Ái Phi, Nghe Nói Nàng Muốn Vượt Tường

ợi Phù Vân Khâu Trạch bước vào Long Quân điện, Mộc Hiệp quay đầu, nhìn thoáng qua sắc mặt tái nhợt của hoàng phi, gương mặt nghiêm nghị thoáng qua một trận không đành lòng, nhưng thấy người đi phía trước, hai tay nắm chặt đến phát run, nhưng lưng vẫn kiên trì ngạo nghễ đứng thẳng, bất giác thở dài
“Hoàng Thượng, người thật muốn y theo kế hoạch, như thế mà làm sao? Thuộc hạ chỉ e hoàng phi sẽ chấp nhận không nổi.” Nhớ đến bộ dáng thất hồn lạc phách của nàng hôm nay, không khỏi đổ mồ hôi lạnh.

Thân ảnh đang bước nhanh đột nhiên cứng đờ, hắn quay người lại, trên mặt gân xanh nổi hằn trên khuôn mặt tuấn tú, tựa hồ đang cực lực ẩn nhẫn cảm xúc của chính mình, bên trong đôi mắt màu tím lửa giận bành trướng, hừng hực dấy lên khói trắng như núi lửa sắp bùng nổ.

Đáng chết! Cắn răng, một quyền hung hăng muốn đánh thẳng vào cột trụ trong nội điện, thì đột nhiên xuất hiện một bàn tay to, ngăn cản hắn.

“Hoàng Thượng, chớ làm bị thương chính mình, nội loạn trong cung đã hết sức nghiêm trọng, người phải hảo hảo bảo hộ chính mình.” Mộc Hiệp trầm giọng nói, chậm rãi buông lỏng bàn tay đang cầm tay hắn.

“Bảo hộ chính mình?” Phù Vân Khâu Trạch hừ lạnh,“Trẫm ngay cả Y Y cũng không bảo hộ được, sao còn phải bảo toàn chính mình? Ta đường đường là vua một nước, thật sự là buồn cười đến cực điểm.”

Không nghĩ tới, sự tình hội đột nhiên phát sinh đại biến, nếu không phải vì kéo dài thời gian, hắn tuyệt không lựa chọn con đường này.

Mộc Hiệp trầm mặc không nói, muốn an ủi lại không biết nói như thế nào, mấy ngày nay, Hoàng Thượng chịu đủ dày vò hắn đều thấy, nhưng, đây là lựa chọn duy nhất.

Ở trong góc, đột nhiên xuất hiện một thân ảnh màu xanh, bộ pháp thành thục ổn trọng, trên mặt mỉm cười, lập tức hướng tới Phù Vân Khâu Trạch mà đi.


Người này, chính là Tả Thanh Vũ.

“Hoàng Thượng, kiên nhẫn, gió êm sóng lặng; lui một bước, trời cao biển rộng, nếu người chỉ vì một cá nhân, chỉ sợ, dân chúng khắp thiên hạ đều phải chịu khổ, thần sở dĩ lựa chọn đi theo Hoàng Thượng, đó là coi trọng Hoàng Thượng nhân nghĩa chi tâm (lấy nhân nghĩa làm gốc), nhỏ không nhịn sẽ hư đại sự, thỉnh Hoàng Thượng tạm thời nhẫn nại thêm một thời gian nữa.” Hắn vỗ nhẹ nhẹ bả vai của Phù Vân Khâu Trạch, khuyên nhủ cũng là an ủi.

Thở dài, Phù Vân Khâu Trạch buông bàn tay đang nắm chặt ra, nhu nhu mi tâm, nhìn ánh mắt thân thiết của Mộc Hiệp cùng Thanh Vũ, tâm trạng chậm rãi buông lỏng một chút.

“ quân đội ở phía Nam của Mạnh tướng quân có thật ở nửa đường bị người khác mai phục tập kích?” Nhớ đến bẩm báo vừa rồi của Mộc Hiệp, sắc mặt Phù Vân Khâu Trạch trầm xuống, xem ra, bên Hoàng thục phi kia phòng bị thật tốt, là do hắn sơ ý .

Thanh Vũ vốn là đang mỉm cười chuyển thành hơi trầm xuống, gật nhẹ, nhìn bóng cây hai bên hành lang, suy nghĩ phức tạp, xem ra, trong doanh trại của Mạnh tướng quân có mật thám, nếu không, vốn đã hành động vô cùng cẩn mật, vì sao có thể bị phát hiện?

Đêm mai, hoàng cung hoa lệ, lấp lánh ánh vàng này sẽ biến thành địa ngục nhân gian, gió tanh mưa máu, máu chảy thành sông……

“Không có hoãn quân (1), nếu mạnh mẽ tác chiến, chỉ sợ sinh linh đồ thán.” Hắn khom người, nhặt lên một mảnh lá rụng, lá xanh trước đây, giờ cũng héo tàn, rơi rụng héo úa.


(1): quân đội chặn đường tiến công của quân địch, trì hoãn bước tiến của kẻ thủ

Suốt dãy hành lang dài, một mảnh yên tĩnh, mỗi người bọn họ đều nhìn thấy hình ảnh tàn khốc: hàng ngàn hàng vạn người vô tội ngã xuống, tiếng gào khóc, tiếng than ai oán thấu tận trời xanh.

“Xem ra, thái hoàng Thái Hậu không có chọn sai người.” thanh âm ôn nhu như một cơn gió mùa xuân nhẹ nhàng lay thổi, trong phút chốc, bay vào tai ba người đang đứng thẳng bất động, một thân ảnh toàn thân y bào màu trắng, không nhiễm một hạt bụi, như trời đêm không mang một ánh sao, xuất hiện ở trước mặt bọn họ.

Quốc sư! Mộc Hiệp sắc mặt cả kinh, không nghĩ tới, người này có thể ẩn thân nghe lén ba người bọn họ nói chuyện, mà chính mình vẫn không hề phát giác, dù chỉ là một tiếng động nhỏ nhất cũng không có, có thể thấy được pháp lực của quốc sư vô cùng thâm hậu.

Lúc Thái hoàng Thái Hậu còn tại thế (còn sống), quốc sư cùng mình chính là hai cánh tay trái phải đắc lực của người, mặc dù rất ít nói chuyện, nhưng đối với thái hoàng Thái Hậu đều là trung thành và tận tâm.

Cho nên, Mộc Hiệp cũng không lo lắng chuyện bọn họ vừa nói sẽ bị Mẫn Hách Vương gia biết, có thể nghĩ sâu hơn một chút thì phải nói là an tâm, nếu như có hắn ở trong này, chứng minh chuyện bọn họ vừa nói vẫn chưa bị người khác nghe qua.

“Quốc sư không đứng về bên nào, sao lại nói ra lời này?” Thanh Vũ cũng đối với người này vô cùng tò mò, năm đó hắn con nằm trong lòng mẫu thân, quốc sư đã đi ra ngoài tu luyện, nghe nói hắn cùng mọi người cũng rất ít qua lại, hiểu biết của mình về hắn gần như bằng không.


Mặc dù ở tại hoàng cung, nghe nói, hắn cũng hướng Thái hoàng thái hậu yêu cầu ở biệt uyển gần lãnh cung, tránh xa mọi người, ẩn dật một mình.

Người này, có thể nói là kỳ nhân kì bí nhất Lạc Tang quốc .

“Tuy là không đứng về bên nào, là tốt là xấu, nhưng cũng có thể nhận ra, nay tình thế không lạc quan, nhưng cũng có chuyển đổi thế cục, nếu có thể đợi mây tan thấy trăng sáng, Lạc Tang quốc sẽ phồn vinh hưng thịnh.” Lạc Dật lạnh nhạt cười nói, câu nào cũng chứa huyền cơ, cũng chỉ có thể đợi bọn hắn tự mình thấu hiểu. ( >.

Thanh Vũ nghe nghe xong lời này, gương mặt đột nhiên vui vẻ hẳn lên, nhưng vẫn có một chuyện không rõ.

Nhìn thoáng qua Phù Vân Khâu Trạch, vẫn là trầm mặc không nói, hắn rất sợ làm cho vết thương của chính mình lại nứt toạc rỉ máu. (????, ko hỉu chỗ này )

Nhưng mà, sắc mặt Phù Vân Khâu Trạch vẫn lạnh lùng, cười lạnh nhìn về phía Lạc Dật:

“Vậy không biết năm đó quốc sư nói về phượng phúc, lại là có ý gì? Nếu là chỉ phải ngồi đợi ”mây tan thấy trăng sáng”, chẳng phải là lừa bịp thế nhân sao?”

Hắn không rõ, vì sao Lạc Dật lại đem Y Y tiến vào hoàng cung, còn nói với thái hoàng Thái Hậu xem nàng là phượng phúc, chẳng lẽ, chỉ vì chuyện cá nhân của hắn? Hay thật sự là vận mệnh an bài?

Lạc Dật nhu hòa, miết nhẹ lên khuôn mặt lạnh như băng, đột nhiên chợt nhớ đến, không lâu trước đây Phù Vân Khâu Trạch vẫn còn là một đứa trẻ ngây ngô, chưa biết kế thừa đại nghiệp, nay đã trở thành người đứng đầu thiên hạ, dĩ nhiên trí tuệ hơn người, nhưng vẫn cũng giống như hắn (LD), vương vấn tiền duyên (duyên phận kiếp trước)……


“Không có nàng, năm đó, mạng của ngươi chỉ sợ đã quy thiên.” Lời nói thấm thía, hắn nhìn về phía Mộc Hiệp, chỉ thấy hắn (Mộc Hiệp) đột nhiên nhớ tới cái gì, sắc mặt kinh ngạc.

“Năm đó, cứu Hoàng Thượng, hoàng phi một mạng , là quốc sư?” Mộc Hiệp nhớ tới lúc ấy Hoàng thục phi thiếu chút nữa thiếu chút nữa giết được Hoàng Thượng, là hoàng phi đột nhiên thanh tỉnh, cùng Mẫn Hách Vương gia đấu võ mồm mới kéo dài thời gian, nếu không, kết cục chỉ sợ đã sớm định rồi.

Lạc Dật đạm cười không nói, thấy Phù Vân Khâu Trạch mê hoặc nhìn phía Mộc Hiệp, nghiêng người đi qua, tựa hồ thấy được nhỏ nhắn đang cố mỉm cười, nói với mình:“Không đau, huynh xem, muội không có chảy nước mắt.”

“Đó là chuyện thời thơ ấu của hoàng thượng, thuộc hạ từng cùng Hoàng Thượng nói qua.” Mộc Hiệp gãi gãi đầu.

Chuyện mới trước đây? Phù Vân Khâu Trạch đột nhiên nhớ tới, dường như thái hoàng Thái Hậu tựa hồ cũng từng đề cập qua với mình, chỉ là, thái hoàng Thái Hậu đã đi về cõi tiên, cũng không có ai đề cập lại chuyện này, hắn dĩ nhiên đã quên.

“Bởi vì nàng là phượng phúc, có khả năng bảo vệ tính mệnh của ngươi, nhưng mà, bốn người chúng ta đều có liên quan, tiền duyên chưa dứt, là họa cũng là phúc.” Ánh mắt phức tạp, ngẩng đầu nhìn lsắc trời sắp tối, Lạc Dật bí hiểm cười cười, áo bào trắng vung lên, cả người giống như khi đến, biến mất vô tung, ngay một tiếng động cũng không có.

Dãy hành lang dài, lại một mảnh yên tĩnh, đột nhiên gió lạnh thổi qua, phiến phiến cảm giác đơn lạnh.

“Bốn người?” Thanh Vũ thăm dò nhìn về phía Phù Vân Khâu Trạch, nhưng lại tiếp tục im lặng, cái gì cũng không hỏi.

Bầu trời sáng sủa, nháy mắt, trời đã u ám, gió mưa bỗng nhiên trút xuống, tê tái cõi lòng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận