Ái Phi Nàng Dám Không Động Phòng

Vũ Văn Tinh rửa mặt xong để cho Mạc Thanh đẩy đến đại sảnh, chợt thấy một hạ nhân vội vội vàng vàng chạy vào bẩm báo.

“Vương Gia, bên ngoài vương phủ có kẻ điên đến, đòi phá hủy bảng hiệu vương
phủ, còn yêu cầu Vương Gia giao Bạch cô nương ra!” Hạ nhân cẩn thận quan sát sắc mặt Vũ Văn Tinh, khúm núm mở miệng.

“Vương Gia, chuyện
này cứ để cho ta giải quyết.” Mạc Thanh có chút không vui lườm hạ nhân
kia một cái, chắp tay chủ động xin đi giết giặc.

Loại chuyện nhỏ thế này không cần kinh động đến Vương Gia.

“Không sao! Mạc Thanh, ngươi đẩy bổn vương đi xem một chút, rốt cuộc kẻ nào to gan lớn mật dám đến vương phủ làm loạn.” Đôi mắt Vũ Văn Tinh lạnh đi,
không vui lên tiếng.

Bảng hiệu vương phủ của hắn, đâu có thể nói hủy là hủy được!

Mạc Thanh vâng lệnh, đẩy Vũ Văn Tinh ra cửa lớn vương phủ, ngoài cửa xác thực có một kẻ điên.

“Ngươi là người nơi nào, xưng tên ra cho Bổn vương!” Đôi mắt sâu u ám của Vũ
Văn Tinh khóa chặt một người nam tử tuấn mỹ, ăn mặc lòe loẹt đứng ngoài
cửa, tiếng nói ẩn ẩn trong môi phát ra.

Người này thật to gan, dám đến vương phủ của hắn quấy rối!

“Cửu vương gia, ta tới để cứu đồ nhi, người nhanh thả đồ nhi của ta ra, ta
có thể ban ơn một lần, trị khỏi bệnh của ngài.” Phi Hoa Ngọc nhướn mày
khiêu khích, bộ dạng cà lơ cà phất cười đùa đi lên bậc cửa vương phủ.

Đồ đệ ngu dốt của hắn, gặp nạn vẫn còn cần phải người sư phụ này tới cứu, xấu hổ chết đi được!

“Sư phụ, người nên khách khí với Cửu vương gia một chút, tiểu thư vẫn còn
nằm trong tay ngài ấy nha!” Tiểu Hà đứng một bên lặng lẽ đi lên kéo tay
áo Phi Hoa Ngọc, nhỏ giọng nói.

Tiểu thư rơi vào tay Cửu vương gia, không biết bị hành hạ thành dạng gì rồi, vừa nghĩ đến lại thấy đau lòng, hu hu……..

“Tiểu Hà, ngươi yên tâm, ta biết chừng mực!” Phi Hoa Ngọc cười hì hì đẩy Tiểu Hà đang lo lắng sang một bên, kéo nhẹ chiếc áo sặc sỡ đã tụt xuống bả
vai lên, đôi mắt đào hoa ung dung nhìn Vũ Văn Tinh mặt đã tái mét, khóe
môi cười âm hiểm, “Đều do đồ nhi của ta y thuật không thông, biến Cửu
vương gia ngài thành bộ dạng thế này. Nhưng ta có biện pháp, không chỉ
chữa cho ngài trở lại bộ dáng ban đầu, còn có thể chữa được bệnh ban đêm không ngủ được của ngài, có tin hay không thì Vương Gia cứ suy nghĩ
đi.”

Mạc Thanh liếc nhìn Phi Hoa Ngọc không đứng đắn, rất khó có
thể tin được hắn ta là quỷ y trên giang hồ còn giỏi hơn cả y danh thế
gia.

Nghe nói quỷ y rất quái lạ, hắn ta không dễ dàng đồng ý chữa bệnh cho người khác, cũng chưa từng nghe qua hắn ta có thu nhận đồ đệ,
sao Bạch cô nương có thể trở thành đồ đệ của hắn ta đây?

Vũ Văn
Tinh rất hoài nghi thân phận của Phi Hoa Ngọc, lại nhìn thấy nha hoàn
bên người của Bạch Tiểu Thố ở đây, càng thêm hoài nghi hai người này
đang diễn kịch để cứu Bạch Tiểu Thố.

Phi Hoa Ngọc mặt không biến sắc thu hết nghi ngờ của Vũ Văn Tinh vào mắt, môi mỏng khẽ nhếch.

“Sao vậy, Vương gia ngài không tin tại hạ sao? Nếu không thì giao đồ nhi ta ra đây để đối chứng, được không?”

Tin đồn Cửu vương gia trời sinh đã đa nghi, hôm nay gặp mặt, đúng thật!

“Mạc Thanh, cho người đem Bạch Tiểu Thố ra đây, Bổn vương muốn xem nàng có
nhận người này là sư phụ hay không?” Vũ Văn Tinh hừ lạnh, cụp mắt xuống
che đi tia sáng quỷ dị trong mắt.

Bạch Tiểu Thố, ngươi muốn ra khỏi vương phủ này, không dễ vậy đâu!

Phi Hoa Ngọc chỉ cười không nói, mặc cho chiếc áo tụt xuống bả vai, lộ ra cảnh xuân trước ngực.

Nhưng là, người làm chưa kịp đem Bạch Tiểu Thố ra đối chứng với Phi Hoa Ngọc, nàng đã hét chói tai chạy ra, đuổi theo phía sau nàng là một con rắn to lớn vô cùng uy vũ.

“Cứu mạng a____” Bạch Tiểu Thố giống như con
ruồi không đầu chạy loạn khắp nơi, lại đâm đầu vào ngực Phi Hoa Ngọc,
bắt được cây cỏ cứu mạng, nàng ôm chặt eo Phi Hoa Ngọc sống chết không
buông.

Mới tỉnh lại, nhìn thấy Tiểu Thanh đang ngủ bên cạnh, dọa
nàng sợ chết khiếp, sau khi tỉnh táo vội tìm cách ra khỏi lồng sắt, tìm
người cứu cái mạng nhỏ này của nàng.

“Đồ đệ, đừng sợ đừng sợ, chỉ là một con rắn không cắn người mà thôi, con xem mình bị dọa thành cái
dạng gì rồi, thật mất hết thể diện của sư phụ!” Phi Hoa Ngọc thản nhiên
vuốt ve đầu Bạch Tiểu Thố, liếc mắt nhìn Tiểu Thanh phía sau đã chạy đến đây, từ trong tay áo móc ra một cây châm bắn đi, vừa đúng bắn vào chỗ
hiểm của Tiểu Thanh, Tiểu Thanh lập tức mềm nhũn, ngã xuống đất bất
động.

Bạch Tiểu Thố từ nhỏ đã sợ rắn, lớn lên cũng không thay đổi, thật khiến hắn đau đầu a.

“Ngươi đã làm gì với Tiểu Thanh của Bổn vương rồi?” Thấy Tiểu Thanh nằm dưới
đất mãi không tỉnh, Vũ Văn Tinh cho rằng nó đã bị Phi Hoa Ngọc giết
chết, con ngươi tóe lửa, gầm lên.

Từ nhỏ Tiểu Thanh đã làm bạn bên cạnh hắn, là bạn tốt nhất, hắn muốn nam nhân điên điên khùng khùng này đến mạng cho Tiểu Thanh.

“Vương Gia không cần tức giận, ta không giết nó, chỉ để cho nó hôn mê một chút thôi, đừng dọa đồ nhi của ta sợ.” Đối với đau đớn của Vũ Văn Tinh, Phi
Hoa Ngọc càng cảm thấy hả hê.

Mà Bạch Tiểu Thố bị Hoa Phi Ngọc ôm trong ngực, gương mặt dán vào lồng ngực lõa lồ, trên người Phi Hoa Ngọc còn tản ra mùi thuốc, khiến cho khuôn mặt của nàng ửng đỏ.

Nàng ôm lầm người rồi, sao nàng lại ôm một người nam nhân, việc này sao mà nàng chịu nổi a!

Nghĩ vậy, Bạch Tiểu Thố đang trong ngực Phi Hoa Ngọc giãy giụa ra ngoài, xấu hổ nhìn nam nhân phong lưu trước mặt, quẫn bách, ngay cả nói chuyện
cũng cà lăm, “Ngươi………. Ta…………. Cái đó…thật xin lỗi…… Ta không cố ý ôm
ngươi……….”

Bạch Tiểu Thố ngại ngùng gãi đầu, không biết giải thích thế nào.

“Đồ đệ ngoan, Tiểu Hà nói ngươi rơi xuống vách núi mất trí nhớ, để sư phụ
bắt mạch xem ngươi bị thương ở đâu.” Phi Hoa Ngọc thấy Bạch Tiểu Thố
khác thường, không nói hai lời, lập tức nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của
Bạch Tiểu Thố, đưa ngón tay lên bắt mạch.

Không có vấn đề gì, vì sao Bạch Tiểu Thố lại mất trí nhớ?

“Đồ đệ?” Bạch Tiểu Thố kinh hãi, mở to mắt nhìn chằm chằm vào Phi Hoa Ngọc, “Ý của ngươi nói, ta là đồ đệ của ngươi?”

Mẹ ơi, sao vô duyên vô cớ nàng lại gặp phải một sư phụ như vậy, hơn nữa sư phụ này còn vô cùng….. Vô cùng lẳng lơ!

Quần áo rách rưới, chắc chắn là để quyến rũ con gái nhà lành!

“Đúng vậy! Tiểu Thố nhi, sư phụ biết ngươi gặp nạn, cô ý từ xa đến đây cứu
ngươi. Tiểu Thố nhi yêu quý, ngươi không cảm động sao?” Phi Hoa Ngọc giữ chặt Bạch Tiểu Thố đang sợ hãi quá mức, lay động, ngón tay nâng cằm
Bạch Tiểu Thố lên, gương mặt tuấn tú lắc lắc, đau thương nói: “Aizz,
Tiểu Thố nhi vô lương tâm, ngươi gặp lại sư phụ sao không gọi một tiếng
sư phụ, sư phụ thật đau lòng a!”

Bạch Tiểu Thố càng lúc càng bị Phi Hoa Ngọc lay động nhanh hơn, lỗ tai thì bị tàn phá, thật đau khổ.

Trời ạ, buông nàng ra đi, nếu nam nhân này là sư phụ nàng thì thà nàng chết đi cho rồi, không cần phải nghe hắn lảm nhảm!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui