Trời còn tờ mờ sáng, Vu Thịnh Ưu đã
tỉnh, xác thực mà nói nàng là cả đêm không ngủ, bởi vì nàng hạ quyết
định, chính là dùng y thuật của nàng để chữa khỏi cho Cung Viễn Tu!
Ngoài cửa sổ, chim chóc đã bắt đầu kêu
ríu rít, Vu Thịnh Ưu giật giật thân thể đã muốn cứng ngắc, đáng tiếc kẻ
nào đó còn đang gắt gao ôm lấy nàng không buông tay, Vu Thịnh Ưu bất đắc dĩ vặn vẹo vài cái, kết quả người nào đó tiếp tục không chút sứt mẻ ôm
nàng ngủ say như chết, Vu Thịnh Ưu ra sức xoay người, đối mặt Cung Viễn
Tu, chỉ thấy Cung Viễn Tu bộ dáng lúc ngủ cũng giống người bình thường,
không! So với người bình thường soái hơn rất nhiều, rất nhiều, rất
nhiều, rất nhiều, rất nhiều, rất nhiều lần! Vu Thịnh Ưu bị mê hoặc một
chút, nước miếng chảy tới cằm, thầm tự nhủ, bình tĩnh !
Nàng vươn tay, nắm cái mũi tuấn tú của
hắn, không cho hắn hô hấp, quả nhiên, không đến một hồi Cung Viễn Tu
buông nàng ra, hai tay quơ lung tung trong không khí, Vu Thịnh Ưu nhân
cơ hội đó quay hai vòng sang bên phải, rốt cục thoát khỏi ma trảo của
hắn, Cung Viễn Tu hô hấp lại được, than thở vài tiếng, hai tay hướng
phía Vu Thịnh Ưu ôm tiếp. Vu Thịnh Ưu lập tức cầm cái gối của mình ấn
vào lòng hắn, Cung Viễn Tu vừa lòng gắt gao ôm cái gối, dùng sức cọ vài
cái, vẻ mặt hạnh phúc lại ngủ tiếp.
Vu Thịnh Ưu day day thái dương, chậm
rãi từ trên giường đứng lên, vòng qua người Cung Viễn Tu đi xuống, xuống giường, lấy từ trong ngăn tủ một bộ váy dài thêu hoa màu thủy lam mặc
vào, quần áo của nữ tử nơi này cũng giống với thời Đường, mặc vào có một loại cảm giác hoa lệ phiêu dật. Vu Thịnh Ưu lại khoác một cái áo choàng màu trắng ở trên người, nàng nhẹ nhàng mở cửa chuồn êm ra ngoài.
Ngoài cửa, trời không còn đen kịt, xa
nhất chỗ phía đông có một tia sáng, trong không khí còn mang theo hơi
lạnh thấm vào da thịt, Vu Thịnh Ưu giương mắt đánh giá bốn phía, phòng
của mình nằm ở một cái sân thuộc chính sảnh, hai bên mỗi bên có một gian sương phòng, phòng ở là phòng ở điển hình của kiến trúc Đường triều,
sân hai bên đủ loại trúc xanh ngắt, đường hướng về tiểu viện dùng đá
cuội lát, Vu Thịnh Ưu chậm rãi đi ra cửa viện, bên ngoài sân là một hoa
viên lớn, ở giữa có một ao sen rất lớn, bởi vì sắc trời còn tối, nước
trong ao có vẻ tối tăm lạnh như băng, nhìn qua sâu không lường được, tối hôm qua Cung Viễn Tu chính là ở nơi này tìm vòng tai.
Vu Thịnh Ưu túm lấy một tì nữ áo xanh đi ngang qua hỏi:“Nơi này có hiệu thuốc không?”
Tì nữ cung kính cúi đầu nói:“Hồi đại thiếu nãi nãi, Cung gia bảo có sáu hiệu thuốc, không biết đại thiếu nãi nãi muốn đi đâu?”
“Gần nhất.”
Tì nữ nghĩ nghĩ nói:“Vâng. Mời theo nô tì đến.”
Vu Thịnh Ưu đi theo phía sau tì nữ, quả thật người của Cung gia cho dù là tì nữ bộ dạng cũng trong veo như
nước, ngay tì nữ đang dẫn đường cho nàng kia, nếu thả ở hiện đại, so với các diễn viên trên tivi tuyệt đối xinh đẹp hơn gấp mười lần.
Vu Thịnh Ưu lên tiếng hỏi:“Ngươi tên là gì?”
“Nô tì tên gọi Lạc Yến.”
“Nga, tên này thật hay, trầm ngư lạc
nhạn, bế nguyệt tu hoa, dung mạo cô nương muốn Lạc Nhạn cũng là không
phải việc khó.” Vu Thịnh Ưu rung đùi đắc ý ra vẻ phong lưu.
Lạc Yến đỏ mặt lên, cúi đầu hơi hơi ngượng ngùng trả lời:“Đại thiếu nãi nãi quá khen, nô tì không dám nhận tên Lạc Nhạn.”
“Ngươi không phải kêu Lạc Nhạn sao? Không gọi ngươi Lạc Nhạn gọi là gì?”
“Đại thiếu nãi nãi…… Nô tì không dám nhận a.”
Vu Thịnh Ưu nhìn vẻ mặt gấp đến độ đỏ bừng Lạc Nhạn, ha ha cười, không hề đùa nàng:“Ta đây gọi ngươi là Lạc Nhạn.”
Lạc Yến cúi đầu, nhu thuận nói:“Lạc Nhạn gặp qua đại thiếu nãi nãi.”
Vu Thịnh Ưu nhìn cô gái này nhu thuận
mềm mại xinh đẹp, trong lòng ngứa ngáy, nàng thích những người thế này,
dễ khi dễ, động một cái liền đỏ mặt, nhìn lại thoải mái, Cung phu nhân
cho nàng vài nha đầu, đều có vẻ thành thật lại khôn khéo, nhưng lúc nào
cũng như giám thị nàng, khiến cho nàng căn bản là không dám sai sử các
nàng làm việc.
Vu Thịnh Ưu vụng trộm nhìn Lạc Nhạn hỏi:“Ngươi làm việc trong phòng nào?”
Lạc Nhạn nhu thuận trả lời:“Hồi đại thiếu nãi nãi, nô tì làm việc trong phòng phu nhân.”
“Nga, như vậy a.” Vu Thịnh Ưu gật đầu, trong lòng tính toán khả năng kéo nàng về làm việc cho mình có được không.
“Đại thiếu nãi nãi, phía trước chính là hiệu thuốc.” Lạc Nhạn chỉ chỉ một căn phòng phía trong rừng trúc
nói:“Nô tì chỉ có thể đưa người đến đây.”
Vu Thịnh Ưu gật đầu, xua tay:“Đi, ngươi trở về đi.”
Lạc Nhạn hành lễ, xoay người rời đi.
Vu Thịnh Ưu xuyên qua rừng trúc đi vào
hiệu thuốc, đẩy cửa ra, một cỗ dược hương xông vào mũi, Vu Thịnh Ưu nhăn mặt, mũi ngửi vài cái, ừm ừm, đã lâu không được ngửi mùi dược thảo,
thật hoài niệm a!
Nhớ rõ trên Thánh Y sơn, đầy khắp núi
đồi đều là loại hương vị này, Vu Thịnh Ưu gật đầu, lấy ra một tờ giấy,
mặt trên dùng bút lông xiêu xiêu vẹo vẹo viết rất nhiều tên thuốc, Vu
Thịnh Ưu nhìn nhìn, nàng suy nghĩ một buổi tối mới nghĩ ra được phương
thuốc, vừa lòng lại gật đầu, cuộc sống tựa như một trò đùa, nếu không
thể phản kháng, vậy — hưởng thụ đi! Oa ca ca ca!
Giờ dần vừa đến, đồng hồ sinh học trong người Cung Viễn Tu kêu vang. Hắn nhẹ nhàng mở to mắt, ánh mắt mông lung như vương ưu sầu, gương mặt tuấn mỹ còn mang chút vẻ ngái ngủ. Hắn hơi
hơi đứng dậy, y bào rộng thùng thình từ trên vai rơi xuống, lộ ra lồng
ngực rắn chắc. Hắn cảm thấy môi thực khô, vươn đầu lưỡi liếm liếm đôi
môi khô khốc, đôi môi cánh hoa khêu gợi lập tức ướt át, càng thêm tiên
diễm, như là yêu nhân phẩm.
Vu Thịnh Ưu lấy dược từ hiệu thuốc kia trở về, vừa lúc thấy một màn này, không thở nổi, ngây ra nhìn Cung Viễn Tu.
Cung Viễn Tu vừa thấy nàng tiến vào, lập tức lộ ra vẻ tươi cười so với ánh mặt trời còn sáng lạn hơn kêu:“Nương tử.”
Vu Thịnh Ưu cảm giác trong lỗ mũi đầu tiên là nóng nóng, sau đó lại là ngứa ……
Cung Viễn Tu nâng tay, chỉ vào Vu Thịnh Ưu lo lắng nói:“Nương tử, nàng chảy máu mũi !”
Vu Thịnh Ưu vội phục hồi tinh thần lại, đưa tay dùng sức xoa nhẹ hai cái trên mũi, cúi đầu nói:“Không có, không có chảy máu mũi!”
Cung Viễn Tu xích chân đi xuống giường
đến chỗ nàng, đưa tay nâng mặt Vu Thinh Ưu lên, để nàng nhìn thẳng vào
hắn. Chỉ thấy hắn ánh mắt hàm lượng, khóe miệng mỉm cười, tóc dài mềm
mại như tơ nghịch ngợm lướt qua bên mặt nàng…… Máu mũi mỗ nữ chảy càng
thêm hung mãnh ! Soái a! Rất soái ! Soái không có thiên lý ! Vì cái gì
lại soái như vậy a! Vì cái gì a vì cái gì!
Gương mặt Cung Viễn Tu ở trước mắt nàng chậm rãi phóng đại, hai người càng dựa vào càng gần, Vu Thịnh Ưu nuốt
nước miếng, khẩn trương nhìn hắn, hắn muốn làm gì, muốn làm gì ,muốn làm gì! Nàng sẽ không cho hắn thân của nàng! Không có, sẽ không, kiên quyết sẽ không!
Cung Viễn Tu nắm mũi Vu Thịnh Ưu nói:
“Nương tử, mẫu thân nói chảy máu mũi không thể cúi đầu! Phải ngẩng đầu
lên, nương tử, nàng vì sao lại chu miệng lại vậy?”
Vu Thịnh Ưu lập tức ngậm miệng lại, đỏ
mặt, hung tợn tránh khỏi tay Cung Viễn Tu, thối lui lại cách hắn một
khoảng lớn tiếng nói:“Mấy thứ ngươi nói, ta đương nhiên biết! Phải ngẩng đầu lên ai chả biết, ta chu miệng, là muốn nuốt hết máu mũi chảy xuống
vào! Như vậy không lãng phí máu, không lãng phí, ngươi hiểu hay không!”
Cung Viễn Tu cái hiểu cái không, cũng đành gật đầu.
Đúng lúc này, ngoài cửa bỗng nhiên phát ra tiếng cười khẽ.
Vu Thịnh Ưu cuống quít quay đầu, chỉ thấy ngoài cửa, nô bộc quét rác đang cố nín cười.
Vu Thịnh Ưu sắc mặt hồng rực, chỉ vào nô bộc mắng:“Ai cho ngươi quét rác ở đây ? Mau cút mau cút!”
Nô bộc cầm chổi, đầu cũng không ngoảnh lại, nhanh chân bỏ chạy!
Cung Viễn Tu mỗi ngày buổi sáng đều bắt Vu Thịnh Ưu cùng hắn luyện võ, hôm nay cũng không ngoại lệ. Hai người
một đường đi về phía luyện võ trường, dọc theo đường đi Vu Thịnh Ưu đều
có cảm giác kỳ quái, rất kỳ quái, tổng cảm thấy những người nàng nhìn
thấy đều có vẻ cố nín cười đến khổ sở.
Nghi hoặc, gãi đầu!
Rất xa thấy Cung Viễn Hạ đi tới, hắn nhìn thấy Vu Thịnh Ưu liền cười hỏi:“Nghe nói tẩu tử sáng nay bị chảy máu mũi ?”
Vu Thịnh Ưu gượng cười trả lời:“Ừm…… Gần đây trong người hơi bị nóng.”
Cung Viễn Hạ cười ha ha rời đi.
Vu Thịnh Ưu nhìn bóng dáng hắn mắng:“Thần kinh.”
Đi chưa được mấy bước, lại gặp Cung Viễn Hàm, Cung Viễn Hàm vẻ mặt ý cười hỏi:“Nghe nói tẩu tử sáng nay bị chảy máu mũi ?”
“Gần đây trong người hơi bị nóng.”
Cung Viễn Hàm cũng không nói chuyện, cười ha ha rời đi.
“Huynh đệ Cung gia bọn họ mắc bệnh gì sao?”
Vu Thịnh Ưu tiếp tục đi phía trước đi,
lại đụng phải tì nữ Lạc Nhạn, Lạc Nhạn vẻ mặt đỏ bừng cầm cái bọc nhỏ
vội đưa cho Vu Thịnh Ưu nói:“Thiếu nãi nãi, đây là phu nhân bảo nô tì
giao cho người.”
Vu Thịnh Ưu tiếp nhận quyển sách, mở
ra, vừa thấy, mặt đỏ bừng lên. Cung Viễn Tu cũng tựa đầu lại phía nàng
xem, Vu Thịnh Ưu cuống quít gấp sách lại, trừng mắt nhìn hắn:“Không cho
ngươi xem.”
Cung Viễn Tu thành thật đứng một bên, chớp mắt to nhìn nàng.
Lạc Nhạn bưng miệng cười:“Phu nhân nói trong sách còn có một phong thư, thỉnh đại thiếu nãi nãi xem qua.”
Vu Thịnh Ưu mở thư ra, chỉ có một hàng chữ: Có một số việc, nữ nhân phải chủ động.
Vu Thịnh Ưu có chút không rõ, làm cái
gì nha, trước đưa một quyển xuân cung đồ, hơn nữa tất cả đều là tư thế
nữ ở trên, sau lại viết cho nàng một câu ám muội như vậy! Bà bà có ý gì
đây?
Vò đầu, không rõ a không rõ!