Ái Phi Của Trẫm Chỉ Muốn Ăn Dưa

Hai người hành lễ với mọi người xong thì Vũ Văn Lan lập tức mở miệng hỏi Diêu huyện mã: “Ban nãy Trẫm có nhận được báo cáo của Kinh Triệu Phủ, họ nói rằng có người tố cáo ngươi về tội đánh người giữa đường, việc này có thật hay không?”

Diêu Tuấn Lương không chút do dự cúi đầu nói: “Bẩm bệ hạ, ban nãy đúng là thần có đánh người trên phố Dương Lâu, thần tự biết chuyện này đã làm xấu mặt triều đình cho nên tình nguyện bị phạt ạ.”

Yến Xu không khỏi âm thầm khen ngợi, vị huyện mã này thật đúng là đàn ông đích thực mà, dám làm dám chịu thế mới được chứ!

Hoàng đế hỏi tiếp: “Vậy vì sao ngươi lại đánh người khác?”

Vừa nghe hắn hỏi như vậy, vị huyện mã ban nãy còn quang minh lỗi lạc đột nhiên khựng lại.

Hắn ta nhìn sang huyện chúa, phải một lúc sau mới ấp úng nói: “Thần… thần chỉ… giận quá mất khôn thôi ạ…”

Rõ ràng là không muốn nói thật.

Hắn ta trả lời như thế lại càng khiến Thái Hậu và hai vợ chồng Đại trưởng công chúa lo sốt vó.

Cũng may quân vương kiên quyết hỏi tới cùng: “Hôm nay Trẫm gọi các ngươi tới đây là vì muốn biết rõ đầu đuôi câu chuyện, đừng ậm ờ nữa, hãy nói thật ra đi.”

Diêu Tuấn Lương đành bẩm vâng, sau đó kể ra mọi chuyện: “Có lẽ bệ hạ không biết, cái nơi Như Ý Phường kia không phải là nơi tốt lành gì, trong đó có… có một gã đàn ông dám rù quến huyện chúa! Thần… Thần chỉ là một người đàn ông bình thường, làm sao chịu đựng được chuyện như thế, cho nên trong lúc giận dữ mới ra tay đánh kẻ đó.”

Cái gì?

Mọi người trong điện nghe thế thì không khỏi sửng sốt.

Đại trưởng công chúa khó tin hỏi: “Con nói sao? Rốt cuộc Như Ý Phường là nơi như thế nào?”

Sắc mặt của Diêu Tuấn Lương cứng đờ: “Con rể không mở miệng nổi, xin người hãy tự hỏi huyện chúa đi ạ.”

Đại trưởng công chúa lại quay sang nhìn con gái ruột của mình, vẻ mặt sốt ruột nói: “Con còn không mau nói thật cho mẹ biết đi!”

An Khang huyện chúa khóc nấc lên, nghẹn ngào nói: “Nơi đó vốn là nơi uống trà và giải trí bình thường thôi, chỉ là sẽ có vài chàng trai ở đó đánh đàn, tấu nhạc, và… tâm sự với khách khứa ạ…”

Còn những chuyện khác, nàng ta thật sự không nói nên lời.

Nhưng chỉ với bấy nhiêu thông tin cũng đủ để người trong điện đã hiểu cả rồi, ai nấy đều lộ ra vẻ mặt phức tạp.

Thái Hậu:【 Cái gì? Trong kinh thành còn có một nơi như thế ư??? Thật không ngờ đến tận bây giờ ai gia mới biết chuyện này!!! 】

Vũ Văn Lan: “…”

Nghe giọng điệu của Thái Hậu thì… chẳng lẽ bà ấy cũng tính đi à???

Đại trưởng công chúa:【 Không ngờ trong kinh thành còn có một nơi như vậy??? Đang yên đang lành mà con bé đi đến đó làm gì??? Lại còn bị chồng mình bắt quả tang nữa chứ!!! 】

Đại trưởng phò mã:【 Cái…cái gì, chẳng lẽ nơi đó có… kỹ nam à??? Chậc chậc chậc, thật đúng là thói đời ngày sau, con người bây giờ không bằng được như ngày xưa nữa! Hoang đường, quá hoang đường!!! 】

Yến Xu ầm thầm tắc lưỡi thay cho An Khang huyện chúa, má ơi, kiểu này là đội quần luôn rồi…

Nhưng nàng còn chưa kịp nghĩ xong thì lại thấy Đại trưởng công chúa hỏi An Khang huyện chúa với biểu cảm vô cùng đau đớn: “Nếu con đã biết chỗ đó là một nơi như vậy thì tại sao còn đến đó làm gì?”

An Khang huyện chúa tiếp tục khóc ròng: “Ban đầu con cũng không biết, sau khi đi xong mới biết được mà ạ… Con thật sự không có làm gì hết, chỉ mới uống vài tách trà mà thôi, thật mà mẹ…”

Yến Xu tấm tắc trong lòng —— chuyện này không khác gì đàn ông vào chốn phong trần cả, chỉ cần đã bước chân vào thì kiểu gì cũng không tẩy trắng được, cho dù thật sự không làm gì thì nói ra cũng không có ai tin.

Nào biết Đại trưởng công chúa lại nói với con rể Diêu Tuấn Lương rằng: “Nếu con bé không hề làm gì, chỉ uống vài tách trà thì chuyện này chỉ là hiểu lầm nhỏ thôi, con không cần giận như thế đâu.”

Yến Xu: “…”

—— Quả nhiên, cho dù là mẹ chồng hay mẹ vợ thì họ cũng chỉ quan tâm đến con mình đầu tiên…

Đúng là An Khang huyện chúa chưa làm gì thật, nhưng nàng ta đã có ý đó rồi còn gì, huyện mã không tức giận mới là lạ.

Diêu Tuấn Lương tức chứ, cho nên khi nghe vậy thì cũng không buồn nhẫn nhịn nữa mà cất giọng phản bác: “Là do người không thấy tận mắt thôi, nếu con rể mà tới trễ một bước thì chưa chắc huyện chúa sẽ chỉ uống trà thôi đâu… Con rể thật sự không biết mình có chỗ nào không tốt mà lại khiến huyện chúa phải tới một nơi như thế để giải trí, hơn nữa bọn đàn ông ở đó đều biết nàng ấy là huyện chúa! Người nói xem giờ con rể còn mặt mũi nào nữa không?”

Thái Hậu thấy cảnh này cũng không đành lòng, có điều trong lòng lại thầm nghĩ:【 Con nhóc An Khang này rêu rao như thế làm gì, muốn đi thì phải lén lút một chút chứ, để người ta biết mình là huyện chúa như vậy coi sao được? 】

Vũ Văn Lan: “…”

À, thế ra nếu đi lén thì được hử?

Đại trưởng công chúa bị con rể nói cho á khẩu, bà ta tức mà không làm gì được, thế là hùng hổ đi tới trước mặt con gái quát nàng ta: “Đang yên đang lành con đến đó làm gì hả? Lại còn để cho những gã đàn ông đó đụng chạm mình, có còn thể thống gì nữa không hả!!!”

An Khang huyện chúa bù lu bù loa đáp: “Là Trưởng công chúa dẫn con đi, lúc mới tới con cũng tưởng đó chỉ là quán trà bình thường thôi…”

Mọi người nghe vậy lại sửng sốt tập hai ——

Trưởng công chúa dẫn nàng ta đi?

Nói cách khác, Trưởng công chúa cũng đi tới đó???

Diêu Tuấn Lương nghe thế thì càng đau đớn hơn: “Ai dẫn huyện chúa đi không quan trọng, quan trọng là sau khi biết đó là nơi nào thì huyện chúa vẫn tiếp tục tới đó!”

An Khang vẫn khóc không ngừng: “Không biết vì sao nhưng ta cứ không kềm chế được muốn đến đó… Có điều trừ việc uống trà và nghe tấu nhạc ra thì ta không hề làm gì cả! Hôm nay khi người nọ muốn chạm vào ta thì ta đã tát cho hắn ta một bạt tai còn gì!”

Diêu Tuấn Lương hừ lạnh: “Nhưng nếu huyện chúa không đi thì đã không xảy ra chuyện này rồi, đúng không?”

An Khang huyện chúa không còn lời nào để nói, chỉ đành tiếp tục khóc.

Chỉ có Yến Xu là bắt đầu trầm tư ——

An Khang huyện chúa nói là dù chỉ mới đi một lần nhưng từ đó về sau nàng ta cứ khao khát muốn đi tiếp…

Chậc, chẳng lẽ nàng ta cũng trúng Nhuyễn Tình Tán rồi à?

Hệ thống:【 Đúng dị á bà, An Khang huyện chúa cũng là mục tiêu lớn mà. 】

Yến Xu tỉnh ngộ.

Đúng vậy, Diêu huyện mã là thiêm sự của Kinh Vệ Tư, phụ trách mấy chục sở vệ binh kinh thành, nhất định tên gian tế này đang muốn moi thông tin mật về vấn đề phòng vệ của kinh thành từ trong miệng của An Khang huyện chúa cho nên mới chuốc thuốc nàng ta!

Hệ thống:【 Chính xoác! 】

Chuyện này quá nghiêm trọng, Yến Xu bắt đầu suy tư, nếu An Khang huyện chúa còn chưa kia gì với đám vịt kia thì chứng tỏ đối phương vẫn chưa nắm được thông tin mật, tính ra thì hôm nay huyện mã đánh hắn ta cũng khá tốt, nếu Hoàng đế có thể nhân cơ hội này cho người điều tra cẩn thận và bắt được gian tế thì mọi chuyện vẫn chưa muộn màng.

Đại trưởng công chúa nghe con gái mình nói thế thì biết việc này vẫn còn đường cứu vãn, thế là lập tức đứng ra giúp con rể nói chuyện: “Nếu vậy thì đám người ở đó đúng là quá kiêu ngạo rồi! Biết người tới là huyện chúa mà còn dám làm càn như thế, Tuấn Lương đánh hắn ta không oan chút nào!”

Phò mã của Đại trưởng công chúa cũng hùa theo: “Đúng vậy, loại đàn ông không biết liêm sỉ này xứng đáng bị mọi người phỉ nhổ!”

Yến Xu: “…”. truyện ngôn tình

Xem ra hai vợ chồng già này rất ưng ý người con rể Diêu huyện mã này nhỉ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui