" Hạ Thất Phượng, ngươi dám giữ người vô cớ, môn sinh của Trương gia dù chết cũng phải về Trương gia, điểm này ngươi giải thích thế nào?" - Trương lão tướng quân nén không trôi cục tức liền chuyển vấn đề chất vấn.
" Phế trưởng môn cùng gia phái của mình ở Phục Linh Sơn tu luyện tà đạo, điểm này đã có nói ra ngoài.
Trương lão có gì không hiểu chăng?" - Nhan Linh Lung khinh miệt nói.
" Hỗn náo, bằng chứng ở đâu? Ngươi không đưa ra được bằng chứng mà đòi phế trưởng môn một phái sao?" - Trương lão lại tiếp lời.
" Lão tướng quân, vòng vo tam quốc, chi bằng ông bây giờ định tội ta thử xem.
Cứ nói hết một lần, ta sẽ giải quyết cho ông." - Hạ Thất Phượng cười khẩy nói.
Thần sắc của Trương Lão có chút thu lại, xuất hiện thoáng chút lo lắng.
Ông ta đưa mắt nhìn mấy tên đệ tử ra hiệu cho chúng kề kiếm sát hơn vào cổ Giản Sơ Mạn.
" Xuất thân sa trường, gặp trưởng bối không chào đó là bất kính.
Lạm sát ngông cuồng, giam giữ người bổn phái, đó là bất nhân.
Ngang nhiên đoạt ngôi trưởng môn đó là bất nghĩa.
Ngươi hạng cấp thấp, đại đồ đệ ta là phương diệc sắp phi tiên, ngươi dám phi lễ với nó và gia phái của nó.
Đó chính là đại nghịch bất đạo." - Trương lão tướng quân bày ra bộ dạng danh môn chính phái, tự tin nói.
" Nói ngắn thôi.
Tức là theo Trương lão tướng quân nói, ta động đến Trương gia, uy hiếp chỗ đứng cũng như tiếng tăm của các người thì ta là đại nghịch bất đạo, trời đất bất dung....!Không bái lễ với trưởng bối là lỗi của ta.
Nhưng mà...!cũng phải xét lại bối phận, ở đây là Phục Linh Sơn, không phải Trương gia phủ.
Ta là trưởng môn, ông thì đến gây chiến ở đây, thử hỏi ta vì sao phải chào.
Vả lại, Trương đại thiếu gia còn chưa hành lễ chào ta và sư nương, ta vì sao phải kính trọng các ngươi." - Hạ Thất Phượng vẻ mặt khinh người cao ngạo nói, bản thân tiến lên phía trước, đứng chỉ còn cách chỗ Giản Sơ Mạn vài bước chân.
" Nếu như cảm thấy bất mãn, nếu như ta sai đến như vậy? Sao ông không trình lên hoàng đế, không đến điện của Đại hoàng tử hay Tam công chúa tố cáo ta." - Hạ Thất Phượng lạnh nhạt nhìn thẳng vào mắt Trương Lão mà thấp giọng nói tiếp.
Lúc này Trương lão mới có chút run sợ, đồng tử co rút dữ dội, đầu long mày như muốn dính chặt vào nhau.
" Sát " - Ông ta lập tức hạ lệnh.
Mấy tên cầm kiếm vung lên, chuẩn bị chặt đứt đầu Tiểu Ái và Giản Sơ Mạn.
" Đừng mà!" - Nguyệt Ly hoảng sợ hét lớn.
Đã có mấy đệ tử bò lết ra nền đất, ngồi bệt xuống vì sợ.
Cảnh tượng này cũng quá tàn ác rồi.
" Sư phụ cứu con." - Giản Sơ Mạn cũng không giữ nổi bình tĩnh gào lên.
* Xẹt * Tiếng kiếm lướt qua cơ thể người.
Hơ...ta....ta...sống rồi.
Giản Sơ Mạn cả người run rẩy, đôi mắt hoảng hốt với cảnh tượng khiếp sợ trước mắt.
Mũi kiếm chỉ còn thiếu một chút đã đâm thẳng vào mắt cô, chỉ còn một chút nữa...
" Đồ nhi!" - Trương lão tướng vừa đau lòng vừa kinh ngạc thốt ra hai chữ.
* Ọc * từ khóe miệng 4 môn sinh Trương gia, máu tươi chảy ra, người ngã xuống đất, chết ngay tức khắc.
Là lúc nãy khi lưỡi kiếm được vung lên theo lệnh của Trương lão, 4 môn sinh khác trong gia phái họ đột nhiên tiến lại, đâm từ phía sau lưng 4 người kia một kiếm, mũi kiếm xuyên tim, chết ngay tức khắc.
" Xem ra là Trương lão tướng thật sự muốn gây loạn rồi.
Ngươi nên biết, trong tay ngươi chỉ có hai người.
Còn ta giữ mạng hơn một nửa gia phái của ông.
Suy nghĩ cẩn thận.
" - Hạ Thất Phượng lạnh lùng nói.
" Nếu như vậy thì hai người các ngươi đi chết đi." - Trương lão tướng nói rồi dồn một chưởng lực đánh về phía Giản Sơ Mạn.
" A " - Giản Sơ Mạn hoảng loạn hét lớn.
Hét không phải vì chưởng lực kia sắp đến mà là đột nhiên bị ai đó kéo từ phía sau ném đi.
" Không sao chứ?" - Nhan Linh Lung đón được Giản Sơ Mạn và Tiểu Ái liền hỏi thăm.
Lúc nãy khi đòn đánh đang tới, Hạ Thất Phượng đã nhanh chóng dùng hai tay túm lấy cổ áo của ngươi đứa trẻ, quay người lấy thế ném hai đứa về phía Nhan Linh Lung, do chúng còn khá nhỏ nên ném đi rất dễ dàng, chân thì miễn cưỡng đỡ lấy đòn đánh đó của Trương lão tướng.
" Tiểu Hạ tướng quân đúng là thân pháp không tồi.
Không hổ là nữ nhân duy nhất được xuất chinh." - Trương lão tướng mặt mày tối xầm lại.
Không để Hạ Thất Phượng kịp nghỉ, ông ta đã vào thế đánh một chưởng khác vào ngực cô.
Lại có thân pháp của Hạ Thất Phượng tốt, vừa cảm nhận được liền nhào lộn về phía sâu để tránh, mũi chân rất chuẩn xác mà đá vào cằm của Trương lão tướng.
Nói là hoàn toàn tránh được một chưởng kia chính là nói điêu, Một bên bả vai của cô bây giờ cũng bắt đầu chảy máu, đó là vết thương cũ đã lại nứt ra.
" Đi chết đi!" - Trương lão tướng miệng đầy sát khí, rút ra thanh bảo kiếm của mình chém về phía Hạ Thất Phượng.
Hạ Thất Phượng lực bất tòng tong, cô không hề có kiếm hay vũ khí gì khác, cũng không hiểu lý do vì sao.
Cái cô có thể làm là liên tục né đòn, lợi dụng các sơ hở dùng võ công đánh trả lại Trương lão tướng.
Dù bản thân ở thế bất lợi cô vẫn đánh với ông ta một trận rất cân sức, thậm chí nói tới khả năng thắng thì cô vẫn nhỉnh hơn.
Đó là điển hình cho câu nói huyền thoại gắn liền với cô.
Tướng quân không giáp không khiên vẫn đánh không câu nệ, trừ phi đầu rơi chứ không rơi nghĩa khí.
* Leng keng...xẹt...* Tiếng vút kiếm.
Trương lão tướng đánh một đường kiếm chém ngang đầy hiểm hóc, Hạ Thất Phượng lập tức hạ người tránh được một kiếp.
Cô lợi dụng điểm sơ hở của Trương lão tướng thoáng chốc xuất hiện trong vòng tay của ông ta, một chân dứt khoát đạp mạnh vào đai lưng trên bụng của ông, khiến ông ta một bước văng xa, giúp cô dễ dàng cướp lấy được một thanh kiếm gần đó.
" Trương lão tướng quân, ông thật sự muốn đấu." - Hạ Thất Phượng cầm kiếm lên chỉa về phía Trương lão tướng nghiêm nghị nói.
" Hôm nay, ta nhất định phải lập lại nề nếp, lấy lại thanh danh cho gia phái.." - Trương lão tướng cũng cứng rắn đáp lại.
Hai người vừa nói xong liền lao vào đánh nhau, kiếm sát kiếm giao tranh khốc liệt.
Từng đường kiếm vung ra đều rất chắc chắn và quyết đoán, cái nào cũng có sát thương cao.
Là một màn đánh rất mãn nhãn.
Kỹ năng dùm kiếm của Hạ Thất Phượng rất điêu luyện, thoăn thoắt xuất ra đánh đến mức cổ tay của Trương lão tướng đã xuất hiện nhiều vết trầy.
* Xẹt...vút..* Mũi kiếm của Hạ Thất Phượng cấm vào phần giao thoa với chui cầm và kiếm của Trương lão tướng, một chiêu liền hất kiếm người kia bay đi mất.
" Ngươi thua rồi.
" - Hạ Thất Phượng kề kiếm chạm thẳng vào cổ của Trương lão tướng, không cần câu nệ, nếu như ông ta dám cử động bậy thì chính là tự tìm đường chết.
" Kiếm pháp cũng như võ thuật của Hạ trưởng môn thật tốt, Trương mỗ cam bái hạ phong." - Trương lão tướng có chút không cam tâm nhưng phải buột nói.
" Trương lão gia, đúng ra ông không nên đích thân đến đây.
Rất mất mặt, ta sớm muộn cũng sẽ mời ông thượng sơn giải quyết cho thỏa đáng việc của đệ tử Trương gia thôi....!Nhưng mà ông đã đánh rắn động cỏ rồi, ta cũng không nhất thiết phải giữ mặt mũi cho Trương gia ông nữa.
Việc đệ tử Trương gia, 2 ngày nữa Hạ gia ta sẽ mở cuộc xử án công khai, tất cả người dân Yên Nam quốc đều sẽ biết được Trương gia các ngươi, có được đệ tử xuất chúng như thế nào? " - Nhan Linh Lung tức giận nói.
Hạ Thất Phượng cũng liền dùng một tay, lấy từ trong áo ra một pháo lệnh, khẽ động chút linh lực liền có một pháo hoa bắn lên.
Đó là Sơn hiệu, họ muốn làm vậy thật.
" Không được....việc của tiên môn, sao có thể xử án công khai được chứ!" - Trương lão tướng có chút run sợ nói.
" Cút...!" - Hạ Thất Phượng đay nghiến nói.
Trương lão tướng có chút kinh ngạc, bởi vì Hạ Thất Phượng trước giờ rất hiểu lý lẽ, tuy nãy giờ ăn nói có không nể nang nhưng rất có chừng mực.
Người như cô lại bảo ông ta ' CÚT '.
Trong lúc Trương lão tướng không kịp phản ứng, môn sinh của phái ông đột nhiên lờ đờ tiến lại, kéo ông đi, hơn 50 người cứ như con rối bâu lấy ông mà kéo đi khuất.
" Một đám phế vật" - Hạ Thất Phượng nói rồi nhìn mấy đệ tử mới của sơn môn qua một lượt.
Là do mất máu quá nhiều sao? Hạ Thất Phượng đang run và dần khuỵu xuống.
Mái tóc cũng không giữ nổi màu đen mà hóa trắng toát.
Trọng tâm cuối cùng trụ không vững mà ngã xuống.
" A Phượng"/ " Thất Nhi" - Hai người họ lo lắng lao tới ôm Hạ Thất Phượng.
Lam Lan và Cẩm Yên cùng mấy thị nữ chạy đến giúp đỡ, là hoa mắt sao? Từ phần bả vai bị thương kia loang ra một kỳ băng tuyết ấn đặc dị trên người cô.
" Băng Quyết Thương!" - Người của Giang gia vừa nhìn liền kinh hãi nhận ra.