Ai Phản Bội Ai?
👉Tác Giả: Trà Nha
👉CV: Wikidich
👉Editor: Linh Lập Lòe
👉 Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại, Tình cảm, Kinh dị, Hắc ám, 1v1, OE, HE.
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Chương 3: Ai Có Gian Tình?
Lần nữa đặt chân vào biệt thự của Ngô Đình đã là đêm khuya.
Tình trạng trước mắt không chút sai khác. Vẫn là dáng vẻ gọn gàng ngăn nắp, không nhiễm chút bụi bẩn.
Ánh đèn trần trắng bệch chiếu rọi khắp người, khiến người ta có cảm giác không trốn chạy đi đâu được.
Ngô Đình cũng không chút ngạc nhiên về việc Vương Miểu đêm khuya đến viếng. Cô khách sáo mời anh vào cửa, dùng đôi tay bị đông lạnh đến nứt nẻ rót cho Vương Miểu một ly rượu vang đỏ.
“Uống trước hai ngụm cho ấm đi, nhà này lạnh lắm.” Ngô Đình nói: “Mới mấy ngày không dùng tới, máy sưởi hỏng hết rồi.”
“Sao em không tìm người sửa đi?” Vương Miểu hớp một ngụm lớn rượu vang thơm ngon.
“Không cần đâu.”
“Tùy Tĩnh mất tích.” Vương Miểu một ngụm đã uống hết nửa ly rượu. Khi anh nói chuyện, vang đỏ dính lại trên môi chói lọi như máu, đỏ sẫm.
“Đây là dòng rượu vang 99 năm.” Ngô Đình rót đầy li cho anh: “Hương vị như thế nào?”
“Ừm, rất tuyệt.” Vương Miểu lần nữa ngửa đầu uống cạn, nhắc lại: “Tùy Tĩnh mất tích.”
“Nghe rồi.” Ngô Đình tiếp tục rót rượu.
“Cô ấy đã đến đây sao?” Vương Miểu cầm ly rượu sóng sánh ánh đỏ của máu.
“Đến sau cái ngày hai người rời đi.” Ngô Đình bình tĩnh nói.
“Để làm gì?” Vương Miểu nhíu mày.
“An ủi em mà thôi.” Ngô Đình lắc nhẹ bình rượu trong tay: “Cô ấy trông có vẻ rất khẩn trương.”
“Sau đó có đến nữa không?” Ly rượu được rót đầy chất lỏng chói mắt bị anh nắm chặt trong tay.
“Không có.” Ngô Đình đột nhiên cười: “Anh nói xem, có khi nào hai người bọn họ bỏ trốn cùng nhau rồi không?”
“Choang”
Ly rượu trong tay Vương Miểu rơi xuống đất, mảnh thủy tinh vỡ nằm rải rác xung quanh, những giọt rượu đỏ sẫm tràn ra khắp sàn.
Giống như máu tươi nở rộ.
“Em nói ai?” Giọng điệu Vương Miểu dần phát run.
“Chẳng phải anh mới là người hiểu rõ nhất sao?” Ngô Đình ngồi xổm xuống, nhặt mảnh vụn rơi vỡ: “Đây là bộ li chân dài yêu thích của Trương Phong, chờ anh ấy trở về sẽ liều mạng với anh.”
“Em có ý gì?” Cả người Vương Miểu cứng đơ.
“Còn muốn nói rõ hơn sao?” Ngô Đình đứng dậy, đem đống thủy tinh vỡ vứt vào thùng rác, quay đầu lại nhìn Vương Miểu: “Tôi nói, có khả năng Tùy Tĩnh bỏ trốn cùng Trương Phong.”
“Em... Em...” Vương Miểu chỉ vào cô: “Em biết việc này từ khi nào?”
“Muốn uống nữa không? Để em lấy ly khác.” Ngô Đình đến trước tủ kính, lấy ra một ly rượu y đúc cái ban nãy, lần nữa rót đầy rượu vang đỏ. Cô nhẹ nhàng bước đến, đặt vào tay Vương Miểu: “Nếu anh hỏi chuyện bọn họ dan díu với nhau thì em mới biết mấy hôm trước thôi.”
“Có ý gì?” Vương Miểu không từ chối rượu vang đỏ. Anh ngửa cổ uống cạn cả ly, như thể điều ấy sẽ giúp tâm tình của anh bình ổn trở lại.
“Cái ngày hai người đến thăm em.” Ngô Đình quen tay rót đầy ly cho anh: “Em vô tình ngửi được mùi nước hoa của Tùy Tĩnh. Ha, anh biết chứ? Giác quan thứ sáu của phụ nữ luôn rất chuẩn xác.”
“Nước hoa? A ha ha...” Vương Miểu đột nhiên cười lớn tiếng: “Vậy mà là nước hoa.”
“Nên khi cô ta đến hỏi chuyện của Trương Phong, em lập tức gặng hỏi.” Ngô Đình không để bụng: “Cô ta cũng không hề che dấu, mà nói lời xin lỗi với em. Em đuổi cô ta đi, cứ vậy thôi.”
“Vậy chuyện em nói bọn họ bỏ trốn là có ý gì?” Biểu cảm trên mặt Vương Miểu dần trở nên vặn vẹo.
“Không có ý gì đâu. Hai người có gian tình mất tích cùng lúc, không phải bỏ trốn thì là gì đây?” Ngô Đình nhìn ly rượu trống không trước mặt Vương Miểu, giúp anh rót đầy, một lần nữa.
“Ha ha.” Vương Miểu cười như khóc, cạn ly: “Vé máy bay của cô ta, điểm đến là đảo Bali.”
“Chắc chưa?” Ngô Đình nhướng mày: “Em nói Trương Phong đang mất tích, cô ta lại một mực nói hắn đi du lịch, khó trách.”
“Chỉ là anh chưa bao giờ muốn thừa nhận mà thôi.” Vương Miểu một phen đoạt lấy bình rượu trong tay Ngô Đình: “Tên Trương Phong chó má.”
“Đừng uống quá nhiều.” Ngô Đình cười: “Tùy Tĩnh sẽ trở về.”
“Không đâu.” Vương Miểu lại uống một ngụm lớn: “Cô ta sẽ không trở về.”
Tại thời điểm Vương Miểu dần mất đi ý thức, dường như anh có thể thấy được nụ cười quỷ dị của Ngô Đình, cùng ngữ khí kiên định ấy của cô. Ngô Đình lặp lại: “Cô ta nhất định sẽ trở về.”