Ái Phi Nàng Dám Không Động Phòng

Bạch Tiểu Thố rất hối
hận, hối hận tại sao mình lại không biết nhìn người như vậy, nhầm một
tên bại hoại thành người tốt. Bây giờ nàng muốn chạy cũng chạy không
thoát, vừa thoát đầm rồng lại sa vào hang hổ, loại cảm giác này thật là
bi thống a.

Cửa phòng bị cái tên bại hoại đó khóa trái rồi, dù nàng
dùng sức thế nào đều kéo không ra. Ở phía dưới cửa sổ lại có một cái hồ, nếu nàng nhảy xuống thì rất có thể không bảo vệ được tính mạng của mình nha.

Hu hu, nàng đúng là kêu trời trời không thấu, gọi đất đất không hay mà, không có ai tới cứu nàng sao!

Không ngờ tiết mục cưỡng đoạt dân nữ trong phim truyền hình thế nhưng lại xảy ra ở trên người nàng, thật đúng là xui xẻo!

Chợt nghe ngoài cửa truyền đến âm thanh mở khóa, Bạch Tiểu Thố cả kinh, lập tức vội vàng chạy đến bên giường ngồi xuống.

Có phải tên khốn kiếp kia muốn vào đây làm gì nàng không?

Bạch Tiểu Thố càng nghĩ càng sợ, hai tay nhỏ bé gắt gao nắm chặt, tâm hoảng ý loạn lo lắng mở to mắt nhìn về phía cửa.

"Tiểu mỹ nhân, nàng có thích phủ đệ của bản công tử không?" Bạch Tiểu Thố bị
cái tên ác đồ bắt nàng trở về và một đám gia đinh vây quanh. Hắn phe
phẩy quạt giấy, phóng đãng trêu ghẹo nói.

"Ngươi...... Đừng
tới đây, ta...... Ta cho ngươi biết, ta có võ công đó, ngươi mà dám đến gần ta thì ta sẽ lập tức đánh cho ngươi phải tè ra quần!" Bạch Tiểu Thố đề phòng nhìn chằm chằm hắn, lắp bắp nói muốn phô trương thanh thế của mình.

Hôm nay không có ai đến cứu nàng, nàng đành phải tự cứu lấy mình thôi.

Nhìn khuôn mặt của hắn cũng sáng sủa, không ngờ lại là một tên cầm thú!

"Tiểu mỹ nhân, bản công tử thật là sợ nha......" Hắn cố ý giả vờ một bộ
dáng rất sợ hãi, tiếp theo lại cùng một đám gia đinh cười ầm lên, "Ha ha ha...... Tiểu mỹ nhân thật khôi hài, nàng như vậy bản công tử lại
càng thích!"

Sau đó, hắn thu hồi cây quạt vung tay lên, những gia đinh đang xem trò vui kia đều nghe lời lui ra ngoài.

"Tiểu mỹ nhân, bản công tử không thể chờ được nữa, muốn thân mật với nàng
ngay nha!" Chờ gian phòng chỉ còn lại hai người bọn họ thì tên bạch y
kia ném cây quạt trong tay đi, nhanh chóng cởi quần áo của mình, vội
vàng nhào tới chỗ của Bạch Tiểu Thố.

Tiểu mỹ nhân, ta tới đây!

"A...... Ngươi đừng tới đây!" Mắt thấy hắn sắp bắt được mình, Bạch
Tiểu Thố nhanh tay lẹ mắt lắc mình tránh thoát, một đường chạy đến cái
bàn bên kia, thở hổn hển tức giận kêu to, "Ngươi tốt nhất......
Đừng… làm loạn với ta, ta chính là vương phi của Cửu vương gia, nếu
như ngươi dám bất kính đối với ta, vương gia phu quân của ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!"

Hôm nay vì muốn hoãn binh, nàng đành phải mang danh hiệu của tên vương gia biến thái tới dọa tên khốn kiếp này thôi.

Nghe vậy, vẻ mặt của tên ác đồ kia đột nhiên sững sờ, trên mặt hiện lên vẻ tính toán, nhưng trong lòng cũng không thoải mái lắm.

Nghe đồn, tên lãnh khốc Cửu vương gia giống như yêu quái đó ở trong vương
phủ có nuôi một nữ nhân, chẳng lẽ tiểu mỹ nhân này thật đúng là Cửu
Vương Phi trong truyền thuyết sao?

"Biết sợ chưa?" Thấy dáng vẻ
người kia rất kiêng kỵ Vũ Văn Tinh, Bạch Tiểu Thố không khỏi có chút hài lòng, cũng có thêm dũng khí kêu gào với hắn "Thức thời thì nhanh chóng
thả ta ra, ta sẽ nói vương gia phu quân không trị tội bất kính của
ngươi!"

Thì ra danh hiệu của tên vương gia biến thái kia dùng
thật tốt a, về sau nếu lại gặp chuyện nguy hiểm như vậy, nàng cũng không cần phải sợ rồi!

"Tiểu mỹ nhân, chết dưới hoa mẫu đơn thì thành
quỷ cũng phong lưu, coi như nàng là Cửu Vương Phi thì sao? Bản công tử
cứ sung sướng với nàng trước đã, sau sẽ cho người giết nàng đi rồi hủy
thi diệt tích. Dù là cửu vương gia, nhưng nếu không tìm được chứng cớ
cũng không thể làm gì được ta!". Ác đồ này là quyết tâm muốn cưỡng ép
Bạch Tiểu Thố, sắc đẹp ở trước mặt, sống chết cứ để một bên, như hổ đói
mà bổ nhào tới, đè thân thể mảnh mai của Bạch Tiểu Thố lên trên bàn liền muốn hành hung.

Cảm xúc khi sờ lên làn da non nớt mềm mại này thật tốt, cho dù muốn hắn chết ngay lập tức hắn cũng cảm thấy rất đáng giá!

"Khốn kiếp, khốn kiếp, ngươi nhanh buông ta ra, chẳng lẽ ngươi không sợ vương gia phu quân của ta sẽ giết chết ngươi sao?" Bạch Tiểu Thố ở phía dưới
tên ác đồ liều mạng giãy giụa, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch bởi vì
kìm nén tức giận mà đỏ bừng, nhưng ở trong mắt của ác đồ lại càng cảm
thấy vô cùng kiều diễm.

"Tiểu mỹ nhân, sao nàng không đi theo bản công tử, bản công tử sẽ cho nàng biết thế nào là cảm giác dục tiên dục
tử nha!" Tên ác đồ này dùng cả tay lẫn chân gắt gao ép cả người Bạch
Tiểu Thố, cố gắng cởi quần áo trên người Bạch Tiểu Thố.

"Đi chết
đi, đồ khốn kiếp!" Khi Bạch Tiểu Thố phát hiện trên người mình bị cởi ra chỉ còn lại một cái cái yếm thì nghĩ thầm, nếu cứ tiếp tục như vậy nữa
thì mình nhất định sẽ xong đời. Lại đột nhiên nhớ tới tỷ tỷ Bạch Đại Thố đã dạy cho nàng ba chiêu để phòng sói, vì vậy dùng hết sức lực từ khi
sinh ra đến giờ, hung hăng lấy đầu gối thúc vào chỗ đũng quần của tên ác đồ kia.

Chỉ nghe một tiếng tiếng kêu thảm thiết như heo bị làm
thịt, tên ác độc này lập tức che bảo bối của mình đau đến mức ngã nhào
trên đất, gào khóc kêu to.

Bạch Tiểu Thố mượn cơ hội này lung
tung sửa sang lại y phục của mình, ở trong phòng đi xung quanh một vòng, phát hiện trên tường vừa đúng treo một thanh kiếm Nàng lập tức cái khó
ló cái khôn cầm xuống, rút thanh kiếm ra khỏi vỏ, rồi chạy tới, cố sức
kéo cái tên công tử vẫn còn đang gào khóc lên, không khách khí gác mủi
kiếm sáng long lanh lên trên cổ hắn.

"Nếu ngươi không nghe lời
của bổn cô nương thì cây kiếm trong tay ta cũng không biết khách với
ngươi đâu, ngươi hiểu không hả?" Bạch Tiểu Thố phô trương thanh thế dọa
dẫm hắn. Đôi mắt trợn to nhìn qua giống như muốn ăn thịt người thật sự
đã dọa được hắn.

"Bà cô tha mạng, Bà cô tha mạng!" Mắt thấy cái
mạng nhỏ của mình sắp khó giữ được, ác đồ này lập tức từ ác lang biến
thành một con cừu nhỏ. Khí thế cáo mượn oai hùm lúc trước đã tiêu tán
toàn bộ "Có phải cô nương muốn tiền không? Tại hạ có rất nhiều rất nhiều tiền......"

"Câm miệng, ai muốn tiền của ngươi hả? Ngươi
đàng hoàng chút cho ta!" Bạch Tiểu Thố không nhịn được cắt đứt lời nói
ác đồ này, thấy có thể dùng rèm che, liền xé xuống buộc chặt tên ác đồ
này, sau đó lấy kiếm rồi đẩy hắn đến trước mặt mình để uy hiếp bọn gia
đinh.

Tình cảnh này có chút giống như nàng đang làm hiệp nữa nha, cảm giác này thật là tốt!

Có con tin ở trong tay, Bạch Tiểu Thố muốn chạy thoát khỏi chỗ này cũng không quá khó khăn.

"Ta cảnh cáo các ngươi, đừng đuổi theo ta nha, nếu không đầu công tử của
các ngươi không còn ở trên cổ nữa đâu!" Bạch Tiểu Thố dẫn theo con tin
thuận lợi trốn ra khỏi một tòa dinh thự rất hoa lệ, thấy đám gia đinh
ghê tởm kia vẫn đuổi theo sau lưng nàng không buông, nên càng kề kiếm
sát cổ con tin hơn, cắt ra vài tia máu để cho những người đó không có
can đảm đuổi theo nữa.

Đến một con hẻm nhỏ âm u, Bạch Tiểu Thố
cảm thấy không cần phải mang theo một gánh nặng phiền phức như vậy để
chạy trốn, vì vậy hạ quyết tâm nhặt tấm gạch trên đất lên đánh cho tên
ác đồ bất tỉnh, rồi vội vàng bỏ lại kiếm chạy trốn.

Hay là nàng trước cứ trở về vương phủ đi, ít nhất nơi đó còn tương đối an toàn.

Trời dần dần tối đen, trong con hẻm tối tăm yên tĩnh như địa ngục, tản ra mùi máu tanh thối nát.

Ngày hôm sau, dân chúng trên đường đều đang nói... con trai của tướng gia
đương triều không hiểu tại sao lại chết ở trong ngõ hẻm......


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui