Ái Phi, Nghe Nói Nàng Muốn Vượt Tường

Lạc Dật giật mình, tuấn nhan nổi lên một tầng kinh hỉ, vừa định vươn hai tay ôm lấy nàng, lại nhận thấy được một hơi thở lạnh như băng, xoay chuyển ánh mắt, liền nhìn thấy khuôn mặt đầy hắc tuyến của Phù Vân Khâu Trạch.

Nhìn theo ánh mắt của hắn, Y Y kinh ngạc khi nhìn thấy Phù Vân Khâu Trạch, tại sao hắn lại xuất hiện ở nơi này, nhất thời muốn tiến lên nhìn hắn thì…

Thanh âm của một nữ nân đột nhiên tiến vào.

“Di, đại thụ này thật đẹp nha, Hoàng Thượng, Sầm Nhi có thể đi vào nhìn một chút không? Lần đầu tiên Sầm Nhi nhìn thấy đại thụ có nhiều hoa như vậy nha.”

Chính là nàng! Y Y lại nhớ tới hình ảnh lẵng lơ của nữ nhân này cùng Mẫn Hách yêu nam, trước mặt Lạc Dật mặt, không biết có nên nói hay không nói, do dự quay đầu, nhìn thân ảnh lả lướt tiến vào.

Nhưng mà, Phù Vân Khâu Trạch giờ phút này sắc mặt âm trầm, lạnh lẽo như hàn băng, tiến lên phía trước, nhìn hai chén trà nóng trên bàn, trầm mặc không nói.

“Thì ra bên trong còn có mật động nha,” Sầm Nhi bước theo đến, thấy hai người ở bên trong, cũng không khỏi ngây ra một lúc

“Y tỷ tỷ, thì ra tỷ cũng ở đây, sao lại không nói cho Sầm Nhi biết chỗ thú vị như vậy, di, vị này là?”

Nàng liếc nhìn về thân ảnh bên cạnh Y Y, hai mắt lập tức trợn tròn, thế gian mĩ nam vô số, nhưng nàng chưa từng thấy qua nam tử nào xuất sắc như thế, chỉ sợ, có lật tung cả thế gian này cũng chưa chắc tìm được nam nhân có thể so sánh với hắn.

Sắc mặt dâm tà thoáng ánh lên vẻ mừng rỡ như điên, nhưng chỉ trong khoảnh khắc, sau lại trấn định xuống dưới, khôi phục vẻ điềm đạm đáng yêu, chầm chậm đi đến bên cạnh Y Y, cố ý muốn cho nam tử nhìn thấy dung nhan của hai người là giống nhau như tạc.

Nhưng mà, Lạc Dật lại làm như nàng là không khí trong suốt, hướng Phù Vân Khâu Trạch gật đầu.

“Thần tham kiến Hoàng Thượng.”

Thái hoàng Thái Hậu từng hạ khẩu dụ, quốc sư không cần phải hành đại lễ với bất kì ai, cho nên, hắn không cần quỳ trên mặt đất hành lễ, chào hỏi như vậy cũng có thể xong lễ quân thần.

“Mới sáng sớm, quốc sư đã có nhã hứng thật tốt.” Ngước mắt, tà nghễ nhìn thanh phong đang tung vũ những cánh hoa trắng muốt, Phù Vân Khâu Trạch vươn tay, đón lấy một đóa hoa rơi vào lòng bàn tay, đôi mắt màu tím thâm trầm, rét lạnh “Bất quá, cùng hoàng phi uống trà ngắm hoa, tựa hồ không hợp với lễ cho lắm, khiến người tị hiềm, dèm pha.”

Hoa Thiên Âm! Loài hoa này bốn mùa đều nở rộ, chỉ sinh trưởng trong vùng khí hậu ấm áp ở miền nam, nhưng mà, Lạc Dật lại đem hoa Thiên Âm vào trong hoàng cung, đây là nơi có khí hậu của vùng cực, lạnh lẽo vô chừng.

Hắn rốt cuộc đã làm như thế nào? Hơn nữa, khuôn viên này chắc chắn có giăng kết giới, làm cho không khí trong đình viện ấp áp, thích hợp cho hoa Thiên Âm sinh trưởng, đồng thời cũng không cho hương hoa tản mát ra ngoài, tránh để cho người ngoài theo hương thơm mà tìm đến. Mình (Khâu Trạch) và công chúa La Phu quốc, chẳng qua chỉ là tình cơ đi ngang qua đây, vừa bước vào đã ngập trong sắc trắng của những đóa hoa, còn đang bần thần, bước chân theo bản năng tiến lên phía trước, thì bên tai lại vang lên tuyên cáo của nàng đối với Lạc Dật.

“Ta thích ngươi.”

Chỉ ba chữ mềm nhẹ nhưng lại sắc bén như chủy thủ, thẳng tắp đâm vào trái tim hắn, đau nhói, khiến hắn hô hấp cũng khó khăn, tựa như mỗi lần hít vào, lại có một nhát dao cắt xuống trái tim.

Nụ cười mỹ lệ đáng yêu, hắn từng nghĩ đóa hoa lê đó chỉ dành riêng cho mình, giờ phút này là vì người khác mà nở rộ.

Nàng, có hiểu được ý nghĩa của ba chữ này không? Cũng không phải là dạng ”thích ”một con chó nhỏ, đơn giản như vậy.

“Tị hiềm?” Y Y nghi hoặc nhìn hắn, liếc mắt một cái, “Có cái gì phải ngại? Ngươi cùng ta không phải cũng thường thế sao?”

Phù Vân Khâu Trạch cố trấn định, dùng định lực kềm chế xúc động, nhưng gương mặt vẫn xanh mét một mảnh, nàng rốt cuộc có hiểu hay không, ở trước mặt mình che chở một nam nhân khác, sẽ có hậu quả như thế nào?

“Y tỷ tỷ”

Thấy không có ai để ý tới mình, Sầm Nhi cố ý che miệng cười, kéo kéo ống tay áo của Y Y “ Tị hiềm, chỉ nói với người chưa có hôn ước, cô nam quả nữ ở cùng một chỗ, không dùng để nói với trượng phu.”

Cũng tức là nói, nàng cùng hắn có hôn ước, cho nên không bị ”tị hiềm”? Y Y hiểu rõ gật gật đầu.

Nhưng mà, Phù Vân Khâu Trạch chỉ là lạnh lùng cười.

“Xem ra, ái phi tựa hồ thực thích đứng ở nơi này, ngay cả hai chữ ”tị hiềm” đều có thể đặt ở một bên.”

“Khâu Trạch, ngươi đừng có nói cái giọng đó được không?” Vừa định ”mềm nhẹ”, nhỏ giọng xuống nước, nháy mắt đã bị câu nói kia của hắn làm cho bay biến, Y Y mắt hạnh giận trừng

“Mới sáng sớm, ngươi ăn phải hỏa dược sao, Lạc Dật ca ca cũng không phải người ngoài, cùng một chỗ thì cần tị cái gì hiềm cái gì.”

Huống hồ, hắn cứ bảo mình gọi là ca ca, chẳng lẽ đúng là người một nhà sao?

“Lạc Dật ca ca?” Phù Vân Khâu Trạch cắn chặt răng, nhìn vẻ mặt lạnh nhạt Lạc Dật, “Ngươi nói cho nàng biết?”

Áo trắng phiêu phiêu, nâng chén trà, nhấp một ngụm.

“Thần dường như không cần phải thông báo với người chuyện riêng tư cá nhân, Hoàng Thượng, ngươi nên hiểu được, việc hôm qua thần làm, nguyên nhân là vì cái gì, bây giờ như thế nào lại muốn tự cầm đá đập chân mình.”

Nghe được lời này, Phù Vân Khâu Trạch nhẹ nhàng thở ra, xác thực, nếu hắn hiện tại đã nói rõ cho Y Y biết, như vậy, hôm qua cũng sẽ không giúp nàng một lần nữa phong ấn trí nhớ, là chính mình đa nghi sao?

“Các ngươi, rốt cuộc đang nói cái gì?” Y Y thật sự nghe không hiểu, tựa như ngày hôm qua, nghe không hiểu lời nói giữa Khâu Trạch cùng Mẫn Hách yêu nam.

“Thần, dòng họ Ngàn Hạc, tự Lạc Dật, Hoàng Thượng cũng là hôm qua lần đầu tiên nhìn thấy vi thần, cho nên, không nghĩ tới hoàng phi sẽ biết tên vi thần, nên có chút tò mò.” Lạc Dật nhìn Phù Vân Khâu Trạch, mỉm cười.

Thật là như vậy? Y Y hoài nghi, tầm mắt nhìn thấy hai người trao đổi ánh mắt, nhưng không biết vì sao, chính là cảm thấy lời nói Lạc Dật có thể tin, cũng liền không tiếp tục truy vấn .

Nhưng mà, vẫn cảm thấy, hôm nay Khâu Trạch có chút quái dị.

“Đây là trà gì, thơm quá, quốc sư, Sầm Nhi cũng có thể uống sao?” Giống như không thèm chú ý ba người kia vẫn coi mình như không khí, Sầm Nhi cầm lấy chén trà của Y Y, ngửi ngửi, hai mắt sáng ngời.

Thản nhiên trà hương, so với trà thượng phẩm cũng là bất đồng, không đậm, không nhạt, mùi hương thanh lương, thơm mát, khoan khoái như một hơi thở.

Ôn hòa cười, gật gật đầu, Lạc Dật không biết theo thế nào lại biến ra hai cái chén, rót trà vào, đặt lên bàn, đưa đến trước mặt hai người:“Thỉnh dùng, đây là trà hoa Thiên Âm.”

Phù Vân Khâu Trạch biến sắc, đi đến bên cạnh bàn đá, ngồi xuống, nâng chén trà, hốc mắt vi thấp.

Hắn nhớ rõ, Ngân Nhi từng nói qua, nếu hoa Thiên Âm có thể chế thành lá trà, nhất định phải châm cho mình một ly đâu tiên……

“Trước kia, nàng đã từng nói qua với ta, trà này, nàng muốn làm cho người mình thích nhất uống.” Lạc Dật khinh ngữ, cũng nâng chén trà, tựa hồ lâm vào trầm tư.

Muốn làm cho người mình thích nhất uống? Phù Vân Khâu Trạch cả người rung lên, kinh ngạc nhìn phía Y Y, vì sao, tiệc trà xã giao này lại bắt đầu với Lạc Dật?

Y Y nhấp một ngụm, hoa Thiên Âm? Cái tên đẹp quá, nhưng mà, mùi hương này, hình như với hương hoa trên đại thụ là giống nhau?

“Hoa Thiên Âm, là hoa gì?” Nàng mờ mịt mở miệng.

Phù Vân Khâu Trạch cùng Lạc Dật đều sửng sốt, hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, hoặc là trầm mặc, hoặc là đem ánh mắt phiết hướng nơi khác, trên mặt, đều tản mác thần sắc cô đơn, vết thương trong lòng nhiều năm vẫn còn chưa khép lại, lại chậm rãi khuếch tán mở ra……

Hoa Thiên Âm…… Nàng đã quên …… Liền ngay cả bọn họ, cũng quên không còn một mảnh……


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui