Ái Phi Nàng Dám Không Động Phòng

Chỉ nghe bùm một tiếng, Bạch Tiểu Thố bị Vũ Văn Tinh đè ép biến thành một con thỏ béo ục ịch, được bọc trong giá y đỏ thẫm.

"Vương Gia phu quân, đêm động phòng này chàng không ‘động’ được đâu,
không bằng chàng hãy bỏ qua cho ta đi?" Bạch Tiểu Thố cảm thấy thật vui
mừng khi mình biến thành một con thỏ. Vì cậy là thỏ, nàng có chút đắc ý
dựng thẳng hai tai lên, dũng cảm nói điều kiện với Vũ Văn Tinh.

Biến thành thỏ là một chuyện tốt đẹp đến chừng nào, nàng chưa từng hy vọng nàng sẽ vĩnh viễn là một con thỏ như bây giờ!

"Bạch Tiểu Thố, Bổn vương cũng không tin hôm nay không thể xử lý nàng!"
Mặt Vũ Văn Tinh đen thui, xách Bạch Tiểu Thố - đã biến thành thỏ - lên,
hung hăng hôn cái miệng nhỏ của nàng. Trong thoáng chốc Bạch Tiểu Thố
lại biến thành người, chỉ có điều lúc này Vũ Văn Tinh có thể tiết kiệm
được thời gian cởi bỏ y phục của nàng.

"Vương Gia phu quân, không được bắt nạt ta!" Bạch Tiểu Thố cố gắng ôm
thân thể trẩn trụi của mình không để cho Vũ Văn Tinh xâm phạm, nhưng sức lực của nàng quá ít, sao có thể là đối thủ của Vũ Văn Tinh được.

"Bạch Tiểu Thố, Bổn vương đã là phu quân của nàng rồi, đêm nay là đêm
động phòng hoa chúc của hai ta, Bổn vương sẽ không buông tha cho nàng!"
Vũ Văn Tinh mặc cho Bạch Tiểu Thố cố gắng bò loạn khắp nơi trên giường,
dù sao thì có hắn ở đây, Bạch Tiểu Thố muốn chạy cũng chạy không thoát
được, cho nên hắn cũng không gấp gáp, chỉ bình tĩnh cởi y phục trên
người mình xuống.

Đêm tân hôn mà không động phòng với tân nương của mình, tin này truyền ra ngoài thì mặt mũi của Vương Gia hắn để đâu!

"Vương Gia phu quân, chàng quá biến thái!" Bạch Tiểu Thố hoảng sợ chứng
kiến cảnh Vũ Văn Tinh từ từ tự cởi hết quần áo. Nàng nhìn thấy thân thể
nam tính cường tráng như thể điêu khắc hiện ra trước mắt mình thì không
khỏi mắc cỡ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, vội vàng dùng hai tay che mắt
của mình lại, không dám nhìn tiếp.

Biến thái, sao ở phương diện nào hắn cũng biến thái hết vậy!

Vũ Văn Tinh thấy Bạch Tiểu Thố mắc cỡ đến mức cả người đều trở nên ửng
hồng, trong đôi mắt phượng như ngọc đen không khỏi hiện ra ý cười dịu
dàng, cúi người tiến về phía tai Bạch Tiểu Thố, thổi khí nóng, "Ái phi,
chúng ta động phòng thôi!"

Vũ Văn Tinh nói xong, liền dùng nội lực dập tắt cây nến long phượng vẫn
còn đang cháy nổ tanh tách, tiếp theo đó, màn lụa hạ xuống.

Bạch Tiểu Thố chỉ cảm thấy lỗ tai mình tê tê, ngưa ngứa, như có một dòng điện thông qua lỗ tai nàng truyền khắp cơ thể, lập tức khiến cho cả
người nàng đều nổi da gà.

Đừng có gọi nàng là ‘ái phi’, nàng thật sự, rất không chịu nổi khi hắn gọi nàng như vậy!

"Vương Gia phu quân, về sau cũng đừng gọi ta là ái phi nữa, ta mới không phải là ái phi gì gì đó của chàng đâu!" Nhịn rồi lại nhịn, nhưng rốt
cuộc Bạch Tiểu Thố vẫn nhịn không được nói ra kháng nghị của mình.

"Bổn vương càng muốn gọi nàng như vậy, ái phi à!" Vũ Văn Tinh bởi vì cầm lòng không được trước thân thể trơn bóng của Bạch Tiểu Thố, vì vậy cảm
thấy rất khó chịu, càng không làm theo ý của nàng.

Con thỏ ngu xuẩn đáng chết, nàng trốn cái gì, sớm muộn bọn họ cũng phải động phòng thôi!

"Vương Gia thối, đừng có sờ chân ta!" Bạch Tiểu Thố dùng sức bò xung
quanh, muốn né tránh sự đuổi bắt của Vũ Văn Tinh, nhưng không gian trên
giường bé như vậy, bất luận là nàng có chạy kiểu gì cũng không trốn
thoát được thiên la địa võng của Vũ Văn Tinh, cuối cùng bị hắn bắt được
mắt cá chân, kéo thẳng về phía hắn, gấp đến độ Bạch Tiểu Thố hét chói
tai.

Hu hu, nàng không muốn động phòng, không muốn một chút nào cả!

"Câm miệng, không được ầm ỹ!" Vũ Văn Tinh kìm nén tức giận đã lâu, rốt
cuộc không nhẫn được nữa bộc phát khi Bạch Tiểu Thố hét rống lên. Một
lần nữa hắn áp chế Bạch Tiểu Thố dưới thân thể mình, giở trò vuốt ve
thân thể mềm mại của Bạch Tiểu Thố, dục vọng trong cơ thể cuộn trào mãnh liệt, không thể kìm nén được nữa rồi.

Con thỏ ngu xuẩn này dám kêu nữa là hắn lột da thỏ của nàng thật cho mà xem! ~

"Vương Gia phu quân, đây là lần đầu tiên của chàng à?" Bạch Tiểu Thố
thấy mình không còn đường để chạy, cũng không thể không chấp nhận chuyện sẽ xảy ra kế tiếp, nhưng cái miệng nhỏ nhắn vẫn không chịu ngoan ngoãn ngậm lại.

Bạch Tiểu Thố từng nghe tỷ tỷ Bạch Đại Thố của nàng nói: lần đầu của nữ
nhân rất đau, nếu như nam nhân của muội cũng là lần đầu tiên, vậy thì
càng đau. Nàng không muốn bị đau chết, cho nên cứ hỏi rõ ràng vẫn tốt
hơn.

"Dáng vẻ của Bổn vương nhìn giống bộ dạng của kẻ có rất nhiều nữ nhân
à?" Vũ Văn Tinh nghe vậy, hung tợn cắn bả vai Bạch Tiểu Thố một cái cho
hả giận, vẫn còn chưa phục nghiến răng nói, "Từ trước đến nay Bổn
vương thủ thân như ngọc, không biết ái phi nàng có hài lòng với Bổn
vương không?"

Thỏ ngu xuẩn nên cũng chỉ biết hỏi những câu hỏi ngu xuẩn!

"Ta nói đừng gọi ta là ‘ái phi’ rồi mà, Vương Gia phu quân!" Bạch Tiểu
Thố dùng sức đánh vào lồng ngực Vũ Văn Tinh, đôi mắt to long lanh có vẻ
đặc biệt sáng ngời ở trong bóng tối, "Ta không thích là lần đầu tiên của chàng!"

Xong đời, xong đời! Không ngờ tên Vương Gia trước mắt nàng một nữ nhân cũng không có, vậy chẳng phải là sẽ đau chết nàng sao?

Vũ Văn Tinh nghe vậy, sắc mặt nhanh chóng âm trầm xuống, quát lạnh,
"Chẳng lẽ ái phi thích nam nhân như hoàng huynh – người có rất nhiều phi tử sao?"

Vũ Văn Tinh âm thầm đau lòng chua xót, hắn bị Bạch Tiểu Thố chê, điều đó sỷ nhục hắn cỡ nào!

"Hiên không tệ, hắn có nhiều phi tử, kỹ thuật nhất định hơn chàng
nhiều!" Bạch Tiểu Thố tạm thời bỏ qua bàn tay Vũ Văn Tinh đang sờ loạn
lên người nàng, nghẹo đầu cẩn thận suy nghĩ một chút, sau đó rất nghiêm
túc trả lời hắn.

Hiên nhất định rất có kinh nghiệm, dù sao cũng hơn vị Vương Gia này!

"Bạch Tiểu Thố!" Vũ Văn Tinh tức giận rống to.

Thật sự là hắn bị con thỏ ngu xuẩn này làm cho tức chết! Sao nàng lại dám nói như vậy?!

"Ở đây!" Bạch Tiểu Thố bị tiếng quát của Vũ Văn Tinh làm giật mình, vội vàng chân chó lên tiếng.

Tên Vương gia biến thái này âm dương quái khí*, thật là khó phục vụ!
(*nghĩa đen kà khí quái lạ trong trời đất, nghĩa bóng chỉ những người
lời lẽ, cử chỉ quái đản, kỳ lạ hoặc lời nói, thái độ không chân thành,
khiến người ta đoán không ra.)

"Không cho phép nhắc đến nam nhân khác ở trước mặt Bổn vương, nhất là
hoàng huynh của Bổn vương!" Vũ Văn Tinh giận quá hóa cười, không dài
dòng với Bạch Tiểu Thố nữa, trực tiếp Bá Vương ngạnh thượng cung.

"A...... Đau chết mất, ta không muốn...... Chàng mau đi ra!"
Bạch Tiểu Thố bị Vũ Văn Tinh mạnh mẽ xé rách thân thể, đau đến thét chói tai, cả tay lẫn chân dùng sức đánh Vũ Văn Tinh – kẻ khi dễ nàng.

Vương Gia thối, xem đi, kỹ thuật của hắn muốn có bao nhiêu thối nát liền có bấy nhiêu, thật sự làm nàng đau muốn chết!

"Bạch Tiểu Thố, đừng động!" Vũ Văn Tinh dùng sức giữ chặt chế Bạch Tiểu
Thố đang giãy giụa lung tung lại, mặt sa sầm. Hắn cũng đau đến đổ mồ hôi lạnh.

Nàng đau, hắn cũng rất đau!

Bạch Tiểu Thố cảm giác mình bị Vũ Văn Tinh xé thành hai nửa, thân thể dường như không phải là của nàng nữa.

Không được, nếu cứ tiếp tục thế này nàng sẽ đau đến chết, nàng nhất định phải nghĩ biện pháp chạy trốn!

Đúng rồi, nàng có thể lại biến thành thỏ, vậy Vương gia biến thái sẽ không thể làm gì nàng.

Cứ làm như thế đi!

Bạch Tiểu Thố chịu đựng đau đớn như tê liệt toàn thân, nâng lên nửa
người trên, ôm cổ Vũ Văn Tinh, lập tức dùng khí thế sét đánh không kịp
bưng tai hôn lên môi mỏng của hắn.

"Bạch Tiểu Thố!" Vũ Văn Tinh nóng nảy quát lớn, vội vàng đi bắt Bạch
Tiểu Thố đã nhảy khỏi giường, mắt phượng đen láy cơ hồ có thể phun ra
lửa.

Thỏ ngu xuẩn đáng chết, nàng lại dám chạy trốn!

Dĩ nhiên Bạch Tiểu Thố không thể nào để Vũ Văn Tinh bắt nàng đem đi giày xéo. Sau khi nhảy xuống, nàng lập tức chui vào gầm giường, mặc cho Vũ
Văn Tinh có la lối đe dọa nàng như thế nào, nàng cũng đều không chịu đi
ra.

Hừ, lần này xem Vương gia biến thái còn có thể làm gì nàng!

"Bạch Tiểu Thố!" Vũ Văn Tinh phẫn giận đến nỗi rất muốn phá hủy chiếc
giường này, nhưng lại sợ mình ra tay quá nặng sẽ đả thương Bạch Tiểu
Thố, cho nên chậm chạp không hề động thủ.

Con thỏ ngu xuẩn này được lắm, dám bỏ hắn ở chỗ này không động phòng!

"Mạc tổng quản, sao thế nào mà nô tài lại nghe thấy Vương Gia đang tức
giận quát vương phi vậy?" Ban đêm một gã sai vặt bò dậy đi đại tiện,
chạy đến trước mặt Mạc Thanh - vẫn còn đứng giữ cửa - nhỏ giọng hỏi.

"Không có gì, Vương Gia và vương phi đang đùa giỡn thôi, ngươi đi ngủ
đi!" Mạc Thanh cười cười ôn hòa với gã sai vặt kia, sau đó xua hắn đi
rất nhanh.

Vương Gia, vương phi à, đêm động phòng hoa chúc mà hai người vẫn cãi
nhau ầm ỹ như vậy, Mạc Thanh thật sự bái phục hai người rồi!

Mạc Thanh bất đắc dĩ lắc đầu một cái, quyết định không canh giữ cửa thay bọn họ nữa, mà trở về phòng mình ngủ.

Trong tân phòng, hai người kia giằng co đến cuối cùng cũng không có kết
quả. Do quá tức giận mà đến Vũ Văn Tinh rống to đến nỗi vang khắp cả
vương phủ, khiến cho toàn bộ hạ nhân trong vương phủ ai ai cũng biết,
nhà bọn họ Vương Gia không thể làm gì vương phi!

Bạch Tiểu Thố làm tổ ở dưới gầm giường, ngủ say như chết, không thèm để ý tới Vũ Văn Tinh kêu gào ầm ỹ. Mà Vũ Văn Tinh thì tức giận, một mình
trần như nhộng nằm trên giường, suốt đêm chỉ biết phẫn nộ nghiến răng
nghiến lợi.

Hôm sau, khi mới vừa hừng sáng, Bạch Tiểu Thố vì mắc tiểu mà tỉnh dậy.
Nàng lén lén lút lút bò từ dưới giường ra ngoài, nàng còn rất bất mãn
đối với chuyện mình biến lại thành người.

Hiện tại nàng hận không thể ngày ngày được làm thỏ. Chỉ khi biến thành
thỏ, nàng mới có thể tránh khỏi bị tên Vương Gia biến thái kia bắt nạt!

Bạch Tiểu Thố rất vất vả mới bò được ra ngoài, nhưng nàng còn chưa kịp
duỗi thân mình thì đã bị một cỗ lực rất mạnh kéo lên giường.

"Vương Gia phu quân, chào buổi sáng...... A......" Sau một hồi trời đất quay cuồng, rốt cuộc Bạch Tiểu Thố mới choáng váng biết rõ
tình hình trước mắt, đó chính là vị Vương Gia nào đó sắc mặt khó coi
đang đè lên nàng.

"Ái phi, cuối cùng nàng cũng chịu chui ra rồi sao?" Vũ Văn Tinh đưa tay
vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn lấm lem của Bạch Tiểu Thố, phẫn hận không thôi
nghiến răng nói, "Bổn vương đã chờ ái phi ở chỗ này cả một buổi tối
rồi!"

Hừ, cuối cùng con thỏ ngu xuẩn này vẫn bị hắn bắt được! Cả đêm hắn cực khổ ôm cây đợi thỏ, kết quả không phụ lòng hắn!

"Vương Gia phu quân, chàng...... Giờ này chàng nên vào triều rồi
mới phải chứ!" Bạch Tiểu Thố khóc không ra nước mắt, sớm biết nàng sẽ bị bắt, thì nàng nên trốn dưới gầm giường đến buổi trưa hẵng ra ngoài.

Hu hu, bây giờ nàng trốn cũng không thoát được nữa rồi!

"Bổn vương vừa mới tân hôn, chắc hẳn hoàng huynh cũng sẽ không trách tội Bổn vương hôm nay không thượng triều đâu!" Vũ Văn Tinh cười lạnh, trong đôi mắt phượng đen láy tràn đầy dục vọng, "Đêm qua, Bổn vương cùng ái
phi mới tiến hành đêm động phòng hoa chúc được một nửa thì ái phi đã bỏ Bổn vương trốn xuống dưới giường ngủ. Bây giờ ái phi tỉnh dậy rồi,
không bằng tiến hành nốt chuyện giang dở tối hôm qua với Bổn vương đi!"

Đêm qua kìm nén khiến hắn cả đêm đều khó chịu, tất cả đều do con thỏ ngu xuẩn này!

"Hả? Như vậy sao được? Vương Gia phu quân, chàng vẫn nên thượng triều
thì hơn!" Bạch Tiểu Thố lắc đầu quầy quậy, bởi vì nàng không muốn bị đau thêm lần nữa.

Huhu, tha cho nàng có được hay không? Bên ngoài nhiều nữ nhân lắm mà,
tại sao tên Vương gia biến thái này cứ cố tình muốn lấy nàng làm đối
tượng thí nghiệm thế!

Nàng thật sự là rất sợ đau!

"Ái phi, Bổn vương đã nói là hôm nay không vào triều sớm mà!" Vũ Văn
Tinh dí sát tuấn nhan tới gần mặt Bạch Tiểu Thố, cắn răng cười nói,
"Ngày nào nàng chưa động phòng với Bổn vương, thì ngày đó Bổn vương sẽ
không vào triều sớm, nàng có hiểu không?"

Nghe vậy, Bạch Tiểu Thố giận đến mức muốn mắng té tát cho Vũ Văn Tinh một trận.

Hắn quá vô sỉ! Nào có vị Vương Gia nào vì chuyện động phòng mà bỏ mặc chuyện quốc gia đại sứ chứ!

Hóa ra Vương gia biến thái là tên háo sắc, cũng giống sư phụ thối tha, trong bụng toàn chứa ý đồ xấu!

Không được, nàng phải biến thành thỏ, chạy trốn mới được!

"Bạch Tiểu Thố, nàng đừng giở trò với Bổn vương, Bổn vương sẽ không mắc
mưu của nàng lần nữa đâu!" Vũ Văn Tinh nhận thấy Bạch Tiểu Thố muốn hôn
môi hắn để biến mình thành thỏ liền cười lạnh, lật người Bạch Tiểu Thố
lại, tiếp tục đè◎dđ◎lqđ◎ nàng khiến nàng không thể nhúc nhích.

"Cứu mạng với, ai tới cứu ta với!" Sau khi Bạch Tiểu Thố bị Vũ Văn Tinh
giữ chặt, mặt đỏ như gấc, hết sức không cam lòng la lớn lên.

Giờ trời sắp sáng rồi, thế mà hắn còn muốn...... với nàng.

Hu hu, thật biến thái!

"Bạch Tiểu Thố, câm miệng!" Vũ Văn Tinh ngại Bạch Tiểu Thố ồn chết
người, vội vàng dùng tay bưng kín miệng nhỏ của nàng, để phòng ngừa nàng gọi tất cả người làm đến, vậy chuyện động phòng này của hắn không thể
tiếp tục rồi.

Hu hu, Vương Gia thối ghê tởm lại dùng cách này ức hiếp nàng, nàng không muốn động phòng đâu!

Cuối cùng, mặc kệ Bạch Tiểu Thố không muốn động phòng đến cỡ nào, nhưng
vẫn bị Vũ Văn Tinh đè ép hoàn thành ‘phu thê chi lễ’*. (*những chuyện vợ chồng cần làm)

"Vương Gia thối, chàng đã hài lòng chưa?" Bạch Tiểu Thố khóc lem hết cả
khuôn mặt nhỏ nhắn, dùng ngón tay không còn sức lực đâm đâm vào ngực vị
Vương Gia nào đó, chu miệng hết sức không cam lòng nói.

Hắn chính là tên biến thái, biến thái trong đại biến thái! Tại sao có thể đem nàng lăn qua lộn lại ăn nhiều lần như vậy!

Nàng không còn trong sạch rồi, trong sạch của nàng đều bị tên Vương gia biến thái này phá hỏng rồi!

"Bổn vương còn chưa có ăn no." Vũ Văn Tinh híp đôi mắt phượng như ngọc
đen lại, lười biếng mở miệng nói, "Ái phi, chúng ta tiếp tục động phòng
nào!"

Con thỏ ngu xuẩn này mùi vị không tệ, hắn còn muốn ăn thêm nhiều lần nữa!

"Đừng mà, Vương Gia phu quân, toàn thân ta đau nhức, chàng buông tha cho lần đầu của ta đi!" Nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Tiểu Thố từ
đỏ nhanh chóng chuyển sang trắng bệch. Nàng vốn không còn hơi sức động
đậy thân thể nữa nhưng vẫn vội vàng tránh khỏi ngực Vũ Văn Tinh. Nàng
trợn tròn hai mắt, lắc đầu quầy quậy.

Đừng mà, thân thể của nàng như thể bị xe tải lớn đè nát, đang rất đau!

Nếu thêm một lần nữa, xương cốt của nàng nhất định sẽ gãy nát mất!

Vì không để cho mình bị Vũ Văn Tinh giày xéo một cách vô tình lần nữa,
lần này Bạch Tiểu Thố phản ứng thật nhanh, tiến tới dùng sức hôn vị
Vương Gia nào đó. Khi đã biến thành thỏ, nàng lập tức nhảy xuống giường, vẫy vẫy cái đuôi thỏ đáng yêu, nhảy đến cửa phòng.

"Mạc Thanh, Vương Gia nhà ngươi dậy rồi, ngươi mau tới mặc quần áo hắn giúp chàng!"

Mạc Thanh vẫn canh giữ ở ngoài cửa, sau khi nghe thấy Bạch Tiểu Thố gọi, không khỏi giảo hoạt cười một tiếng, hồi đáp, "Vương phi, người và
Vương Gia đã thành thân, như vậy từ nay về sau chuyện phục vụ Vương Gia
mặc quần áo

nên do vương phi người đảm nhiệm, Mạc Thanh không tiện tham gia!"

Mạc Thanh đáng chết, nàng chỉ muốn hắn mở cửa ra, thế mà hắn lại đi nói
năng dài dòng với nàng, lại còn muốn nàng phục vụ Vương Gia thối mặc
quần áo nữa chứ, không có cửa đâu!

"Mạc Thanh, ngươi ở bên ngoài đợi đi, không có lệnh của Bổn vương, không cho phép ngươi đi vào!" Vũ Văn Tinh thấy Bạch Tiểu Thố dùng sức dùng
móng vuốt cào cửa muốn bỏ chạy, cảm thấy rất buồn cười. Lúc này hắn mang thân thể trần trụi bước đến, bắt Bạch Tiểu Thố đang muốn trốn bỏ lên
giường.

"Vương Gia thối, chàng sẽ không...." Bạch Tiểu Thố hoảng sợ nhìn chằm
chằm Vũ Văn Tinh đang tiến về phía nàng, sợ hét lên một tiếng.

Hiện tại nàng là thỏ nha, hắn sẽ không làm xằng làm bậy với nàng chứ?

"Nàng nói thử xem, ái phi?" Vũ Văn Tinh ác ý nhếch môi cười, xách tai
thỏ của Bạch Tiểu Thố lên nói, "Ái phi biến thành thỏ càng tăng thêm
tình thú khuê phòng, Bổn vương không thuận theo nàng, chẳng phải là đã
cô phụ ý tốt của ái phi sao?"

Nghe vậy, Bạch Tiểu Thố chỉ biết im lặng, đầu giăng đầy hắc tuyến.

Sao nàng lại có cảm giác tên Vương gia biến thái này càng ngày càng vô
sỉ, càng ngày càng giống tính tình của sư phụ thối nhà nàng thế nhỉ?

"Vương Gia phu quân, buổi tối chúng ta tiếp tục động phòng được không?
Bây giờ là ban ngày, không hay lắm!" Trốn không thoát, vậy thì lùi để
tiến vậy. Không nên làm chuyện không đoan chính giữa ban ngày ban mặt.

Nàng kiên quyết không muốn dùng hình thái thỏ ấy ấy với Vương gia biến thái, như vậy thì quá biến thái!

"Không được, Bổn Vương muốn động phòng với ái phi ngay lập tức!" Vũ Văn
Tinh trả lời hết sức kiên quyết, bàn tay vuốt ve thân thể thỏ mềm mại
của Bạch Tiểu Thố, đồng thời trong đôi mắt phượng đen láy cũng hiện lên
vài tia tà ác.

Hắn muốn ăn con thủ ngu xuẩn này ngay lập tức, phương thức như thế này khẳng định rất mới mẻ kích thích!

"Vương Gia thối, chàng có thể đừng biến thái như vậy không?!" Bạch Tiểu
Thố nghe vậy, thật muốn tìm miếng đậu hũ đập đầu chết cho xong.

Rốt cuộc nàng đã gả cho một người như thế nào thế này!

"Không thể!" Vũ Văn Tinh ác liệt cong môi lên, "Ái phi, chúng ta động phòng nào!"

Sau đó, thỉnh thoảng trong phong sẽ phát ra âm thanh để Mạc Thanh đang canh giữ bên ngoài nghe được.

"Hu hu, Vương Gia phu quân, chàng không cần dùng sức như vậy, ta rất đau..."

"Vương Gia phu quân, đừng mà, ta sắp không được rồi, chàng bỏ qua cho ta đi, hu hu... Ta sắp chết rồi... Ưm...."

"Vương Gia phu quân, chàng vẫn chưa đủ à..."

Mà Mạc Thanh đứng ở ngoài cửa cười rồi lại cười, cười đến bí hiểm.

Xem ra Vương Gia nhà bọn họ thật là dũng mãnh, ép buộc vương phi đến sắp không còn hơi sức nữa rồi, mà hắn cũng tin rằng, trong vương phủ này
rất nhanh sẽ có thêm một tiểu Vương Gia.

Đợi Bạch Tiểu Thố có hơi sức chạy ra khỏi tân phòng đã là buổi trưa ngày hôm sau.

Bạch Tiểu Thố vừa quay về căn phòng mình ở trước kia liền lập tức sai
Tiểu hà chuẩn bị nước tắm, thoải mái ngâm mình trong nước nóng cũng
khiến cả người đau nhức bớt đi được phần nào.

"Tiểu Hà, tiểu thư nhà ngươi muốn đi ngủ, ngươi hãy canh chừng ngoài
cửa, không cho bất kỳ kẻ nào vào phòng quấy nhiễu giấc ngủ của ta, nhất
là tên Vương Gia thối kia, ngàn vạn lần không được cho hắn vào, biết
chưa?" Trước khi ngã vật xuống giường, Bạch Tiểu Thố không quên ân cần
nhắc nhở Tiểu Hà.

Vương Gia thối đáng chết, giày vò nàng một ngày một đêm, quả thực là đại sắc quỷ, không thuốc chữa!

"Nhưng tiểu thư, ngộ nhỡ Vương Gia muốn xông vào thì làm thế nào ạ?" Tiểu Hà không biết làm sao, mở to hai mắt hỏi.

Người ta là Vương Gia, nàng chỉ là một nha hoàn nhỏ bé, có thể ngăn được sao?

"Hắn muốn xông vào, thì ngươi lấy một cây gậy gỗ* đuổi hắn đi thay cho
tiểu thư ta!" Sau khi Bạch Tiểu Thố hung ác nói hết những lời này, liền
lập tức ngã xuống giường, ngủ say như chết. (*trong bản CV là "cây gun"
thì t cũng chẳng biết là cây gì nên để là "gậy gỗ" ạ, hic, ai biết nói
t, t sẽ sửa lại ngay!)

"Hả?" Tiểu Hà kinh ngạc trừng lớn mắt.

Cầm gậy gỗ đánh đuổi Vương Gia... Cho dù nàng có ăn gan hùm mật gấu cũng không dám đâu, vẫn là câu nói kia, người ta là Vương Gia, nàng chỉ là
một nha hoàn nhỏ bé thôi!"

Dĩ nhiên, lấy lá gan của Tiểu Hà nào dám đi cản Vũ Văn Tinh tiến vào.
Căn bản là nàng rất biết vâng lời, nghênh đón Vũ Văn Tinh vào trong,
nhìn Vương Gia ôm tiểu thư đang ngủ say nhà nàng đi ra ngoài, nàng còn
nhân tiện tặng kèm một câu: Vương Gia đi thong thả.

Nếu là Bạch Tiểu Thố tỉnh lại thấy bộ dáng chân chó này của Tiểu Hà,
nhất định mắng Tiểu Hà là cây cỏ vô dụng, gió chiều nào theo chiều đó,
chỉ tiếc nàng ngủ say như chết, bị Vũ Văn Tinh ôm đi mà không hay biết
gì.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui