Ái Phi Nàng Dám Không Động Phòng

Bốn mắt nhìn nhau! Ách...... Cảnh tượng này thật sự là có quỷ dị một chút.

"Ai nha, Cửu vương gia cần gì nóng lòng như thế chứ. Chờ tại hà ôm Tiểu Thố nhi thân ái xong rồi quay lại ôm ngài cũng chưa muộn mà. Vì sao ngài
phải cố tình miễn cưỡng như vậy? Tại hạ thật sự không có thói quen ôm
nam nhân đâu!" Phi Hoa Ngọc cười tà mỵ từ từ buông lỏng ra hai cánh tay
ra, vừa khoa múa lung tung trước mặt Vũ Văn Tinh vừa híp mắt nhìn như
vô cùng chân thành. Kì thực lại là xảo trá vô địch!

Chậc! Vũ Văn Tinh che chở cho Tiểu Thố nhi như vậy chứng tỏ quan hệ không hề tầm thường nhá!

"Bổn vương cũng không có thói quen ôm nam nhân!" Gương mặt tuấn tú của Vũ
Văn Tinh đen lại, lạnh lùng liếc Phi Hoa Ngọc một cái, khinh thường nói, "Đã trở lại, vậy chuyện làm xong chưa?"

Cái tên Phi Hoa Ngọc đáng ghét này! Nếu như hắn không mang thuốc dẫn về, mình sẽ sai người người băm hắn ra vất cho chó ăn!

Vũ Văn Tinh càng nhìn càng cảm thấy không vừa mắt với cái tên Phi Hoa Ngọc cà lơ phất phơ này. Về phần vì sao không vừa mắt thì ngay cả chính hắn cũng không biết, chỉ cảm thấy sau khi để cho đối phương ôm Bạch Tiểu
Thố, hắn sẽ vô cùng tức giận!

"Cửu vương gia không cần tỏ ra xa
lạ như vậy. Ngài sắp thành nữ tế* của tại hạ rồi, tại hạ không giúp ngài thì giúp ai đây?" Phi Hoa Ngọc cười lưu manh, lắc mình một cái lại muốn đi ôm Bạch Tiểu Thố đang trợn tròn mắt đứng ngây ngốc. (*nữ tế= con rể, còn vì sao vẫn để là ‘nữ tế’ thì bởi vì đồ nhi yêu quý cũng giống như
con gái vậy nên cứ coi luôn là ‘con rể’ thôi)

"Tiểu Thố nhi thân
ái, để vi sư ôm con một cái nào. Vi sư rất nhớ con!" Con mắt Phi Hoa
Ngọc quyến rũ, giọng nói nhu tình như nước, thề không ôm được Bạch Tiểu

Thố là nhất định không bỏ qua.

Tiểu Thố nhi ngoan! Chạy cái gì mà chạy chứ? Vi sư cũng không phải là sói, sẽ không ăn con mà!

"Không cho sư phụ thối ôm ta!" Bạch Tiểu Thố chu cái miệng nhỏ nhắn lên nói.
Lúc nhìn thấy cánh tay Phi Hoa Ngọc đưa về phía mình, lập tức nàng liền
lấy tốc độ nhanh nhất nhảy ra sau lưng Vũ Văn Tinh, biến vị Vương gia
nào đó trở thành tấm khiên thịt người có ích nhất, "Vương gia phu quân,
hắn bắt nạt ta, chàng thay ta dọn dẹp người sư phụ thối không nên thân
này đi!"

Hừ, sư phụ thối không biết xấu hổ. Đúng là không biết
xấu hổ mới nghĩ muốn ôm nàng. Đừng nói không có cửa, ngay cả khe hở cửa
sổ cũng sẽ không cho hắn luôn!

Hơn nửa đầu nhỏ của Bạch Tiểu Thố lộ ra ở sau lưng Vũ Văn Tinh, không vui chu miệng hét lên.

Dù sao người này cũng không phải là sư phụ thật của nàng. Cho dù bị Vương
gia biến thái dạy dỗ một chút nàng cũng sẽ không đau lòng đâu, Hừ!

"Ai nha nha, Tiểu Thố nhi, con không có lương tâm quá đó!" Phi Hoa Ngọc giả bộ giống như bị đả kích chán chường, mặt mày tinh tế cũng ủy khuất nhăn thành một khối, "Có phu quân thì liền quên sư phụ. Con là đồ thỏ hư
không có lương tâm. Vi sư thật đau lòng......"

Hắn mới không ở đây một thời gian ngắn thôi mà Tiểu Thố nhi thuần lương đã bị Vũ Văn Tinh làm cho hư rồi. Chuyện này thật chấp nhận được!

Đồ đệ dạy
dỗ sư phụ, đó là khi sư diệt tổ, là rất bất kính, huống đồ đệ tử thân ái lại kêu một người ngoài giáo huấn sư phụ của mình vậy càng là đại đại
đại đại bất kính!

Tiểu Thố nhi, con thật đáng đánh. Vi sư thật muốn đánh cái mông nhỏ của con một trận!

Bạch Tiểu Thố làm sao mà biết được tâm địa gian giảo này của Phi Hoa Ngọc.
Nàng chỉ mở mắt thật to nhìn chằm chằm Phi Hoa Ngọc, thu mọi cử động của hắn vào trong mắt. Nàng có cảm giác sư phụ thối của mình......
Ừ, rất đáng đánh đòn!

Không đúng, là cực kỳ đáng đánh đòn!

Lớn tuổi rồi mà lại bán trẻ nhỏ là đáng xấu hổ, lão nhân gia sư phụ người biết không?

"Phi Hoa Ngọc, đừng ở trước mặt Bổn vương cố làm ra vẻ. Bổn vương cũng không phải là con thỏ cực kỳ dại dột ngu xuẩn nào đó không biết ngươi ở đây
giở trò gì đâu!" Từ đầu tới đuôi gương mặt tuấn tú của Vũ Văn Tinh đều
đen sì, hơn nữa có khuynh hướng càng ngày càng đen. Mắt phượng như ngọc
đen nhìn thẳng vào Phi Hoa Ngọc bắn ra ánh sáng lạnh bức người.


Nếu người bình thường bị ánh mắt kinh người này của Vũ Văn Tinh trừng đã
sớm sợ đến bỏ trốn mất dạng rồi. Nhưng Phi Hoa Ngọc là người như thế nào chứ? Da mặt dày, ai cũng không sợ.

"Cửu vương gia, ngài là đang
mắng Tiểu Thố nhi thông minh nhà ta nha. Như vậy Tiểu Thố nhi sẽ giận
ngài đó!" Phi Hoa Ngọc mặc cho áo quần hoa lệ chảy xuống đầu vai hắn,
lộ ra hơn nửa bả vai như ngọc điêu khắc, cười tà mị càng sâu, "Tiểu Thố
nhi, phu quân con mắng con ngu xuẩn, con có đồng ý hay không?"

Thỏ ngu xuẩn sao? A, chuyện này càng ngày càng thú vị rồi!

"Ta mới không có ngu xuẩn!" Bạch Tiểu Thố nghe vậy không phục đi ra rất
nhanh từ sau lưng Vũ Văn Tinh, mắt lớn trừng mắt nhỏ với hắn, cái miệng
nhỏ nhắn trắng nõn nà ủy khuất chu lên nói, "Vương Gia phu quân, ta ngu
xuẩn chỗ nào chứ?"

Nàng không có ngu xuẩn chút nào có được hay không? Vì sao lại muốn mắng nàng? Nàng đau lòng quá!

"Chỗ nào ngươi cũng ngu xuẩn, Bổn vương nhìn ngươi không vừa mắt đã lâu
rồi!" Vũ Văn Tinh nghĩ thầm lời đã nói ra khỏi miệng nếu thu hồi lại
mình sẽ mất hết mặt mũi của Vương gia, mà muốn hắn nói xin lỗi Bạch Tiểu Thố thì lại càng không thể, huống chi còn có Phi Hoa Ngọc rắp tâm bất
lương đứng nhìn thì làm sao hắn có thể để khí thế Vương gia của mình
thua thiệt được!

"Vương Gia phu quân, ngươi là đồ khốn kiếp!"
Phải biết rằng Bạch Tiểu Thố cũng là người sĩ diện, không muốn mất mặt
trước mặt sư phụ thối của mình.

Lúc này vành mắt của nàng bắt đầu phiếm hồng, bộ dạng sắp khóc đến nơi.

Đáng ghét, ghét, ghét! Nàng đáng yêu như thế, có chỗ nào khiến cho hắn ngứa mắt chứ!


"Tiểu Thố nhi, ngoan, vi sư thương con. Con là Tiểu Thố nhi vi sư vừa mắt
nhất. Vi sư thích Tiểu Thố nhi nhất được chưa, hả?" Phi Hoa Ngọc mím môi cười tà, thừa dịp Vũ Văn Tinh không chú ý, bước một bước dài xông lên
ôm Bạch Tiểu Thố vào trong lòng, thủ thỉ thù thì an ủi, dịu dàng hơn
Vương gia mạnh miệng nhiều.

Dám ly gián tách hắn và Tiểu Thố nhi ra! Chuyện đâu có dễ dàng như vậy!

"Hu hu, vẫn là sư phụ thối rất tốt với ta......" Nước mắt của Bạch
Tiểu Thố vì được Phi Hoa Ngọc dịu dàng dụ dỗ mà không ngừng rớt xuống,
còn bản thân nàng cũng cắm đầu, nhào vào phần ngực nửa hở nửa trần của
Phi Hoa Ngọc. Nàng giống như một con mèo nhỏ oan ức cọ cọ lồng ngực của
hắn tìm kiếm an ủi.

Mặc dù sư phụ thối rất không có nguyên tắc, nhân phẩm lại thối nát, nhưng ở thời khắc mấu chốt, chỉ có sư phụ là tốt thôi!

"Ngoan, Tiểu Thố nhi, vi sư ôm con đi vào ngủ, đừng để ý tới cái tên phu quân
tính khí thối này, chúng ta không cần hắn nữa!" Phi Hoa Ngọc nhướng mày
hài lòng liếc Vũ Văn Tinh một cái, sau đó bế ngang Bạch Tiểu Thố đang
uất ức lên, nhanh chóng đi vào phòng.

Mà Vũ Văn Tinh mặt xanh như tầu lá đứng ngây tại chỗ.

Quỷ tha ma bắt, hắn dường như muốn rút lui rồi! Đáng ghét!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận