có một gã ngốc tử yêu nàng, nàng nói xem, béo có gì
không tốt, nhanh lên béo lên đi, đến, ăn nhiều thịt béo một chút.” Ngự
Thư thực săn sóc đem một khối thịt béo gắp vào trong bát Vu Thịnh Ưu,
ánh mắt nhìn nàng như thúc nàng mau ăn a, mau ăn a.
Vu Thịnh Ưu nhìn nhìn thịt béo trước
mắt, nàng hít sâu một hơi, đem thịt gắp trở về, giả cười nói: “Ngươi ăn, ngươi ăn nhiều, béo nhiều.”
Ngự Thư cũng không khách khí, đem miếng thịt béo nàng gắp lại bát hắn ăn luôn, sau đó đem một chậu thịt béo đặt trước mặt Vu Thịnh Ưu: “Lão bà, ăn! Trong nhà có rất nhiều thịt béo!”
Vu Thịnh Ưu khóe miệng run rẩy, nói sang chuyện khác: “Vấn đề thứ hai ngươi còn chưa có trả lời ta đâu.”
Ngự Thư cười hắc hắc, trên mặt thịt béo lại không ngừng rung rung, hắn quay đầu, dùng đôi mắt tam giác nho nhỏ
nhìn nàng nói: “Vấn đề thứ hai, ta không trả lời nàng.”
“Vì cái gì?” Vu Thịnh Ưu bất mãn nhíu mày.
Ngự Thư buông hai khối thịt trong tay,
cầm lấy tay Vu Thịnh Ưu, Vu Thịnh Ưu hai mắt đột nhiên trợn to, thân thể lui về phía sau, Ngự Thư thâm tình chân thành nhìn nàng: “Ta a, ta muốn chính nàng nhớ lại, nhớ tới ước định của chúng ta.”
Lời nói của hắn chân thành, bao hàm
tình yêu, hai tay của hắn dính đầy mỡ mà ấm áp, ánh mắt hắn như vậy mà
nóng bỏng thâm tình, khóe mắt hắn còn có một sợi lông, miệng vẫn dính
đầy mỡ……
Vu Thịnh Ưu gắt gao nhắm mắt, nàng nhịn, nàng nhịn! Nàng vẫn nhịn không được mà nôn mửa ……
“Lão bà, nàng làm sao vậy?” Ngự Thư lo lắng vỗ lưng nàng.
Vu Thịnh Ưu đứng thẳng dậy, như là nằm mơ nói: “Ta có.”
“Có gì?” Ngự Thư kinh ngạc hỏi.
“Ta có đứa nhỏ của Cung Viễn Tu, cho
nên, ta van cầu ngươi, buông tha ta đi! Đừng bảo ta lão bà nữa.” Vu
Thịnh Ưu vẻ mặt bi phẫn nhìn hắn nói.
Ngự Thư nhíu nhíu mày, thực bình tĩnh
nâng tay, bắt lấy tay áo Vu Thịnh Ưu hơi hơi dùng sức, “xoạt” một tiếng, tay áo đã bị rách.
“A! Ngươi làm gì! Ngươi làm gì!” Vu Thịnh Ưu ôm song chưởng mạnh mẽ lui về sau.
Ngự Thư cười, tuy rằng là Bàn Tử, lại
vẫn có chút hương vị tà mị, hắn chỉ vào cánh tay Vu Thịnh Ưu nói: “Lão
bà, thủ cung sa của nàng rất hồng a.”
(Thủ Cung Sa : dấu hiệu chứng minh người con gái vẫn còn là xử nữ.)
“…… Ta không phải lão bà ngươi.” Vu Thịnh Ưu nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt đỏ bừng nhìn hắn, Bàn Tử này không biết xấu hổ !
“Lão bà, ta hy vọng nàng nhớ kỹ một
điều.” Ngự Thư hơi hơi nheo mắt, trong mắt một mảnh si mê sớm tán đi,
còn lại chính là một mảnh âm trầm:“Nàng có thể đánh ta, mắng ta, khi dễ
ta, bắt ta làm gì cũng được, nhưng nàng không được gạt ta, dù thế nào
cũng không được, cho dù là nói dối thiện ý cũng không được! Nàng biết
không?”
“Ta giết ngươi, chém ngươi, độc chết ngươi cũng có thể sao?” Vu Thịnh Ưu buông song chưởng, trừng mắt nhìn hắn hỏi.
Ái Đức Ngự Thư cười, tuy rằng là Bàn
Tử, lại vẫn nhìn ra được hương vị tự tin cuồng ngạo, hắn đứng dậy nhìn
nàng nói: “Có thể a, nếu nàng có thể làm được.”
Bàn Tử xấu xa, Bàn Tử thực biến thái, Bàn Tử thực đáng ghét! Bàn Tử cóc mà đòi ăn thịt thiên nga!!
Đây là cảm giác khi lần đầu tiên Vu
Thịnh Ưu gặp Ái Đức Ngự Thư, nhiều năm sau, khi nàng nhớ tới Bàn Tử đã
từng nói nàng vĩnh viễn không được gạt hắn, tâm trạng của nàng lại thế
nào?
Nếu biết trước chuyện sau này…… Nàng có thể đối xử với hắn tốt hơn một chút hay không……