Hắc Bạch Vô Thường mở ra một cánh cổng dẫn tới nhân gian.
Con đường này sáng trắng lại còn rất chói, không thể nhìn rõ.
Bước cả đoạn đường dài cho dù y cũng chỉ có thể chầm chậm bước từng bước.
Mái tóc đen dài không có vật cố định tung bay về phía sau.
Một luồng gió mạnh cuốn y phúc bay phấp phới.
Ánh sáng ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn như muốn chiếu xuyên qua từng thớ thịt, hung bạo mà chiếm lấy.
Hai thân nữ nhân một lớn một nhỏ chật vật tiến về phía trước.
" Hạ Thất Phượng không kịp nữa đâu.
Ở nhân gian xảy ra chuyển rồi, không cho phép mở cổng thông hành.
Ngươi phải nhanh lên, bọn ta không thể khống chế lâu thêm nữa đâu!" - Bạch Vô Thường ở phía xa lớn tiếng nói.
Ngoái đầu nhìn lại, hai người họ còn chật vật hơn cả.
Thân phải thủ tấn, tay giữ bắt ấn, tất cả linh lực, âm khí đảo lộn đều là tấn công thẳng vào họ...!Việc mở cửa quỷ môn quan cho người quay về nhân gian không phải chuyện dễ dàng, vả lại đây còn không phải tháng 7.
Dương khí ở phàm giới mạnh mẽ, một khi mở cổng sẽ lập tức trào xuống, nếu để nó xâm chiếm nơi đây chính là đại họa nên Hắc Bạch Vô Thường chỉ có thể lấy thân mình chắn lấy.
Bởi lẻ ở đây thì âm khí của họ là nặng nhất, chỉ sau vương thất Âm giới thôi.
Nhưng cơ thể họ hiện tại cũng đã không lành lặn, dần bị ép về dạng quỷ, có vài chỗ da còn phồng dộp lên.
Hạ Thất Phượng thấy thế sự không ổn.
Y gấp rút quay người ôm lấy Sơ Mạn phía sau lên.
Liều mạng bước nhanh về phía trước, dần lại chuyển thành chạy từng bước dài.
Gió như đập thẳng vào người y.
Y cũng theo bản năng mà ôm gọn Sơ Mạn vào lòng bảo vệ, không để con bé có một chút tổn hại.
Dựa vào đôi chân dài của y, cuối cùng cũng nhìn thấy điểm cuối cùng.
Một lối ra ẩn hiện hình ảnh đình viện cùng cây cối xung quanh.
" Không kịp nữa rồi!" - Hắc Bạch Vô Thường khó khăn nói, nơi khóe miệng trào ra chút máu xanh đen đã hoàn toàn biến thành dáng vẻ là quỷ.
Lối ra nhỏ dần, rất nhanh chỉ còn là một lỗ tròn trên cao vừa cho một người chui lọt.
Sẽ rất nhanh thôi nó cũng sẽ biến mất.
" Hạ Thất Phượng ngươi mau chui qua đi!" - Bạch Vô Thường vội đốc thúc.
Nhưng mà với vị trí đó lại nhỏ như vậy, chờ y có thể đu lên được cũng là quá muộn rồi.
" A " - Sơ Mạn sợ hãi hét lên.
Hạ Thất Phượng vậy mà ném con bé ra ngoài trước.
Thân thể đứa nhỏ vừa vặn lọt qua cái lỗ nhỏ từ độ cao đó rơi xuống đất, con bé cứ như thế mà thuận lợi xuyên người trở về nhân gian rồi.
" Tiểu Sơ Mạn!" - Tiếng Nguyệt Ly hớt hải gọi.
Độ cao nói ra cũng không quá cao, nơi lối thoát mở ra là ở thân cây bị trâm bạch ngọc của y cắm vào.
Độ chỉ một thước hơn chút ít, không quá nguy hiểm.
Nhưng rơi như vậy cũng là đủ để đập người xuống đất, thân thể ê ẩm rồi, còn nói dáng vẻ này chỉ là dáng vẻ của một đứa con nít 5 tuổi.
Một đám người đệ tử Giang gia, còn có tỳ nữ chốn vương cung vây lấy xem Sơ Mạn có ổn không, vô cùng sốt ruột lo lắng.
" A tỷ ta mệnh khổ mà...a...!Tỷ ơi, mau mở mắt nhìn muội đi mà...!Tỷ ơi...!Đừng bỏ lại muội một mình mà..." - Giọng San Vy khàn khàn khóc khổ nói.
Nơi đây bị vây lấy bởi hai thứ, là tiếng khóc thương của San Vy và những thức thần.
Còn lại là những người đang lo cho an nguy của Sơ Mạn.
" Thôi đi! Cô đã khóc than 3 ngày rồi chưa đủ sao? Mau đem Hạ Thất Phượng đi chôn đi.
Phơi thây ba ngày nắng mưa ở đây rồi! Như vậy mới là tôn trọng người đã chết.
Khóc lóc nhức hết cả đầu" - Một đệ tử Giang lên tiếng.
" Đệ nói gì vậy? Đừng gây chuyện!" - Nguyệt Ly nhỏ giọng khuyên răn.
" Ta nói sai sao? Tam tiểu thư, dù sao bây giờ người cũng đã là Thất công chúa rồi, an nguy và yên tĩnh của người mới là quan trọng nhất.
Bọn họ vì một Hạ Thất Phượng mà làm ảnh hưởng đến người, còn trách móc đến người nhà chúng ta nữa.
Người cũng quá hiền từ rồi.
Để họ leo lên đầu chúng ta hết chắc." - Đệ tử đó cáu kỉnh nói.
" Ngươi giỏi thì nói lại xem!" - Ninh Vy cáu gắt hét.
" Ta..."
" Được yên lặng đi.
Người ấy dù sao cũng là trưởng môn, còn là gia chủ Tam gia, tuổi cũng lớn hơn ta.
Chúng ta đương nhiên phải biết kính một chút.
Đệ đừng cáu kỉnh như vậy?" - Nguyệt Ly công bằng phân xét.
" Sơ Mạn có đau lắm không? Ta gọi thái y cho muội!" - Nguyệt Ly quan tâm hỏi, cẩn thận đỡ con bé dậy.
Sau ba ngày, y phục của Nguyệt Ly cũng đã thay đổi rồi.
Đã thật sự nhậm chức công chúa, y phục rất khác.
Khí chất cũng khác hẳn, chỉ có tính cách là không quá khác biệt, tuy đôi lúc bốc đồng nhưng vẫn là hiểu chuyện.
Nhưng những chuyện bốc đồng chỉ xảy ra khi những người con bé yêu thương bị tổn hại mà thôi.
Giờ đây, có vẻ chín chắn hơn rồi.
Nhưng lúc này không phải là lúc để ý chuyện này.
Hạ Thất Phượng ở đâu rồi.
Y có kịp ra ngoài không.
Sơ Mạn có hơi quá quắt hơi đẩy những người phía trước mặt về một bên để xem xem.
Nơi lối ra trên thân cây vậy mất rồi.
Không thấy đâu cả, một vết tích cũng không có.
" Muội tìm gì sao?" - Nguyệt Ly lo lắng hỏi.
" Sư phụ ta đâu rồi?" - Sơ Mạn dần rưng rưng muốn khóc hỏi, đầu trở nên trống rỗng.
Không thể nghĩ gì nữa, một cảm giác vừa sợ hãi vừa buồn bã thất vọng ập tức.
" Ở...ở bên kia..." - Nguyệt Ly nói rồi chỉ về phía đó.
" A...!Tỷ ơi...!Nhìn muội đi!" - San Vy thống khổ gào lên.
Hàng người cũng dần tản ra để Sơ Mạn có thể nhìn rõ hơn...
Y một thân cao gầy, trên người mặc một bạch y, tóc xõa dài như lúc mới nãy cùng con bé ở Âm giới.
Chỉ là...!đã trở thành một thân lạnh lẽo nằm gọn trong tay San Vy.
Những người quan tâm vây lấy một người đã chết như y còn ít hơn rất nhiều so với số người vây lấy xem Sơ Mạn có bị thương không.
Thật sự nhìn thấy...khiến người ta lạnh lòng.
Thượng Vy và Thương Nhiễm có thể coi là hai người cứng cỏi nhất.
Họ nén bi thương, đứng ngây người ở hai phía để bảo vệ những người đang khóc lóc còn lại, để bảo đảm an toàn cho họ.
Hai người không phải không khóc, nước mắt vẫn không ngừng tuôn ra, chỉ là họ không muốn thể hiện ra bộ mặt đau lòng của chính mình.
Ôm thân xác là San Vy, lần lượt còn lại là Ninh Vy, Nhạc Vy, Tửu Vy còn có Lam Phong vây lấy khóc thương quanh thân y.
Ba vị công chúa là Diệp Trì, Kim Hoa, Yến Hồng cũng ở đó, chỉ là họ đã khóc đến mức lừ người phải có người đỡ ra chỗ khác.
Trong đình viện còn có vài người.
Là Tuyên Hi đế, Hoàng Quý Phi, Lang Gia Vương và Ngọc Phi.
Họ không nói gì nhưng có một người vẻ mặt đắc ý, ba người còn lại trầm mặc không thôi.
" Tỷ ơi đừng như vậy mà.
Đừng bỏ ta lại.
Chúng ta còn chưa tỷ thí mà.
Cho dù một kiếp Phượng Yêu này của tỷ chết đi ta cũng không thể sống thêm được đâu.
Tỷ không phải nói giúp ta thọ tỷ nam cương sao?...!A tỷ mau tỉnh lại..." - San Vy khóc không ngừng lây lấy người y bi thương nói.
" Người nói cho mỗi thức thần có mạng sống riêng.
Nhưng mà người chết trước làm sao ta lấy chồng được.
Sao người toàn hứa lèo không vậy?" - Ninh Vy nửa là đùa nửa là trách thương vừa khóc vừa nói.
" Chủ thượng, người còn chưa nhận mặt cháu trai mà sao lại như vậy? Ta còn nghe tin vui chưa kịp báo, Khảm Ngọc điện hạ hoài thai rồi.
Còn chờ người về sắp xếp đó!" - Tửu Vy khóc thảm nói.
Sao lại như vậy? Vậy là...y về không kịp sao?
* Răng rắc * tiếng vậy cứng cỏi chuyển động phát ra.
" A..yêu..yêu quái.
Các người xem, thân thể trưởng môn toát ra hàn khí rồi kìa, còn có băng động trên tay và cổ!" - Một đệ tử sợ hãi thốt lên, còn ngã bệt về phía sau.
" Hạ trưởng môn tuy là Phượng Yêu nhưng thân xác...thuộc về dị tộc Yên Nam.
Thể chất hàn cực, khi cơ thể chết đi sẽ bạo phát!" - Ngọc Phi trầm mặc nuốt lấy ngụm nước trà nói.
Trước thông tin đó, nó như một bản án tử.
Cũng là giấy báo tử của y.
Khiến ai ai cũng không thể chấp nhận nổi.
Y vậy mà...
" Không có!...!Ta là Long Yêu, ta dùng hàn thuật.
Mất sức nên mới khiến hàn khí thoát ra.
Để sừng còn giấu không nổi...!Các ngươi nhanh, sưởi ấm cho a tỷ." - San Vy cãi cố nói.
Nhạc Vy và Ninh Vy liền lập tức dùng linh lực sưởi ấm cho y.
Lớp băng tan ra, hàn khí cũng giảm.
San Vy dừng lại tiếng gào, thút thít khóc.
Có hơi buông lỏng y ra.
Cô khẽ quay đầu, vô tình nhìn sang hướng của Sơ Mạn, thấy được con bé.
" Sư phụ!" - Sơ Mạn rơi nước mắt gọi.
" Ai là sư phụ của ngươi? A tỷ ta vô phúc mới từng nhận ngươi.
Con người ác độc nhà ngươi, sao người như ngươi còn có thể bình an quay lại, càng a tỷ của ta lại khổ như vậy.
Tỷ ta không tỉnh, bổn công chúa tiễn ngươi một đoạn." - San Vy tức giận gào lên.
Có lẽ cô đã khóc, vừa khóc vừa gào mấy ngày nay khiến cho giọng đã lạc đi.
Càng tăng thêm sự đau đớn không thôi.
" Tự Cổ công chúa! Người đừng cố tình nhắm vào Sơ Mạn!" - Nguyệt Ly đưa tay lên che chăn trước người Sơ Mạn nói.
" Ta cứ nhắm vào đó!" - San Vy cố chấp nói.
" San Vy!" - Lam Phong khẽ gọi.
Cô mới từ từ quay đầu lại.
Thân thể y đã ấm hơn, băng cũng tan hết, không động lại chút hàn khí nhưng mà...!Nơi cánh tay, cổ tay và một chút ở gò má phần da trở nên thâm đen, tựa như quá trình phân hủy của tử thi.
" A tỷ!" - San Vy thất thần gọi.
Lam Lan từ phía sau, nước mắt lăn dài nhưng đã bị cô cố ý gạt đi.
Cả người đứng thẳng nghiêm trang.
Tay kính cẩn cầm lấy phiến ngọc đeo cổ đang phát sáng của y.
Đây cũng là nơi trú ngụ của Xuân Thu.
Mà người ở đây, ngoài Hạ Thất Phượng chỉ có cô có thể nói chuyện được với bà, bởi lẻ cô có được thông linh trận đó.
" Đã là ba ngày ba canh ba khắc rồi.
Số trời đã định...!Chúng ta, hạ táng đi! Xuân Thu tổ nhân của dị tộc Tam gia, cũng đồng ý rồi!" - Lam Lan cố kìm chế nhưng giọng vẫn không khỏi run run, nước mắt cứ thế mà rơi xuống.
" A " - San Vy không chấp nhận được, ôm lấy thân thể lạnh buốt của y gào lên một tiếng.
" Haizzz...!Như vậy ngay từ đầu không phải tốt hơn sao?...!Vì cái thân phận trưởng môn một phái tu tiên mà đày đọa không biết bao nhiêu người phải chờ đợi...!Nhanh chóng tìm người khác lên thay đi!" - Hoàng Quý Phi đắc ý, gạt lấy nắp trà từ từ thưởng thức.
" Luật đã nói từ sớm.
Ai hạ được trưởng môn thì có thể lên chức trưởng môn kế nhiệm." - Lam Lan nghiêm túc nói.
Hoàng Quý Phi liền không vui, có kẻ dám chống đối.
" Cô ta chết rồi!" - Hoàng Quý Phi thâm sâu nói.
" Trước khi chết vẫn là người sống.
Thời điểm đi trưởng môn yếu như cũng không có kẻ nào đánh bại được.
Vậy thì cũng chẳng có kẻ nào xứng đáng để nhậm chức." - Lam Lan ngay thẳng nói.
" Ồ! Ta lại nghĩ...!Nếu Phục Linh sơn không có trưởng môn, người được lợi nhất không phải là Lam chưởng sự sao?...!Lam chưởng sự, ngươi tư chất không tồi, tự ứng cử làm trưởng môn cũng được, hà cớ gì tự làm khó mình!" - Hoàng Quý Phi sâu độc nói.
" Chuyện của tiên môn bổn phái, người ngoài không thể can dự.
Hoàng tộc cũng không thể!" - Lam Lan không nhượng bộ đáp.
Hoàng Quý Phi một mặt đỏ lên vì tức giận, có kẻ dám ăn nói xấc láo vậy sao?
" Không có trưởng môn kế nhiệm gì hết!...!A tỷ sẽ tiếp tục là trưởng môn.
Ta cứu tỷ!" - San Vy tuyệt vọng nói rồi lại lần nữa buông lỏng y ra.
Cô dùng một tay bắt ấn, hàn khí cực lớn thoát ra đẩy văng những người còn lại.
Thị vệ buộc phải nhanh chóng lao tới hộ giá, bảo vệ tất cả.
Quả thật long yêu.
Sức mạnh cũng lớn hơn người thường.
Chắc chỉ thua mỗi Phượng Yêu là y.
Một con Hàn Long cả thân bạc trắng, bốn bàn chân cùng vuốt nhọn uy vệ kéo mây mù xuất hiện giữa tầng không.
Trên người San Vy, từng đợt hoa văn xanh trắng hiện lên.
Cô như muốn ép hết chúng ta.
Hàn Long cũng gầm gừ rất lớn.
Sừng trên đầu cô cũng dần biến mất.
" Tự Cổ công chúa đừng làm chuyện dại dột! Cô vẫn còn Tự Cổ phải lo mà..." - Lam Lan bi thương khuyên răn.
Lam Lan hiểu rằng việc San Vy đang làm là lấy mạng đổi mạng.
Dùng Long Yêu Đan trong cơ thể cô, đưa vào cơ thể y, cưỡng chế ép y sống lại.
Dù sao? Việc dùng một mạng đối một mạng này cũng rất bất công cho người phải hi sinh.
Hạ Thất Phượng cũng không sung sướng gì, đã chết qua nhiều lần.
Cuộc đời này của y cũng rất đau khổ rồi...
" Tự Cổ không có a tỷ.
Đã diệt vong từ lâu rồi.
Ta phải cứu a tỷ.
Báo ân!" - San Vy cương quyết nói.
Cô ép mình tụ ra yêu đan từ miệng, vô cùng đau đớn.
Khí tức xung quanh họ lại càng ngông cuồng hơn, đẩy bật tất cả.
Cô chầm chậm, khống chế cơn đau đớn nơi khoang ngực từ từ cúi đầu xuống, chuẩn bị cưỡng chế đưa vào cơ thể Hạ Thất Phượng.
* Ặc * tiếng có thứ bị ép xuống nơi cổ họng.
Một bàn tay trắng toát lạnh buốt đặt trên môi người.
Khẽ lây động tiếng thở dài lành lạnh yếu ớt.
" Ta mà không kịp tỉnh...chắc là có thịt rồng đông lạnh ăn rồi!" - Giọng nữ nhân yếu ớt nói không ra hơi cất lên.
" Tỷ...tỷ ơi...!A tỷ!" - San Vy lại lần nữa khóc hết mắt ôm chặt lấy y vào lòng.
Nước mắt của cô rơi hết lên mặt y, ôm y quá chặt đến suýt thì ngạc khí.
" Chết người...chết người...buông ra..." - Nhạc Vy vội đánh vào người San Vy, để cô thả lỏng.