Ai Nói Xuyên Qua Hảo

Trong khách phòng ánh nến chưa tắt, đốm lửa nhỏ bé lập lòe lúc sáng lúc tối.
Vu Thịnh Ưu nghiêng mình nằm ở bên
ngoài, Cung Viễn Tu hai tay ôm chặt thắt lưng nàng, thân mình dán vào
lưng nàng, ngủ ở bên trong.
Ánh nến mãnh liệt nhảy lên hai cái, bỗng nhiên tắt.
Vu Thịnh Ưu ở trong bóng tối mở to mắt, tay trái nắm chủy thủ, tay phải cầm túi độc dược, mặc kệ là loại người
nào, có can đảm tới gần nàng trong vòng ba bước, tất khiến hắn chết
không toàn thây.
Nửa ngày sau, trong bóng tối trừ bỏ
tiếng hít thở an ổn của Cung Viễn Tu, một chút động tĩnh cũng không có,
Vu Thịnh Ưu lòng có chút lơi lỏng cảnh giác, chẳng lẽ, là do mình lo
lắng quá nhiều?
Lại qua nửa canh giờ, vẫn không hề có
động tĩnh, Vu Thịnh Ưu ánh mắt dần dần nặng nề, ổ chăn ấm áp, thân thể
sớm mệt mỏi, không thể không kêu gọi nàng mau mau tiến vào giấc mộng
đẹp.
Ánh mắt của nàng dần dần…… Dần dần…… mờ mịt, bàn tay nắm chặt vũ khí cũng dần dần buông lỏng, nhưng không biết
vì cái gì nàng bỗng nhiên mạnh mẽ mở bừng mắt, ngửa đầu nhìn trần nhà.
Trên trần nhà một bóng đen nhìn chằm chằm vào nàng, bóng đen giống như
là một người giấy dán trên đó, nhưng không giống người giấy, bởi vì, hắn cử động! Hắn cử động, hắn cử động, hắn cử động!
Bóng đen người giấy kia chậm rãi…… Chậm rãi từ trên trần nhà rơi xuống, vươn tay về phía nàng, Vu Thịnh Ưu quát to một tiếng, tránh khỏi vòng ôm của Cung Viễn Tu, lăn xuống giường.
“Viễn Tu! Viễn Tu mau đứng lên!” Vu
Thịnh Ưu một cước đá tỉnh Cung Viễn Tu, khi Cung Viễn Tu mở mắt nhìn,
bàn tay của bóng đen người giấy kia đã sắp chạm tới khuôn mặt anh tuấn
của hắn.
“A!” Vu Thịnh Ưu lại hét lên một tiếng, vung tay, chủy thủ chém qua, chặt đứt bàn tay của người giấy, mất đi
bàn tay, người giấy đen kia thong thả quay đầu, đưa mắt nhìn về phía Vu
Thịnh Ưu.

Vu Thịnh Ưu nuốt nước miếng, bị nó nhìn toàn thân nổi da gà, Vu Thịnh Ưu quay qua Cung Viễn Tu đang chậm rãi
đứng lên hét to: “Nhanh lên! Nhanh lên! Quỷ tới bắt ngươi.”
Cung Viễn Tu dụi mắt, nhìn người giấy
đen trước mặt, trong ánh mắt đơn thuần trong suốt xuất hiện một tia nghi hoặc, hắn không biết vì cái gì người giấy lại cử động được, bất quá
nương tử bộ dáng giống như thực sợ hãi. Hắn nâng tay, tựa như đứa nhỏ
bắt lấy cánh con bướm, cẩn thận tóm lấy cổ người giấy, sau đó cười thực
vui vẻ nhìn Vu Thịnh Ưu nói: “Nương tử, ta bắt được nó.”
Người giấy ở trong tay Cung Viễn Tu vặn vẹo giãy dụa, Vu Thịnh Ưu thở dài nhẹ nhõm một hơi, không nghĩ tới dễ
dàng như vậy đã bắt được nó, vừa định thần, bỗng nhiên nhìn thấy bóng
đen nâng một tay, năm ngón tay thẳng tắp chụm lại, mạnh mẽ đâm về phía
trái tim Cung Viễn Tu!
“Cẩn thận!” Vu Thịnh Ưu kêu sợ hãi.
Cung Viễn Tu nhíu nhíu mày, vung tay,
rất dễ dàng liền hóa giải đòn đánh lén của bóng đen, sau đó hai tay hơi
hơi dùng sức, ‘xoạt’ một tiếng, người giấy đã bị xé làm hai nửa.
Người giấy bị chia làm hai nửa, giống
như con giun bị đứt lìa, vặn vẹo, Vu Thịnh Ưu lấy từ trong bao quần áo
ra hỏa tập, đánh lửa đốt, căn phòng bỗng nhiên sáng lên một mảnh, người
giấy vặn vẹo trong lửa rồi biến thành tro tàn.
Vu Thịnh Ưu kéo Cung Viễn Tu, một khắc
cũng không dừng lại, định chạy tới phòng Cung Viễn Hàm, khách sạn này có cổ quái a, có cổ quái! Đến cửa, cửa phòng chết tiệt này cư nhiên kéo
như thế nào cũng không ra? Cung Viễn Tu cũng sốt ruột tiến lên kéo cửa,
hai người cùng nhau dùng sức, ván cửa bị lôi kéo kêu ầm ầm, lung lay sắp đổ nhưng như thế nào cũng không mở ra.
“Có lầm hay không! Cái cửa nhỏ này cũng không mở được!” Vu Thịnh Ưu tức giận dùng chân đạp cửa!
“Mở ~ không ~ ra ~ a ~ mở ~ không ~ ra ~ mở ~ không ~ ra ~”
Phía sau, đột nhiên có một thanh âm
lạnh lẽo khiến người ta dựng tóc gáy vang lên, Vu Thịnh Ưu cũng không

dám quay đầu nhìn, điên cuồng đạp cửa: “Nhanh lên mở a! Mau mở nha!”
“Nương tử, thật đáng sợ!” Đứng ở một bên, Cung Viễn Tu quay đầu nhìn, kêu lên sợ hãi.
“A a a ~ ta không xem, ta không xem! Ta không xem!” Vu Thịnh Ưu điên cuồng lôi kéo cửa phòng hét: “Mở cửa nhanh a!”
Một bàn tay đặt trên bả vai của nàng,
bàn tay lạnh như băng, thanh âm khó nghe vừa rồi lại vang lên bên tai
nàng: “Mở ~ không ~ được ~ mở ~ không ~ được ~ a!”
Vu Thịnh Ưu lạnh toát sống lưng, chậm rãi quay đầu, vừa thấy, lập tức bị dọa sợ phát khóc: “Má ơi! Cứu mạng a!”
Phía sau nàng, một nữ tử gương mặt
trắng bệch, cả người thối rữa, vẻ mặt cười quái dị nắm bả vai Vu Thịnh
Ưu, bàn tay nữ tử kia chỉ còn xương cốt trắng hếu, nữ quỷ cúi đầu, khóe
miệng thối rữa giật giật, kêu như khóc: “Mở ~ không ~ được ~ mở ~ không ~ được ~ a!”
Nữ quỷ liếm liếm đầu lưỡi, từ trong
miệng phát ra một mùi hôi thối, Vu Thịnh Ưu bị dọa đến ngây người, Cung
Viễn Tu xông lên một cước đá văng nữ quỷ, nữ quỷ lăn một vòng tròn trên
mặt đất, lại một lần nữa vặn vẹo đứng lên hướng bọn họ đi đến, vừa đi
còn vừa hướng về phía Vu Thịnh Ưu liếm đầu lưỡi, khóe miệng nở nụ cười,
miệng cười tới tận mang tai.
Nàng sợ tới mức kêu thảm thiết: “A…… Quỷ a!!!!!!!”
Nàng giờ đã hiểu được, nơi này không phải hắc điếm! Là quỷ ốc a!
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, chỉ nghe Cung Viễn Hàm ở bên ngoài kêu: “Tránh ra.”
Vu Thịnh Ưu cùng Cung Viễn Tu đồng thời lui sang hai bên cửa, nữ quỷ như là không nghe thấy, vẫn lao đến, một
tiếng vang nhỏ trường kiếm rút khỏi vỏ, cửa gỗ trong nháy mắt bị chém
thành hơn mười mảnh nhỏ rơi xuống đất, Cung Viễn Hàm vẫn là một thân áo
trắng, trong tay cầm bảo kiếm, tuấn nhã mang theo vẻ anh khí mà ngày
thường không nhìn thấy.
“Không có việc gì chứ.” Hắn thanh âm vững vàng hiển nhiên không bị kinh hách nhiều lắm.

Cung Viễn Tu cùng Vu Thịnh Ưu nhìn thấy hắn tựa như hai đứa nhỏ lạc đường thật lâu nhìn thấy cha mẹ, mạnh mẽ
lao qua kêu khóc: “A……! Có quỷ a! Thật đáng sợ!”
Đồng thời lao tới còn có cả nữ quỷ kia, động tác của nữ quỷ bỗng nhiên trở nên nhanh lẹ, đánh về phía ba người
đang ôm nhau kia. Cung Viễn Hàm đẩy hai người ra, trường kiếm trong tay
chém về phía nữ quỷ. Nữ quỷ chia làm hai nửa, lại không chết, ngược lại
biến thành hai nữ quỷ cùng nhau hướng Cung Viễn Hàm đánh tới. Cung Viễn
Hàm lại một lần nữa chém đứt nữ quỷ, nữ quỷ biến thành bốn. Cung Viễn
Hàm biết lợi khí không thể sử dụng, chỉ dùng chuôi kiếm, vỏ kiếm ngăn nữ quỷ.
Vu Thịnh Ưu thấy tình huống không đúng, cũng cố ngăn nỗi sợ hãi trong lòng, nắm chặt chủy thủ xông lên, chủy
thủ của nàng cực kì sắc bén, một đao đi xuống liền chém đứt ma trảo của
một nữ quỷ đang giơ đến, móng vuốt rơi trên mặt đất, lại biến thành một
nữ quỷ nữa!
Cung Viễn Tu bỗng nhiên cả kinh kêu lên: “Nương tử, cẩn thận!”
Tiếng chưa dứt, hắn đã vọt tới phía
trước nàng, ngăn trở một nữ quỷ tiến công, hắn hơi dùng lực, bẻ gãy tay
nữ quỷ, lúc ấy, cánh tay rơi xuống đất lại biến thành một nữ quỷ.
Theo đánh nhau, nữ quỷ càng ngày càng
nhiều, có khi là máu tươi hóa thành, có khi là khối thịt hóa thành, có
khi là xương cốt hóa thành. Chậm rãi trở thành một phòng đầy nữ quỷ, nữ
quỷ vung bạch trảo hướng ba người bọn họ tấn công.
Ba người Vu Thịnh Ưu dần dần mệt mỏi,
Cung Viễn Hàm vũ lộng trường kiếm giữa vòng vây của đám nữ quỷ, mở ra
một đường máu, đem Cung Viễn Tu và Vu Thịnh Ưu đẩy ra ngoài, hắn một
thân áo trắng sớm bị nhiễm huyết đỏ tươi, hắn vung kiếm, ngăn lại ma
trảo của hơn mười nữ quỷ, hét lớn với hai người ở bên ngoài vòng vây:
“Các ngươi đi trước!”
Một đám nữ quỷ hướng chỗ Vu Thịnh Ưu
đứng mà đuổi theo, Cung Viễn Tu che ở phía trước Vu Thịnh Ưu, ngăn lại
đám nữ quỷ đó, nhưng số lượng nữ quỷ càng ngày càng nhiều, từ một phòng
đã phát triển thành trên hành lang đều tràn đầy nữ quỷ!
Vu Thịnh Ưu nhìn nam tử bị bao vây bên
trong biển quỷ, nam tử áo trắng đã nhiễm huyết, có máu của nữ quỷ, cũng

có của chính hắn. Nhưng mà, kiếm trong tay hắn, lại vẫn vững vàng như
trước; Thân pháp di chuyển, cũng vẫn linh hoạt như trước; Mà trên gương
mặt tuấn tú kia, thậm chí không có nửa phần khẩn trương, chỉ thấy trước
sau một vẻ đạm cười.
Hai tay nắm chặt, nàng khẽ cắn môi, giữ chặt Cung Viễn Tu nói: “Chúng ta đi!”
Cung Viễn Tu dùng sức lắc đầu: “Không được, không thể bỏ lại Nhị đệ.”
Vu Thịnh Ưu lôi hắn, kéo ra bên ngoài quát: “Đi! Nếu không đi đều phải chết ở trong này!”
“Không cần! Ta không đi! Ta không đi! Nhị đệ!” Cung Viễn Tu khóc nháo không chịu đi.
Vu Thịnh Ưu kéo hắn không được, tức
giận dùng sức đánh hắn: “Ngươi không phải nói sẽ bảo vệ ta sao! Ngươi cứ như vậy bảo hộ ta? Cứ như vậy bảo hộ ta?”
“Nương tử……” Cung Viễn Tu mãn nhãn nước mắt nhìn nàng.
Vu Thịnh Ưu hạ quyết tâm, cầm trụ tay hắn dùng sức kéo ra bên ngoài: “Đi! Đừng ở lại đây cản trở.”
Vu Thịnh Ưu nắm chặt tay Cung Viễn Tu,
liều mạng hướng ra bên ngoài, dọc theo đường đi chủy thủ vũ lộng, bọn họ chân dẫm lên sàn, nhưng sàn lại gập ghềnh, thường xuyên có thứ gì như
là tơ lụa bám vào chân bọn họ, càng đi lại càng gian nan, mắt thấy đã
sắp tới cửa, chỉ cần ra khỏi cửa có thể rời khỏi quỷ ốc này, nhưng hai
người đột nhiên không thể cử động.
Vu Thịnh Ưu cúi đầu nhìn, vừa thấy, bị
dọa kinh hách thiếu chút nữa ngất xỉu, hai người trên chân đều quấn đầy
tóc nữ quỷ, thật dài thật đen, chỉ là tóc đen thì cũng không đáng sợ,
đáng sợ là còn có bốn, năm cái đầu lâu quấn cùng đám tóc đen đó!
Một đường sinh cơ ngay tại trước mắt,
phía sau nữ quỷ lại vặn vẹo từng chút, từng chút tới gần bọn họ, nữ quỷ
cách bọn họ chỉ có mười thước! Vu Thịnh Ưu quyết định thật nhanh, cúi
gập thắt lưng, dùng chủy thủ cắt đứt toàn bộ tóc đen cùng bốn, năm cái
đầu lâu quấn trên chân Cung Viễn Tu! Sau đó dùng toàn bộ khí lực toàn
thân đẩy Cung Viễn Tu ra khỏi cửa khách sạn, hét lớn: “Ngươi đi trước!”
“Không cần!” Cung Viễn Tu quay đầu lại, Vu Thịnh Ưu gắt gao chặn ở cửa khách sạn, không cho hắn tiến vào, phía
sau nữ quỷ, toàn thân hư thối tanh tưởi, tập thể điên cuồng hướng nàng
đánh tới!
Vu Thịnh Ưu chặn ở cửa, gắt gao, tuyệt vọng, nhắm mắt lại……


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận